Dưới Ỷ Trúc Lâu, lúc Giang Vũ Nhi tỉnh lại, phát hiện mình bị trói, miệng cũng bị đút vải, nói cũng nói không được, tức giận đến nàng “ô ô” đạp chân loạn xạ. Yến Cửu Phi ngồi trước mặt nàng, bất đắc dĩ nói: “Bà cô, chúng ta thương lượng, ta thả ngươi, ngươi không cần giết ta nữa, được không?” Giang Vũ Nhi: “Ô ô ô!” Yến Cửu Phi: “Muốn ta nói thế nào ngươi mới chịu tin, ta thật sự không nhìn lén ngươi tắm!” Giang Vũ Nhi: “Ô ô ô!” Yến Cửu Phi tức giận, bật thốt lên: “Muốn nhìn ta cũng tìm ngực lớn nhìn, ngươi muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, ta còn không thèm xem đâu!” “Ô!” Giang Vũ Nhi tức giận đến mặt đều đỏ, nhấc chân liền phải đạp gã. “Choang” một tiếng, sau lưng truyền đến một tiếng vang. Ly trà trên tay Lục Tri Niên rơi xuống đất bể tan. Yến Cửu Phi đi qua hỏi: “Lão tiền bối, ông làm sao vậy?” Lục Tri Niên kéo ống tay áo, mấy đường máu trên cánh tay, đã bắt đầu đổi sang tím. Yến Cửu Phi hoảng sợ nói: “Lão tiền bối, này...” Lục Tri Niên than một tiếng: “Sợ là độc phát rồi.” Yến Cửu Phi: “Vậy làm sao bây giờ?!” Lục Tri Niên buông tay áo: “Sống chết có số.” “Không được!” Yến Cửu Phi vội la lên, “Lạc Tầm Phong trước khi đi bảo ta chăm sóc ông, nếu như xảy ra chuyện gì, không phải hắn sẽ chém chết ta sao?!” Gã đứng lên đi vài bước, nói: “Ta đi tìm hắn.” Gã biết Lạc Tầm Phong là Bộ khoái nha môn Vân Châu, đương nhiên là ở trong nha môn, vì vậy lẻn vào màn đêm, nhắm về phía nha môn chạy tới. Gã không biết Lạc Tầm Phong ở chỗ nào, sau khi bay qua tường vây nha môn chỉ có thể lén lút tìm khắp nơi. Gã đi nhẹ đi nhẹ, đi tới chỗ sương phòng của nha môn, vừa muốn đi vào, bỗng nghe thấy có người đang nói chuyện. Gã trốn bên cạnh cửa viện, thò đầu vào xem, nhìn thấy người hôm nay dẫn người đuổi bắt Lạc Tầm Phong trên phố cùng với một người bộ dạng Công công. Công công kia đè thấp giọng, hỏi: “Tại sao còn chưa bắt được Lục Tri Niên?!” Tên còn lại nói: “Có người đang giúp lão.” “Mặc kệ lão được người nào giúp, nhanh chóng bắt lão về giao cho Vương gia!” “Dĩ nhiên ta cũng muốn mau chóng cho Vương gia một kết quả thích đáng, Phùng tổng quản yên tâm, việc này qua mấy ngày nữa liền có thể trần ai lạc định*.” (*尘埃落定 Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.) “Như thế là tốt nhất,” Phùng An nói, “Đừng lại để cho bị chen ngang.” Diêu Tùng nói: “Tổng quản không cần lo lắng, chuyện ta và ngươi, chắc chắn không có người thứ ba biết được.” Phùng An giống như đau lòng khó nhịn, “Phùng An ta hầu hạ Vương gia hơn ba mươi năm, trung thành và tận thâm, ai ngờ…” “Người trên đời, tự nhiên vì mình mà mưu,” Diêu Tùng nói, “Phùng tổng quản không cần nghĩ nhiều.” Phùng An: “Nhưng…” Lúc này, bỗng một con mèo nhảy qua tường, “meow” một tiếng rơi xuống dưới chân Yến Cửu Phi, hắn hoảng sợ lui về sau mấy bước, “Choang” một tiếng, đụng ngã chậu hoa ở cửa. Diêu Tùng biến sắc, hô: “Ai?!” * Sáng hôm sau, Lạc Tầm Phong bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức. Hắn chậm rãi mở mắt, một lúc sau mới nhận ra, mình còn nằm ở trên giường Thẩm Chỉ Ngọc, mà Thẩm Chỉ Ngọc lại tựa ở trước mặt hắn, ngủ say sưa. Chỉ Ngọc không đuổi ta về bên vách ngủ? Đáy mắt hắn hiện ra ý cười, nhẹ nhàng nâng tay sờ khuôn mặt trắng mềm của Thẩm Chỉ Ngọc, trong lòng ấm áp giống như ánh nắng của buổi sớm này. Thẩm Chỉ Ngọc giật giật, miệng lẩm bẩm: “Ồn…” Lạc Tầm Phong chèn chăn lại cho y, khẽ nói: “Ta đây đi đuổi bọn chúng?” Thẩm Chỉ Ngọc lại duỗi một tay ra khỏi chăn, sờ loạn trên dưới, sờ đến tay của Lạc Tầm Phong, cầm lấy liền che lên lỗ tai. Lạc Tầm Phong: “… Ta che cho ngươi?” Thẩm Chỉ Ngọc cũng không thèm mở mắt, vùi vào ngực hắn lại ngủ say. Lỗ tai dưới lòng bàn tay vừa mềm vừa ấm, Lạc Tầm Phong nhịn không được nắn một cái, Thẩm Chỉ Ngọc cầm ống tay áo hắn hừ nhẹ một tiếng. Yết hầu Lạc Tầm Phong lên xuống, liếm liếm môi, lại giống như nếm được vị hạt dẻ. Như thế nào có vị hạt dẻ? Hắn nghĩ, chẳng lẽ tối qua ta ăn vụng hạt dẻ xào của Chỉ Ngọc. Mặt trời dần leo lên nóc nhà, Thẩm Chỉ Ngọc dần dần tỉnh lại, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của Lạc Tầm Phong, “Dậy rồi?” Thẩm Chỉ Ngọc mơ màng hỏi: “Ngươi che tai ta làm gì?” Lạc Tầm Phong: “…” Ngươi bảo ta che.