Thư phòng một mảnh yên lặng, Quách Bá Ngôn cúi đầu đọc thơ, Phúc công công nhìn ông chằm chằm, chỉ có trước bàn sách gần cửa sổ, bút vẽ của Thọ vương gia tiếp xúc giấy Tuyên Thành, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Nam nhân một bộ trường bào màu bạch trà, mây trôi nước chảy, như phương ngoại chi nhân chốn rừng sâu núi thẳm, thế nhưng chỗ ống tay áo, vạt áo dùng kim tuyến thêu lên hoa văn mãng xà, lại để lộ ra tôn quý bẩm sinh không thể xem nhẹ. Ánh mắt Quách Bá Ngôn đảo qua mãng xà màu vàng, gấp bức thơ lại, cung kính hành lễ với Thọ vương, trầm giọng nói: "Vi thần chắc chắn tra rõ hai chuyện này, cho Vương Gia một công đạo." Triệu Hằng chỉ cụp mắt vẽ tranh, trên giấy Tuyên Thành vàng nhạt, một bức tranh vẽ chậu tùng thạch* dần dần thành hình. Phúc công công thay chủ tử giải thích nói: "Quốc Công gia, chuyện nhà của ngài Vương Gia không muốn hỏi đến, nhưng nếu như Hoàng Thượng tứ hôn Tứ cô nương cho Vương Gia, trên người Tứ cô nương phát sinh bất cứ chuyện gì liền đều là chuyện của Vương Gia. Việc nhỏ không cần truy cứu, tháng chín năm trước, Tứ cô nương ở An quốc tự rơi xuống nước, bên ngoài không ít lưu ngôn phỉ ngữ, trong lúc tuyển tú, trên mặt Tứ cô nương bỗng nhiên phát bệnh sởi, làm cho có người bịa đặt chửi bới Tứ cô nương dung mạo bị hủy, đây tất cả đều là đại sự, Vương Gia tự nhiên muốn tra một chút?" Quách Bá Ngôn ngầm thừa nhận. Phúc công công tiếp tục nói: "Lúc này điều tra, liền tra ra hai phong thư này. Vương Gia cảm thấy, Vương Phủ chúng ta có thể tra được, Quốc Công gia khẳng định cũng nên tỏ tường, cũng sớm giải quyết sạch sẽ loại trừ hậu hoạn, nguyên nhân Vương Gia không hỏi Quốc Công gia, chỉ phái Lưu Hỉ đến bên cạnh hầu hạ Tứ cô nương, chỉ mong phòng ngừa vạn nhất. Nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới, cách đại hôn Vương Gia chỉ còn một tháng, Tứ cô nương lại gặp một việc phiền toái như vậy, Tống gia vừa gõ đăng văn cổ, thiên hạ liền biết rõ, hỏng không chỉ có riêng là thanh danh của Quốc Công gia và Tứ cô nương, người nói có đúng hay không?" Thái giám giọng nói thiên mảnh, lời nói ra cũng có vẻ thật bình thường giống như nói chuyện phiếm, nhưng Quách Bá Ngôn lập tức quỳ xuống với Thọ vương, nghiêm mặt nói: "Vi thần vô năng, nhiều lần khiến danh vọng Vương Gia bị hao tổn, xin Vương Gia giáng tội." "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Triệu Hằng thản nhiên nói. "Vi thần không dám." Quách Bá Ngôn cúi đầu bảo đảm nói. Triệu Hằng ừ một tiếng. Phúc công công xoay người đỡ Quách Bá Ngôn, cười nói: "Quốc Công gia chưởng quản điện Tiền Ti, mỗi ngày đi sớm về trễ, đối với chuyện trong nhà khó tránh khỏi không thể chú ý đến, nhưng đại hôn gần kề, Vương Gia không muốn lại xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Đã nói phu thê Tống gia này, lần này vào kinh rõ ràng là vì lừa bịp tiền tài, nhưng bọn họ đầu xuân năm trước ra tù, không tới sớm không tới trễ, hết lần này tới lần khác muốn ở đại hôn Vương Gia vào kinh gây ngột ngạt cho Vương Gia, trong đó tất có nội tình. Hiện tại người đang ở Quốc Công Phủ, Vương Gia không tiện tự mình thẩm vấn, mong rằng Quốc Công gia tra rõ, cũng miễn cho Tứ cô nương chịu thêm chỉ trích." "Vương Gia yên tâm, trong vòng ba ngày, vi thần tất cho Vương Gia một câu trả lời thuyết phục." Quách Bá Ngôn lần nữa cam đoan. Triệu Hằng gật đầu. Phúc công công tiễn Quách Bá Ngôn đi ra ngoài. Quách Bá Ngôn một đường hồi phủ quốc công, nhưng ông cũng không có lập tức đi vào, mà là chắp tay đứng ở phía sau bức tường phù điêu, đối với bức họa Tùng Hạc trên bức tường phù điêu trầm tư. Từ năm trước đến năm nay, trên người nữ nhi tổng cộng xảy ra ba chuyện, mỗi một chuyện đều ảnh hưởng tới thanh danh, hai chuyện phía trước đều có bóng dáng con trưởng, việc thứ ba này, nhi tử có nhúng tay hay không? Nếu thật là nhi tử gây nên, thì điều hắn mưu cầu là cái gì? Chuyện thứ nhất, nữ nhi và chất nữ đều trở thành đề tài nói chuyện của dân chúng, tuy rằng không quan trọng, nhưng cũng có chút lời khó nghe. Chuyện thứ hai, nữ nhi dung mạo bị hủy, có thể được tứ hôn hoàn toàn là ngoài ý liệu, mà cháu ngoại gái Đàm Hương Ngọc mặc dù không có để lại chứng cứ, nhưng nàng ta dùng thủ đoạn hèn hạ hãm hại thanh danh biểu muội, mọi người đều biết, lại khó có thể gả cho gia đình tốt, lúc ấy ông chỉ cảm thấy là cháu ngoại gái ghen ghét nữ nhi, bây giờ suy nghĩ một chút, mẹ con Đàm gia lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, dám đắc tội nhà mình? Phu thê Tống Khoát vào kinh, đối với sĩ đồ của ông không có ảnh hưởng, thật sự nếu có người giật dây, an bài loại thủ đoạn này, cũng không phải nhằm về ông. Nếu Thọ vương không thích nữ nhi, Hoàng Thượng bất mãn nữ nhi, vậy kết quả cuối cùng, sẽ chỉ là vị trí Vương Phi của nữ nhi thất bại, hai lần hôn sự không thành, nữ nhi liền giống Đàm Hương Ngọc, hôn sự khó khăn... Quách Bá Ngôn nhíu mày, người giật dây, đối tượng là nữ nhi? Không màng tài không màng mệnh, chỉ cần nữ nhi thân bại danh liệt? Nữ nhi thân bại danh liệt, đối với trưởng tử có chỗ tốt gì? Vẫn còn để bụng việc người phụ thân này cưới kế thất? Như vậy, trưởng tử xác nhận đối với một nhà ba người thê tử cũng có bất mãn, nhưng thê tử chiếm được vị trí Đàm thị, Mậu Ca Nhi có khả năng ảnh hưởng Thế tử vị của nhi tử, con trưởng đối với hai mẹ con này ra tay ông cũng có thể hiểu được, duy chỉ có nữ nhi, nếu xuất giá thì Quách gia cũng chỉ đưa của hồi môn, trưởng tử cũng không đến mức keo kiệt đến tình trạng này chứ? Sợ nữ nhi gả quá tốt, phu gia trở thành trợ lực cho Mậu Ca Nhi? Nhưng Lỗ Trấn chỉ là dũng phu, không làm được quan lớn, trưởng tử không có khả năng không hiểu. Nhớ lại con trưởng đối với Mậu Ca Nhi cẩn thận chiếu cố, Quách Bá Ngôn không tin trưởng tử vẫn còn hận một nhà kế mẫu. Nói cách khác, đối tượng của trưởng tử chỉ có nữ nhi. Nữ nhi ngây thơ đáng yêu nhu thuận hiểu chuyện, ở đâu lại trêu chọc đến trưởng tử, còn ghét đến mức sử dụng cả loại thủ đoạn này? Quách Bá Ngôn không nghĩ ra. Đứng hết một chén trà, Quách Bá Ngôn mới vòng qua bức tường phù điêu, đến tiền viện Lâm Vân Đường, trông thấy trưởng tử ngồi trong sảnh đường, ngồi trên đùi là Mậu Ca Nhi bốn tuổi. Huynh đệ cùng cha khác mẹ, dáng vẻ cũng giống hắn, vừa nhìn chính là hai anh em ruột. "Phụ thân!" Phát hiện phụ thân đã trở về, Mậu Ca Nhi quay đầu, cao hứng cười. Quách Kiêu thì ôm đệ đệ đứng lên, đi ra ngoài nghênh đón, Mậu Ca Nhi sớm duỗi ra hai cánh tay nhỏ, muốn phụ thân ôm. Quách Bá Ngôn nhận tiểu nhi tử, vừa đi vào trong vừa chủ động nhìn trưởng tử giải thích nói: "Vương Gia hỏi ta định xử trí hai người kia như thế nào, không có truy cứu sai lầm của chúng ta." Quách Kiêu cười nhạt: "Vương Gia lòng dạ rộng lớn, khiến người khâm phục." Quách Bá Ngôn ngồi xuống, nắm bàn tay mập của nhi tử nói: "Đúng vậy, An An có thể gả cho Vương Gia, cũng là vận mệnh của con bé." Quách Kiêu phụ họa gật đầu, một tay đi bưng nước trà, Quách Bá Ngôn âm thầm quan sát nhi tử, nhìn không ra bất kỳ sơ hở. Sắc trời đã tối, Quách Kiêu cùng phụ thân nói chuyện một hồi, chuẩn bị cáo từ, Quách Bá Ngôn nhìn ngoài cửa, cười giữ lại nói: "Ở nơi này ăn đi, hôm nay hữu kinh vô hiểm, bảo phòng bếp làm nhiều thêm vài món ăn, chúng ta một nhà ăn mừng một trận." Quách Kiêu không có lý do gì để cự tuyệt. Quách Bá Ngôn buông Mậu Ca Nhi, vỗ vỗ vai thằng bé nói: "Đi gọi mẫu thân các nàng tới đây, nói phụ thân có chuyện tốt cần tuyên bố." Mậu Ca Nhi ngẩng cái đầu, trong mắt to đen lúng liếng tràn đầy hiếu kỳ: "Chuyện tốt gì ạ?" Quách Bá Ngôn cười, thúc nhi tử đi trước. Mậu Ca Nhi xoay người chạy mất, thích nhất giúp phụ thân làm việc. Quách Kiêu đoán được phụ thân muốn nói hôn sự của kế muội và Thọ vương, nên không có hỏi nhiều. Rất nhanh, Lâm thị liền dẫn một đôi nhi nữ tới, trong tay dắt Mậu Ca Nhi, Tống Gia Ninh một thân váy xanh đi theo bên cạnh, chuyển đến trước cửa, thoáng nhìn thấy thân ảnh Quách Kiêu, Tống Gia Ninh lập tức thu tầm mắt lại, một ánh mắt cũng không cho Quách Kiêu. Quách Kiêu cũng không nhìn nàng, trong mắt chỉ có Mậu Ca Nhi. Quách Bá Ngôn thường ngày lực chú ý đều ở trên người kiều thê và con út, con trưởng lạnh lùng trầm ổn, nữ nhi nhu thuận nhã nhặn lịch sự, ít nói cũng rất bình thường, nhưng sau khi hoài nghi hai huynh muội có ân oán, Quách Bá Ngôn liền nhạy bén bắt được sự quái dị giữa huynh muội, nhất là nữ nhi, rõ ràng là đang sợ huynh trưởng. Quách Bá Ngôn trong lòng có ý định, trên bàn cơm hết thảy như thường, cơm nước xong xuôi, ông cười nói đối với ba mẹ con Lâm thị: "Ta có việc phải giao cho Bình Chương, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi." Lâm thị chỉ nghĩ có quan hệ với phu thê Tống Khoát, không có để ở trong lòng, mang theo nhi nữ rời đi. Quách Kiêu vẻ mặt khẽ biến. Quách Bá Ngôn dẫn nhi tử đi thư phòng, chỉ thị tùy tùng Ngụy Tiến ở trong sân trông coi, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần. Đi vào thư phòng, Quách Bá Ngôn ngồi, ngó ngó con trưởng đứng ở một bên, ông tùy ý nói: "Ta sao lại cảm giác, An An dường như rất sợ ngươi?" Quách Kiêu nhìn phụ thân, trong mắt phản chiếu ngọn đèn vàng mờ nhạt, khiến người thấy không rõ. Nhưng trưởng tử trầm mặc, làm lòng Quách Bá Ngôn trầm xuống, ông hơi mím môi, lấy ra hai lá mật tín liên tục dấu ở trong ngực, để lên bàn, âm thanh lạnh lùng nói: "Tự ngươi xem." Quách Kiêu tiến lên hai bước, không có nhặt lên giấy viết thư, chỉ dùng ngón cái chặn thơ, ngón trỏ mở ra, xem xong rồi, hắn lui về phía sau hai bước, vẫn là trầm mặc. Hai chuyện này, quả thật đều là hắn làm, bởi vì thời gian cách xa nhau, nên hắn cho rằng không người biết được, không nghĩ tới lừa gạt được phụ thân, nhưng lại bị Thọ vương tra xét ra. Nhưng hắn không hối hận, hắn chỉ tự trách, tự trách mình đánh giá thấp ham muốn của Thọ vương đối với kế muội, không nghĩ tới kế muội dung mạo bị hủy, thanh danh kém thành như vậy, Thọ vương lại vẫn có thể thuyết phục Hoàng Thượng vì hắn tứ hôn, còn có thể giữ lại vị trí vương phi của nàng. Hắn cũng không muốn nói xạo, An quốc tự, chuyện phu thê Tống Khoát hắn không có để lại bất kì sơ sót gì, chính là Thọ vương cũng không có chứng cứ truy xét đến trên đầu của hắn, chỉ có chuyện kia của biểu muội, chỉ cần bắt được biểu muội tra xét, liền biết tất cả mọi chuyện rồi. Quách Kiêu đã sớm suy tính kết quả, nhưng khi lợi dụng biểu muội hắn chỉ có thể nghĩ tới biện pháp này, hơn nữa, chút nữa đã thành công. "Phu thê Tống Khoát, cũng là ngươi xui khiến vào kinh hay sao?" Quách Bá Ngôn đứng dậy, sắc mặt tái xanh nhìn chằm chằm vào nhi tử mà mắng. Quách Kiêu giương mắt, nhìn thẳng phụ thân nói: "Vâng." "Chát" một tiếng, nam nhân một chưởng tát vào mặt nhi tử, âm thanh chói tai này xuyên thấu bóng đêm truyền đến trong viện, Ngụy Tiến trong lòng run lên, khó có thể tin mà nhìn về thư phòng. Hắn ở bên cạnh Quốc Công gia hầu hạ hơn ba mươi năm, tận mắt nhìn Thế tử lớn lên, khi Thế tử còn bé bất hảo phạm sai lầm, Quốc Công gia đánh lòng bàn tay phạt úp mặt vô tường, duy chỉ có đánh mặt là chưa từng. Trong thư phòng, Quách Kiêu chậm rãi xoay đầu qua, má phải giống như bánh nướng không vừng, khóe miệng có vật gì ấm áp chảy xuống. Quách Kiêu lau một cái, nhìn cũng chưa từng nhìn liền thả tay xuống. Quách Bá Ngôn hai mắt phiếm hồng. Hắn hi vọng trưởng tử quỳ xuống nhận sai, hi vọng trưởng tử cầu ông khoan dung cho hắn một lần, nhưng so với tất cả những lần phạm sai lầm trước đây trưởng tử lại vô cùng bình tĩnh, vì sao bình tĩnh, bởi vì trong lòng hắn cũng không cảm giác mình sai rồi! "An An có lỗi với ngươi chỗ nào, ngươi vì sao phải hại con bé?" Lòng bàn tay nóng lên, phát nhiệt, Quách Bá Ngôn hít thở nặng nề, không nghĩ ra! Quách Kiêu rũ lông mi, không nói một lời. Quách Bá Ngôn giận quá mà cười, chỉ vào nhi tử nói: "Tốt, ngươi xương cốt cứng rắn, ta đi hỏi An An!" Nói xong liền lướt qua nhi tử, bước nhanh đi ra cửa. "Nàng không hề có lỗi với con." Ngay khi tay Quách Bá Ngôn đã đụng phải màn cửa, sau lưng rốt cuộc truyền đến giọng nói lạnh lùng của Quách Kiêu, Quách Bá Ngôn thân hình dừng lại, quay đầu lại nhìn trưởng tử. Nếu như huynh muội không có có ân oán, trưởng tử vì sao... "Phụ thân, nhi tử từ nhỏ đến lớn không có cầu qua người cái gì, đêm nay, nhi tử cầu phụ thân vì con làm chủ." Quách Kiêu vung vạt áo lên, đưa lưng về phía Quách Bá Ngôn quỳ xuống, lưng thẳng tắp, giống như sói lang không chịu khuất phục thợ săn: "Phụ thân, con muốn An An, việc có thể làm con đều đã làm, Hoàng Thượng thay Thọ vương làm chủ đoạt nàng đi, nhi tử lại vô kế khả thi, chỉ cầu phụ thân cũng vì con làm chủ, đừng để An An gả cho người khác."