Sắc nước hương trời
Chương 111
Triệu Hằng vừa vào ổ chăn, Tống Gia Ninh liền cảm thấy từ mùa đông biến thành mùa hạ, vừa nãy còn lạnh run, lúc này liền nóng đến đổ mồ hôi, hắn ôm cánh tay eo nàng, hắn dán lồng ngực lên bả vai nàng, hơi thở của hắn rơi vào trên mặt nàng, tất cả đều nóng như lửa. Tống Gia Ninh vẫn không nhúc nhích, tay phải hắn sờ lên cánh tay trái nàng, giống như đang kiểm tra cái gì.
Tống Gia Ninh biết rõ, ngượng ngùng nói: "Đa tạ vương gia, đã không lạnh nữa rồi."
Vương Gia tuy rằng nhìn lạnh lùng, nhưng vẫn là săn sóc như trong trí nhớ, nghe nàng nói lạnh, chẳng những đắp chăn cho nàng, còn dùng thân thể ủ ấm cho nàng.
"Ừm."
Một tiếng ừ nhẹ nhàng vang ở bên tai, có lẽ là cách gần, vậy mà so với bình thường cũng nghe nhiều hơn mấy phần ôn nhu. Tống Gia Ninh không có khẩn trương như vậy, lặng yên chờ hắn buông tay ra, nhưng Thọ vương vẫn ôm nàng như cũ. Tống Gia Ninh dường như đã minh bạch cái gì, nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại, một lát sau, vành tai giống như bị chạm nhẹ nhàng một cái.
Tống Gia Ninh theo bản năng rụt bả vai lại, nhưng khe khẽ một cái, thật giống như có đồ vật gì đó vèo từ lỗ tai truyền đến lòng bàn chân, trái tim cũng nhấc lên thật cao, mà này nóng lên, mà bờ môi nóng này chậm rãi dời đến trên mặt nàng, nói hôn không giống hôn, nói cắn không giống cắn. Thế nhưng là, không phải hôn vậy là cái gì? Nghĩ tới Hoàng Thượng tương lai lại có thể hôn nàng, Tống Gia Ninh vừa khẩn trương vừa vinh hạnh vừa ngọt ngào, hôn, nói rõ Thọ vương, cũng chính là tướng công của nàng, thích nàng nha.
Lông mi run rẩy, Tống Gia Ninh cẩn thận từng li từng tí ngừng thở, lặng yên cảm thụ Thọ vương hôn hôn. Khi hắn nhìn người ánh mắt xa cách, như cách biển mây, nhưng môi của hắn rất nóng, so với khuôn mặt nàng nóng còn nóng hơn... Ý niệm trong đầu vừa dứt, nam nhân hôn đến môi nàng, ngọt ngào trong lòng Tống Gia Ninh lập tức hóa thành khẩn trương, bàn tay nhỏ bé siết chặt đệm giường.
Nàng không dám mở to mắt, chỉ biết là hắn dịu dàng như nước, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch xấu hổ muốn chết rất nhỏ, đó là bờ môi dán lên lại tách ra. Tống Gia Ninh lần đầu tiên bị người hôn như vậy, không phải vừa hôn vừa hai tay lộn xộn, không phải là đến liền xông vào trong miệng nàng, càng không có hít thở nặng nề đáng sợ, mà là chậm rãi tiến hành theo chất lượng.
Hắn dường như vẫn luôn bình tĩnh như vậy, ngược lại là Tống Gia Ninh, hô hấp dần dần nặng nề, bởi vì hắn quá ôn nhu, nàng nắm nắm đệm giường, sau đó thử thăm dò, ôm lấy eo hắn. Thân thể của hắn cương một cái, Tống Gia Ninh cảm giác được, sợ tới mức lập tức thả tay xuống, vừa rời đi, môi hắn đang dính sát môi nàng, bỗng nhiên cong lên một đường cong, hẳn là, đang cười?
Tống Gia Ninh vụng trộm mở to mắt, lông mi thật dài cọ lên mí mắt thật mỏng của hắn, Triệu Hằng cũng mở ra, đầu khe khẽ nâng lên, nhìn mắt hạnh mơ màng của nàng. Triệu Hằng chỉ nhìn nàng, không có biểu cảm gì, Tống Gia Ninh lại nghĩ tới lần thân mật vừa nãy, xấu hổ nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt nhắm lại, hai má đỏ bừng ngượng ngùng đối diện với hắn.
"Có thể ôm."
Nàng nghe thấy Thọ vương nói như vậy, Tống Gia Ninh nhịn không được, vểnh khóe miệng, sau đó nghe lời, lại ôm lấy eo hắn.
Triệu Hằng cúi đầu, tiếp tục hôn nàng, chỉ hôn bờ môi.
Tống Gia Ninh loáng thoáng đoán được, hắn đại khái không hiểu hôn như thế nào, ngượng nghịu một hồi, chủ động hé miệng, đầu lưỡi từ trên môi hắn đảo qua, quét xong lập tức trốn trở về, sau đó hắn quả nhiên đuổi theo, hô hấp cũng rốt cuộc rối loạn, một tay nâng eo nàng, một tay vội vàng cởi dây lưng quấn bên hông.
Tống Gia Ninh có chút xấu hổ, có chút ngọt ngào, có chút sợ hãi, có chút chờ mong, còn có chút khát vọng, tất cả các loại hương vị trộn lẫn với nhiệt tình của hắn, trong đầu nàng hỗn hỗn độn độn, toàn theo bản năng làm việc, một đôi bàn tay ôm lấy đầu hắn, cúi đầu nhìn hắn vùi ở trong lòng nàng. Nghĩ tới đây là Hoàng Thượng tương lai, Hoàng Thượng tương lai vậy mà lại cùng nàng làm loại chuyện này, không đợi hắn làm cái gì, Tống Gia Ninh cắn môi, cả người xụi lơ.
Mù mờ ngỡ ngàng, phát hiện hắn thăm dò, tìm không thấy đường, nôn nóng mà đâm bậy, nghĩ đến mẫu thân nhắc nhở, Tống Gia Ninh xấu hổ mà ôm lấy hắn. Sống lưng hắn căng cứng, dựa vào sự giúp đỡ của nàng rốt cuộc tìm đúng phương hướng, sau đó lập tức liền đè cái thứ to lớn đó vô một nửa!
Cả người Tống Gia Ninh tựa như bông vải nhất thời bị đông thành băng, móng tay vô ý cào vào lưng hắn, hàm răng cắn môi dưới, nước mắt lập tức tràn ngập hai mắt. Triệu Hằng đôi mắt nhìn phía dưới, con đường bị ngăn trở, hắn chẳng nói chẳng rằng tiến thêm một bước, Tống Gia Ninh dốc sức liều mạng chịu đựng, thế nhưng nếu nhịn nữa, nàng sợ cái mạng nhỏ của mình thật sự không còn nữa.
"Vương Gia..." Tống Gia Ninh run rẩy ôm lấy hắn, tính mạng nguy kịch, không dám làm nũng cũng phải ráng: "Vương Gia chậm chút..."
Nàng mang theo tiếng khóc nức nở, Triệu Hằng ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng chẳng biết lúc nào trắng bệch, giống như hoa lê treo hai chuỗi nước mắt, đôi mắt hạnh rưng rưng nước mắt cầu khẩn nhìn hắn. Triệu Hằng liền không động nữa, tròng mắt đen không rõ vui buồn nhìn nàng. Nhìn đôi mắt như vậy, Tống Gia Ninh bỗng nhiên sinh ra ủy khuất vô hạn, nàng khó chịu như vậy, hắn không thể nói vài lời mềm mại dỗ dành nàng sao?
Dù là Hoàng Thượng tương lai, nhưng hai người cũng là vợ chồng mà, chẳng lẽ đời này đều phải rầu rĩ như vậy?
"Đau?" nước mắt nàng càng ngày càng nhiều, như nước suối tuôn ra ngoài, Triệu Hằng nhíu mi, khàn giọng hỏi. Nếu như nàng đau đớn như vậy, vậy không bằng liền dừng lại, dù thế nào đi nữa hắn cũng sợ kẹp chặt.
Tống Gia Ninh nhắm mắt lại mở mắt, trước khi nặn cho rớt nước mắt, thấy hắn cau mày, nàng lập tức quên mất ủy khuất của mình, sợ hắn ghét bỏ mình, vội lắc đầu, cố gắng nở nụ cười. Triệu Hằng nhìn thấy, chân mày nhíu ngược lại càng sâu, lập tức liền muốn rời khỏi. Tống Gia Ninh càng sợ rồi, gấp đến độ ôm cổ hắn, để chứng minh mình thật sự không đau, nàng bất chấp hết, chủ động nghênh đón.
Triệu Hằng hai tay kéo căng, vừa muốn thuận thế mà làm, thì thấy mặt nàng càng trắng hơn.
Hắn không khỏi nổi nóng, ấn bả vai nàng không cho nàng lộn xộn, âm thanh lạnh lùng nói: "Không cần miễn cưỡng."
Tống Gia Ninh bối rối mà lắc đầu.
"Vì sao khóc?" Triệu Hằng lại hỏi.
Tống Gia Ninh không dám nói dối, nhưng cũng không dám phàn nàn với một người có tật miệng như Vương Gia là hắn không dỗ dành người, bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào, Tống Gia Ninh ngay cả suy nghĩ lý do cũng sợ bị hắn nhìn ra, không biết làm sao, ánh mắt chợt rơi xuống trên môi hắn. Người này tuy rằng ít nói, nhưng hắn lúc hôn nàng, rất nhiệt tình.
"Vương Gia thân. Hôn ta..." Nàng bất an nói, sợ hắn cự tuyệt.
Triệu Hằng ngơ ngẩn.
Tống Gia Ninh rũ mắt xuống, cắn cắn bờ môi, cố lấy một tia dũng khí cuối cùng nói: "Vương Gia hôn ta, ta liền hết đau..."
Triệu Hằng không tin lắm, nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ nàng quả thật là rất thích thú hưởng thụ khi hắn hôn nàng, hắn trầm mặc một lát, cúi đầu, ngăn chặn miệng lành lạnh của nàng. Tống Gia Ninh trông mong chính là dỗ dành của hắn, nói không ra lời dùng miệng cũng được, sợ hắn hôn lập tức rời đi, hai tay nàng tựa như nhánh mây bấu víu bả vai rộng lớn của hắn.
Hôn rồi hôn, nàng chậm rãi trầm tĩnh lại, hắn cũng dần dần có động tác. Ánh nến lung lay, ánh mắt nàng mơ hồ, chỉ cảm thấy hắn ở phía trên nhìn nàng chằm chằm, tay to vò loạn, người giống như thần tiên nhưng làm chuyện không hề giống thần tiên. Tống Gia Ninh xấu hổ che mặt, cùi chỏ cố gắng ngăn trở bản thân, bị hắn bá đạo đẩy ra, cuối cùng dứt khoát một tay nắm lấy hai tay nàng giơ lên đỉnh đầu, nảy sinh ác độc mà khi dễ nàng, cũng không quản nàng khóc hay không khóc.
Lúc ăn cơm tối, Tống Gia Ninh thấy rất rõ ràng, hắn tổng cộng ăn bốn miếng thịt nai, uống hết một chén canh, bây giờ hắn giống như liền biến thành một đầu hươu nai, mạnh mẽ rong ruổi ở trên người nàng, cái gì Thần Tiên săn sóc, hết thảy sẽ không còn tiếp tục dính dáng tới hắn nữa.
Tống Gia Ninh ngủ một hồi tỉnh một hồi, mơ mơ màng màng, cảm giác cả người lại bị hắn bẻ gãy, muốn tới hôn miệng. Tống Gia Ninh vừa mệt vừa buồn ngủ, căn bản không có tỉnh nổi, qua loa mà ứng phó hắn. Ngắn ngủn nửa đêm, hắn đã biết rõ làm sao có thể nhanh nhất mà làm nàng tỉnh lại, cúi đầu liền chui vào trong ngực nàng. Tống Gia Ninh "Hí...iiiiii" một tiếng, gấp đến độ che lại, nhỏ giọng phàn nàn: "Đau..."
Muốn trầy da luôn rồi.
Hắn liền đổi chỗ hôn.
Tống Gia Ninh chỗ nào cũng đau, buồn ngủ quên luôn tôn ti, dùng sức đẩy người xuống dưới, ôm chăn lăn đến giữa giường. Triệu Hằng khó có thể tin mà nhìn nàng, nhìn một chút, nghe được nàng hít thở ổn định, đảo mắt lại ngủ rồi, chỉ còn hắn trần truồng gạt ở bên ngoài. Triệu Hằng vươn tay, sắp chạm vào bả vai nàng, dừng một chút, thu hồi lại.
Ngửa mặt nằm xuống, lạnh đến mức thân thể bình tĩnh lại, Triệu Hằng mới kéo một nửa chăn qua, nhắm mắt ngủ.
~
Ở ngoài Hùng Châu ngàn dặm, biên quan trọng trấn, cũng là nơi phồn hoa, khách thương của Đại Liêu và Trung Nguyên vãng lai cũng phải tụ tập ở chỗ này, bởi vậy vào đêm, Hùng Châu luôn có nơi để đám nam nhân đi tiêu khiển. Yêu Nguyệt Lâu chính là thanh lâu tốt nhất nội thành, cô nương bên trong ai cũng đẹp hết, ngay cả nha hoàn bưng trà rót nước cũng đều là mỹ nhân thanh tú.
Nhã gian lầu hai gần cửa sổ, Quách Kiêu quay lưng về hướng hướng bắc, ngoài ra còn có bốn vị đồng liêu trong quân tiếp khách, lúc này bên cạnh bốn người đều có một ca cơ dung mạo xinh đẹp làm bạn, chỉ có Quách Kiêu, lẻ loi trơ trọi một mình. Dư quang thoáng nhìn khung cảnh hơi mờ ám, hoặc là bóp ngực hoặc là bóp chân, Quách Kiêu hờ hững thu tầm mắt lại, tự rót tự uống, rượu mạnh vào trong bụng, những nơi đi qua tất cả đều là lửa.
Đêm nay, là động phòng hoa chúc của nàng, chỉ một ý niệm vụt qua trong đầu, tay Quách Kiêu chợt nắm chặt ly rượu, giống như muốn bóp nát.
"Thế tử, người cũng tới rồi, vẫn là chọn một vị cô nương đi, bằng không thì chúng ta cũng câu thúc." Một nam nhân mặt đen thân hình khôi ngô khuyến khích nói, hắn muốn ôm mỹ nhân trong ngực đi vào trong phòng, nhưng Thế tử gia thân phận tôn quý nhất không nhúc nhích, bọn họ cũng không dễ đi.
"Đúng vậy đúng vậy, chẳng lẽ kinh thành quá nhiều người đẹp, Thế tử không nhìn trúng giai lệ Hùng Châu chúng ta?" Võ tướng hơi mập khác trêu ghẹo nói.
Quách Kiêu nở nụ cười, buông ly rượu, nhìn người thứ hai vừa nói chuyện nói: "Được, ngươi đi gọi người đứng đầu bảng nơi này, ta tới một lần."
Võ tướng hơi mập mừng rỡ, lập tức gọi to tú bà, tú bà biết rõ Quách Kiêu thân phận tôn quý, vội vàng dẫn Vân cô nương đẹp nhất đi qua. Vị Vân cô nương năm nay mười tám tuổi, tư thái hết sức thướt tha, một thân quần trắng bước vào, giống như Tiên Nữ hạ phàm. Nhìn thấy Quách Kiêu, khuôn mặt lạnh lùng nhưng phong lưu phóng khoáng, quý khí bức người, Vi Vân hai má phiếm hồng, tiến lên vài bước, nhẹ nhàng hạ bái: "Vi Vân gặp qua Thế tử."
Bốn võ tướng đều ngẩn ngơ, si mê nhìn chằm chằm vào Vi Vân.
Quách Kiêu một tay chống trường kỷ, một tay bưng ly rượu, ánh mắt giống như nhìn hàng hóa cao thấp đánh giá Vi Vân một lần. Hắn thừa nhận, Vi Vân này quả thật rất đẹp, nhưng ánh mắt của nàng ta không có thanh tịnh như An An, không có sợ hãi phòng bị lúc nhìn hắn như An An. Khuôn mặt của nàng ta không có béo mũm mĩm như An An, hắn vẫn muốn bóp, nhưng vẫn luôn không có ra tay. Ngực của nàng ta không có phồng lên như An An, eo của nàng không có mảnh như An An, giọng nói cũng không có ngọt ngào yêu kiều như An An.
Tuy đẹp, nàng ta cũng không phải An An.
"Cút." trước khi rũ mắt uống rượu, Quách Kiêu lạnh lùng nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Sói Quách Kiêu: Ngươi đã ngủ chưa?
Rồng Triệu Hằng:...
Sói Quách Kiêu: Ngươi đã ngủ chưa?
Rồng Triệu Hằng: Chưa.
Sói Quách Kiêu: 艹
Rồng Triệu Hằng:... Ngủ.
Sói Quách Kiêu: rất nhanh, ha ha ha ha ha ha.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
17 chương
38 chương
105 chương
87 chương
11 chương
11 chương