Một tiếng "Lưu lại" của Thọ vương, Tống Gia Ninh nghe được, Đàm Hương Ngọc cũng nghe được, tim nàng ta đập nhanh hơn. Nàng ta có ý đồ hấp dẫn Thọ vương, Thọ vương tuy rằng rời đi, những cũng chưa hẳn là tức giận, mà có khả năng hắn cũng chú ý tới nàng, chỉ là không nghĩ tới nên chung đụng với nàng như thế nào? Một người đứng ở chỗ này lâu như vậy, hiện tại còn bảo nàng lưu lại, chẳng lẽ? Đàm Hương Ngọc đỏ mặt quay đầu lại, lại thấy đôi mắt đen kịt người nhìn không thấu giống như mây mù kia của Thọ vương, đang nhìn Tống Gia Ninh. Tim thình thịch đập loạn của Đàm Hương Ngọc, lập tức trầm xuống. Nhưng, Thọ vương vì sao phải gọi Tống Gia Ninh lưu lại? Tống Gia Ninh cũng không có đáp án, mờ mịt nhìn qua Vương Gia tuấn mỹ ở phía đối diện, mặt tràn đầy hoang mang. Lan Phương, Đàm Hương Ngọc càng đoán không ra, một người lo lắng muội muội một người lúng túng ghen ghét, hai người không hẹn mà cùng chờ đợi trong giây lát, giống như Thọ vương lập tức sẽ trả lời, nhưng mà vị Vương Gia kia nói xong liền quay đầu nhìn thẳng, rõ ràng là không có ý định giải thích. Tống Gia Ninh nhịn không được hốt hoảng, Lan Phương trấn an nhìn muội muội một chút, rồi thức thời dẫn Đàm Hương Ngọc rời đi. Thọ vương không màng danh lợi, chưa bao giờ truyền ra chuyện gì không tốt, Lan Phương cũng không cảm thấy muội muội sẽ gặp nguy hiểm. Các nàng càng đi càng xa, dần dần không thấy bóng dáng, Thọ vương vẫn không có lên tiếng. Tống Gia Ninh len lén liếc về phía bụi thúy trúc đang hấp dẫn ánh mắt nam nhân, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt đáng giá để ngắm. Mặt hồ lần nữa truyền đến âm thanh rõ ràng của vật nặng rơi xuống nước, kèm theo một trận reo hò, tiếng người giúp nàng tăng thêm can đảm, Tống Gia Ninh nắm nắm tay, thử thăm dò: "Vương Gia, người..." "Lệnh đệ, có thể ăn quả hạnh?" Triệu Hằng xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt như nước. Tống Gia Ninh kinh ngạc há to miệng, Hoàng Thượng tương lai, vừa mới nói cái gì? Đôi môi đỏ mọng của nàng giống như anh đào, dáng vẻ giật mình ngốc nghếch càng khiến người yêu thương, Triệu Hằng im lặng nhìn nhìn, không có lặp lại. Tống Gia Ninh kịp thời phản ứng, ngẫm lại đệ đệ trắng trắng mập mập trong nhà, nàng vô thức cười cười: "Ăn, ngay cả ăn không ngon, cũng sẽ ôm hút nước." Nàng cười rộ lên mắt hạnh càng thêm đen bóng, giống như khe suối lăn tăn thanh tịnh, Triệu Hằng mở to mắt, hướng về Bách Quả Lâm hơi hất càm: "Trong vườn có hạnh, chín." Đúng là mùa quả hạnh chín, nhưng ngày hôm trước Quách Kiêu đã mua hai giỏ trở về, phần ở Lâm Vân Đường còn chưa ăn xong, nhưng mắt thấy Hoàng Thượng tương lai đã đi đến Bách Quả Lâm, Tống Gia Ninh lại không có can đảm cự tuyệt ý tốt của hắn, liền lặng lẽ đi theo phía sau nam nhân, trong lòng len lén cao hứng dùm cho đệ đệ. Nhỏ như vậy đã được Thọ vương xem trọng, đợi đệ đệ trưởng thành, Thọ vương sớm đã đăng cơ, nếu như khi đó Tân Đế nhớ rõ giao tình nho nhỏ này, đệ đệ có thể đắc ý... Một đường nằm mơ giữa ban ngày, bất tri bất giác đi tới trước Bách Quả Lâm. Tống Gia Ninh lúc này mới phát hiện, cây ăn quả trong Bách Quả Lâm là trái cây chín theo mùa trồng, anh đào tháng tư chín, bên cạnh chính là quả hạnh tháng năm chín, xa hơn phía bên phải là một hàng giàn nho xanh mơn mởn, tiếp theo là cây lựu, cây mận, cây hồng. Thu hồi ánh mắt đang nhìn quanh, nhìn sang quả hạnh màu vàng lớn cỡ trứng vịt, Tống Gia Ninh nhịn không được lại nằm mơ, đợi nàng tương lai gả cho người, tự mình đương gia làm chủ, nhất định cũng sẽ trồng nhiều loại cây ăn quả trong sân. "Chọn màu vàng, hái nhiều chút." Triệu Hằng dừng lại trước một gốc cây hạnh, thấp giọng nói. Tống Gia Ninh dạ một tiếng, quyết định chỉ hái bốn quả, mỗi tay cầm hai quả là vừa vặn. Cây hạnh kết trái chùm chùm, nhưng chín vàng không nhiều, Tống Gia Ninh nhìn những quả hạnh này y như nhìn bảo bối nhà mình, bảo bối chưa lớn thì không nỡ hái xuống, bởi vậy chọn vô cùng cẩn thận, cả chùm hạnh nhất định phải là màu vàng đã chuyển hồng mới được. Nàng vẻ mặt chăm chú, chậm rãi đi vòng tròn quanh cây hạnh. Triệu Hằng thả nhẹ bước chân, đi theo phía sau nàng. Hôm nay nàng mặc áo ngắn màu hồng đào nhạt, phía dưới thắt váy dài trắng ngà. Quần áo ngày hè mỏng hơn, cô nương mười ba tuổi, tư thái so với đại cô nương lớn hơn nàng mấy tuổi càng lung linh hấp dẫn. Nhưng Triệu Hằng xem trọng vẫn là đôi má trắng hồng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh, so với hoa lê mới mở đầu xuân còn mềm mại hơn, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, sạch sẽ thanh tịnh. Triệu Hằng nghĩ tới một màn trong nhà thuỷ tạ kia, nàng bị nữ nhân kia đoạt vị trí, lại có thể không một chút nóng nảy, tiếp tục nhìn mình mỉm cười. "Nàng..." Tống Gia Ninh vừa phát hiện một chùm quả hạnh thoạt nhìn đã chín mọng, đang muốn đưa tay hái, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân, Tống Gia Ninh nghiêng đầu nhìn qua, Triệu Hằng lướt qua quả hạnh rồi chạm phải ánh mắt nàng, khẽ lắc đầu, mím môi không nói. Tống Gia Ninh đoán hắn là muốn nói cái gì đấy, nhưng nam nhân lại bỏ dở nửa chừng, nàng đành phải gật gật đầu, tiếp tục đi hái trái cây. Quả hạnh tròn tròn, năm sáu quả thành một chùm, Tống Gia Ninh nắm một quả, vừa dùng một chút lực, quả hạnh liền rớt xuống, lộ ra xác con sâu màu đen xù xì bên trong. Tống Gia Ninh không có bất kỳ chuẩn bị nào, thoạt nhìn vốn không biết đó là cái gì, đợi nàng nhìn rõ rồi, khuôn mặt lập tức không còn chút máu, hét lên một tiếng, ném quả hạnh trong tay liền chạy về phía trước... Phản ứng kinh hoảng sợ hãi của nàng lúc này xảy ra quá đột ngột, giống như gặp phải độc xà mãnh thú, lầm tưởng có nguy hiểm gì, Triệu Hằng vô thức ôm cô nương đang hoảng hốt muốn chạy trốn thục mạng vào trong ngực, thuận thế chuyển phương hướng, một tay ôm nàng đang run lẩy bẩy, đồng thời nhìn vị trí nàng vừa đứng, rất nhanh, liền phát hiện mấy quả hạnh này đã bị thối rữa và đống sâu đục quả kia. Triệu Hằng nhíu mày, chợt ôm ngang Tống Gia Ninh lên, bước nhanh đi đến Đắc Thú Đình trong rừng đào. Tống Gia Ninh thật sự rất sợ, một mảnh đen sì bỗng nhiên lộ ra ngay trước mắt, còn cách gần như vậy. Nàng kiếp trước quả thật là chịu khổ nhiều lắm, nhưng đều là khổ trong lòng, chứ ăn, mặc, ở, đi lại, Tống Gia Ninh cũng không chưa từng chịu khổ qua, được nuông chiều từ bé, trong hoa viên bay tới một con ong nàng cũng trốn ra sau lưng nha hoàn, chưa từng gặp qua con sâu đen nào xấu xí dọa người như vậy? Một con hai con còn được đi, lại có thể... Trước mắt lần nữa hiện lên tình hình này, Tống Gia Ninh cả người phát run, theo bản năng co lại trong lòng người đang che chở nàng. Nhưng vào lúc này, hai chân đột nhiên bị hắn giơ lên, thân thể bỗng nhiên bay vút lên trời cao, Tống Gia Ninh khiếp sợ mở mắt ra, trước mắt là cổ áo thêu hoa lan của nam nhân, rồi đến cần cổ trắng nõn của hắn, cục yết hầu rõ ràng. Tống Gia Ninh ngây ra như phỗng, Thọ vương, hắn... Lập tức liền quên mất con sâu, Tống Gia Ninh bối rối giãy giụa, bất an nói: "Vương Gia ta không sao, người thả ta xuống đi..." Triệu Hằng quét mắt hai bên cây hạnh, thấp giọng hỏi: "Không sợ?" Tống Gia Ninh nhất thời sợ run cả người, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tự ta có thể đi, không dám làm phiền Vương Gia." Triệu Hằng hơi mím môi, chậm rãi thả nàng xuống dưới. Hai chân chạm đất, cánh tay bên hông cũng rời đi, Tống Gia Ninh nhẹ nhàng thở ra, nỗi sợ hãi con sâu lại ùa về, vội vàng bước nhanh lên phía trước, chỉ nhìn con đường phía trước không nhìn cây ăn quả hai bên, bước nhanh như chạy trốn khỏi Bách Quả Lâm. "Trách ta." Sau lưng truyền đến tiếng nam nhân thấp giọng tự trách, Tống Gia Ninh khẽ giật mình, vội quay đầu lại nói: "Sâu làm hại vườn trái cây, có liên quan gì tới Vương Gia đâu? Người ngàn vạn đừng nói như vậy, đều tại ta kinh ngạc, còn đụng phải Vương Gia." Bên má nàng vẫn trắng bệch, có thể thấy được vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi, Triệu Hằng tưởng tượng vừa rồi ôm lấy nàng như vậy, để nàng run lẩy bẩy ở trong lòng hắn mà chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, nhưng giờ nàng đã tỉnh táo lại, hắn không có lý do gì để làm vậy. "Vương Gia, người còn có dặn dò nào khác sao?" Tống Gia Ninh cúi đầu hỏi, nàng muốn rời đi. Triệu Hằng hiểu, nói: "Không." Một mình lưu nàng lại, danh nghĩa là để cho nàng hái quả hạnh mang về cho Mậu Ca Nhi, nhưng mà giờ này khắc này, Triệu Hằng tin tưởng, nàng không muốn đụng nhất chính là những quả hạnh kia. Tống Gia Ninh liền quỳ gối hành lễ, nghiêm mặt vội vàng rời đi. Trở về Lâm Vân Đường, mẫu thân vẫn còn ở Sướng Tâm Viện, Tống Gia Ninh chạy thẳng về khuê phòng, hai ba cái liền cởi hết quần áo, trung y cũng cởi, sợ sâu núp bên trong. Cởi quần áo xong, Tống Gia Ninh chui vào chăn, dặn dò Song nhi: "Lấy ra tìm cẩn thận, nhìn xem có sâu hay không!" Nàng vừa về đến liền cởi quần áo, Song nhi, Lục nhi, Cửu Nhi lại càng hoảng sợ, nghe cô nương bảo các nàng tìm sâu xong, cuối cùng mới yên tâm, dở khóc dở cười đi làm việc, không đầy một lát liền đi vào bẩm báo. Biết được không có sâu, nỗi sợ hãi ở tận đáy lòng Tống Gia Ninh mới chậm rãi tản đi, sau đó, một màn bị Thọ vương ôm ngang lại tái hiện lên. Sợ nàng bị sâu cắn, cho nên ôm nàng rời khỏi sao? Vậy ngay từ đầu, là nàng chạy vào trong lòng hắn, hay là hắn kéo nàng qua? Tống Gia Ninh vậy mà nhớ không ra, lúc ấy trong đầu đều là sâu. Nàng duy nhất có thể xác định, là lúc Thọ vương ôm nàng không có bất kỳ tà niệm nào, bởi vì hai chân nàng vừa chạm đất, hắn liền lập tức buông tay ra, trở lại làm chính nhân quân tử. Cho nên, hắn thật sự coi nàng như biểu muội mà chiếu cố phải không? Trong lòng Tống Gia Ninh bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Trong đám con cháu hoàng gia này, Đoan Tuệ công chúa liền không cần nói, Sở Vương đối với nàng hay đối với ba tỷ tỷ Quách gia đều không để vào mắt, Duệ Vương từng cùng Đoan Tuệ công chúa cười nhạo nàng, Tứ điện hạ càng giống con nít, chỉ có Thọ vương, không có bộc lộ bất kỳ điều gì khinh thường thân thế của nàng. Thật là một người tốt. "Cô nương, người sao lại trở về một mình?" Song nhi từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mới, vừa hầu hạ Tống Gia Ninh mặc vừa hỏi. Tống Gia Ninh kể lại, ngoại trừ ngoài ý muốn tiếp xúc thân thể với Thọ vương, nàng cũng không cảm thấy có gì cần giấu giếm, nhưng nàng chỉ kể sơ sơ, chỉ nói Thọ vương gọi nàng đi hái quả hạnh đã chín vàng, nhưng không nói Thọ vương bồi nàng cùng đi, bởi vậy Song nhi cũng không có suy nghĩ sâu xa, ngược lại nhỏ giọng hỏi thăm Nhị cô nương, biểu cô nương vì sao lại về phủ trước. Cái này... Tống Gia Ninh ngó ngó ba nha hoàn bên cạnh, cẩn thận không nói ra, dù sao việc này quan hệ đến thanh danh của Đàm Hương Ngọc, mà Đàm Hương Ngọc, lại là biểu muội ruột của Quách Kiêu. Chuyện này, trên đường hồi phủ, Lan Phương cũng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào. Đầu tiên, nàng không cách nào xác định khăn tay của Đàm Hương Ngọc rốt cuộc có phải là cố tình bay ra ngoài hay không, còn nữa, nếu nàng thực sự báo cho tổ mẫu biết, vạn nhất Đình Phương tỷ tỷ tin tưởng Đàm Hương Ngọc là vô tội... Càng nghĩ, Lan Phương tạm thời giấu việc này xuống dưới, chuẩn bị đợi ngày Đình Phương tỷ tỷ lại mặt, lại vụng trộm nhắc nhở một tiếng, nếu như Đàm Hương Ngọc thật sự là loại người khinh xuất không biết liêm sỉ, Đình Phương tỷ tỷ vẫn là sớm ngày tránh xa mới tốt. Lan Phương chu đáo, Đoan Tuệ công chúa lại ngại náo nhiệt không đủ lớn, xem xong bàn đu dây nước, liền ở ngay trước mặt Đàm Hương Ngọc, Đình Phương, mô phỏng lại chuyện này giống chuyện cười cho Thái phu nhân nghe. Ánh mắt Thái phu nhân nhìn Đàm Hương Ngọc, lập tức liền thay đổi. Đàm Hương Ngọc xấu hổ vô cùng, nhưng lại không thể không thanh minh cho bản thân, đôi mắt đo đỏ phản bác Đoan Tuệ công chúa: "Ta thật sự không phải cố ý, công chúa vì sao lại xuyên tạc ta?" Đoan Tuệ công chúa vừa muốn cãi lại, bên ngoài nha hoàn bỗng nhiên cất giọng nói: "Thế tử gia đã đến."