Thẩm Chỉ Ngọc giật mình, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, cả giận: “Ngươi… ngươi giả bộ ngủ!?” Lạc Tầm Phong nói: “Vậy vì sao ngươi phải vụng trộm ôm ta? Cũng không phải ta không cho ngươi ôm.” Thẩm Chỉ Ngọc mím môi, muốn rút tay về, lại bị Lạc Tầm Phong đè lại, hỏi: “Sao lại muốn rụt về?” “Không muốn ôm.” “Vì sao?” Lạc Tầm Phong nói, “Trên người ta ấm, đỡ phải dùng chăn.” Thẩm Chỉ Ngọc nổi giận nói: “Quá cứng, không thoải mái.” Lạc Tầm Phong: “Ta đây về sau ăn nhiều một chút, ăn cho mập?” Thẩm Chỉ Ngọc ghét bỏ nói: “Mập khó coi.” Lạc Tầm Phong: “Vậy nếu không đổi chỗ ôm?” Hắn còn đang nghĩ, chỗ nào trên người mình tương đối mềm, tay Thẩm Chỉ Ngọc đã sờ lên eo lưng hắn, theo lưng sờ đến sau vai, lại từ cổ sờ đến lồng ngực, lại đi xuống sờ đến phần bụng rắn chắc của hắn… “Hình như đều không mềm…” Thẩm Chỉ Ngọc một bên sờ một bên nói thầm, thấy Lạc Tầm Phong không có động tĩnh, cảm thấy kỳ quái, ngửa đầu muốn nhìn hắn, lại bỗng nhiên bị đè xuống chặn lại môi. “A…” Hơi thở có vẻ dồn dập của Lạc Tầm Phong lượn lờ giữa răng môi, lòng bàn tay cọ qua gương mặt y xoa nắn vành tai nóng bỏng của y. Ngón tay Thẩm Chỉ Ngọc run rẩy, kéo vạt áo trước ngực Lạc Tầm Phong, không cẩn thận kéo ra hơn một nửa, chạm đến lồng ngực nóng hừng hực của hắn. Lạc Tầm Phong khẽ cắn môi y, giọng khàn khàn: “Ngươi lại kéo áo của ta.” Thẩm Chỉ Ngọc mơ mơ màng màng kéo áo trở về, “Không cẩn thận, kéo lại cho ngươi…” Lạc Tầm Phong lại nắm lấy tay y, đột nhiên kéo xuống, toàn bộ lồng ngực đều hiện ra. Thẩm Chỉ Ngọc ngẩn người, biện giải: “Tự ngươi kéo.” Lạc Tầm Phong “ừ” một tiếng, lại hôn cổ y, hôn vai y. Thẩm Chỉ Ngọc khó nhịn mà ngửa cổ, lầm bầm: “Ngứa…” Không biết lúc nào, lòng bàn tay ấm áp của Lạc Tầm Phong đã chui vào vạt áo, mơn trớn eo y. Thẩm Chỉ Ngọc lại nhớ tới đêm trong rừng ngoài thành hôm đó, thân thể nóng bỏng trong hỗn độn giờ khắc này rõ ràng mà chân thật, là bộ dạng y quen thuộc nhất. Lạc Tầm Phong, đáy lòng y khẽ gọi, Lạc Tầm Phong... “Chỉ Ngọc…” Lạc Tầm Phong bỗng nghiêng thân đè lên, hôn khóe mắt y, ngón tay thăm dò vào nơi bí ẩn nào đỏ ở phía sau. Thân thể Thẩm Chỉ Ngọc run lên, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi làm gì?” “Đừng sợ,” Lạc Tầm Phong tựa vào trán y ôn nhu nói, “Động phòng, được không?” Bọn họ ngực dán ngực, tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của Lạc Tầm Phong đánh vào trên ngực y. Y chợt nhớ tới trong suối nước nóng sau núi, hô hấp cực nóng gần trong gang tấc của Lạc Tầm Phong, hắn nói, Thẩm Chỉ Ngọc, ta thích ngươi. Ta cũng thích ngươi, y nói trong lòng, Lạc Tầm Phong, ta cũng thích ngươi. Hai tay vòng qua cổ Lạc Tầm Phong, Thẩm Chỉ Ngọc nâng người hôn hắn. Giữa giường đệm, từng tiếng thở dốc đan vào nhau, mồ hôi chảy dọc theo sống lưng rắn chắc của Lạc Tầm Phong, dính nhớp lại nóng bỏng. Hắn cầm bàn tay che ở bên miệng của Thẩm Chỉ Ngọc, hôn nước mắt ở bên khóe mắt y, giọng khàn khàn: “Đừng nhịn.” “A…” Thẩm Chỉ Ngọc mang theo nức nở, “Ngươi chậm một chút…” Lạc Tầm Phong: “Được.” Nhưng Thẩm Chỉ Ngọc lại thở càng gấp hơn, hô hấp dồn dập, nhịn không được đá Lạc Tầm Phong một cái. Lạc Tầm Phong bỗng ngẩng đầu, vui mừng nói: “Chỉ Ngọc, chân của ngươi…” Thẩm Chỉ Ngọc lại thử nâng lên một chút, làm thế nào cũng không nâng nổi. Y lắc lắc đầu tóc ướt đẫm: “Không có sức.” “Không có việc gì,” Lạc Tầm Phong bóp chân y, nói, “Chúng ta thử lại.” “Ngươi… a…” Đêm dài vắng lặng, tiếng thở gấp hòa cùng tiếng khóc, rải rác trong màu đen phủ kín trời… * Sáng hôm sau, chim chóc ngoài phòng hót “ríu rít”, Lạc Tầm Phong cẩn thận đỡ người trong ngực xoa bóp eo. Thẩm Chỉ Ngọc eo đau tay mềm, cả người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể lạnh mặt nhìn Lạc Tầm Phong. “Đừng giận, được không?” Lạc Tầm Phong dỗ, “Lát nữa ăn sáng, tìm Lục tiền bối hỏi chân của ngươi một chút, được không?” Thẩm Chỉ Ngọc không để ý tới hắn. “Ta sai rồi, lần sau sẽ không lăn lộn ngươi như vậy nữa.” Lạc Tầm Phong ôm người chặt thêm một chút, “Đừng giận, được không?” Thẩm Chỉ Ngọc trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Vì sao lần trước… sẽ không như vậy?” Mặc dù lần trước cũng có chút không khỏe, nhưng cũng không cả người bủn rủn vô lực như lần này, thậm chí tỉnh lại còn có thể một chưởng đánh sập giường. Lạc Tầm Phong nói: “Lần trước ta say đến lợi hại, chỉ làm một lần, đương nhiên sẽ không…” Thẩm Chỉ Ngọc chớp chớp mắt, yên lặng nghĩ, vậy sau này chỉ làm một lần là được rồi.