Sắc nữ thiên vân
Chương 5
Sương sớm vẫn còn đọng trên ngọn cỏ, mặt trời mới vừa ló rạng, trong U Minh sơn mạch rộng lớn có một thân ảnh thiếu nữ mảnh khảnh xuyên qua vùng rừng rậm rạp. Cầm trên tay một cái gậy gỗ, cô gái quơ những ngọn cỏ ra để lấy đường đi và tìm kiếm cây thuốc. Thiên Vân vừa đi vừa hát nghêu ngao những ca khúc ở hiện đại mà cô thích. Trong vừng rừng rậm rạp đầy nguy hiểm, một thiếu nữa váy hồng vừa đi vừa hát nghêu ngao đã tạo ra một khung cảnh kì dị. U Minh sơn mạch vốn là một vùng sơn mạch rộng lớn kéo dài chia cắt giữa Nam vực và Tây vực, trong đó có nhiều hung thú từ Nhất phẩm đến Cửu phẩm, nghe nói có cả cổ Vương thú. Hàng vạn năm qua rất ít người đi sâu vào bên trong, vậy nên trung tâm sơn mạch được xem là một khu vực nguy hiểm và bí ẩn. Trước đó Chủ nhân cỗ thân thể này chỉ đi tới vùng bìa rừng để lịch luyện, vì thực lực quá thấp. Càng vào sâu, độ nguy hiểm càng cao, nhưng đối với Thiên Vân bây giờ, trong sâu bên trong mới có cây thuốc mà cô cần.
Tán Dương Huyết là độc của Tây Vực, nó cũng là loại độc hiếm thấy, dược sư bình thường rất khó phát hiện ra. May nhờ có Y Thư cổ kinh mà sư phụ để lại, cô mới có thể biết rõ độc của cơ thể mình. Giải dược Tán Dương Huyết bao gồm mười hai loại thảo dược, Thiên Vân đã hái được chín loại phụ dược, còn ba loại chủ dược là Linh chi trăm năm, Ngũ Lan Thảo và Thủy Tiên Thảo. Thiên Vân đang đi bỗng dừng lại, cô cảm nhận thấy một mối nguy hiểm đang rình rập. Liếc thấy một cái cây cao phía trước, Thiên Vân dùng sức nhảy vọt lên nhánh cây. Cùng lúc đó một con bạch hổ trong bụi rậm vọt ra, đứng ở gốc cây gầm gừ vì tuột mất con mồi. Vừa đứng ổn định trên nhánh cây, quay lại thấy một con bạch hổ ngay phía dưới, Thiên Vân phù phù vuốt ngực tự cảm thấy nguy hiểm. May mà kiếp trước cô có học karatedo, cũng luyện giác quan đến mức nhạy bén chứ không thì hồi nãy mất mạng nhỏ này rồi.
Thiên Vân quan sát con bạch hổ từ trên cao, và đánh giá năng lực của nó. Cũng may con hổ này là Nhị phẩm, còn có cơ hội đánh một trận a, đánh không được còn có thể chạy trốn. Với thực lực của cô bây giờ, giết một đầu thú Nhị phẩm đã là cực hạn. Thiên Vân dùng dao gọt nhọn đầu gậy gỗ, đây là vũ khí lớn nhất cô có, cô chỉ có một con dao găm và một cái gậy a, nghèo thật là bi ai mà. Sau khi làm xong, cô nhảy xuống , rơi đúng vào chỗ con bạch hổ, dùng gạy đâm thẳng người nó, con bạch hổ vổi nhảy sang một bên nhưng vẫn bị mũi nhọn của gậy găm vào chân. Nó gầm lên đau đớn rồi đưa chân chụp về phía cô. Thiên Vân tuy tránh kịp nhưng vẫn bị hai vuốt của nó rạch lên da tạo thành hai vết cào khá sâu, máu tuôn ra. Bạch hổ vì một chân bị đâm trúng ghim chặt xuống đất, nên phản ứng hơi chậm chạp. Điều đó làm Thiên Vân có cơ hội xuống tay với nó. Cùng lúc đó, Thiên Vân rút dao găm bên hông di chuyển cực nhanh tới trước hàm bạch hổ, vạch một đường từ bụng lên cổ bạch hổ rồi nhảy ra ngoài. Bạch hổ bị thương gầm lên đau đớn rồi nằm phục xuống đất, vết thương từ hàm tới bụng làm ruột của nó lòi ra, còn bị rạch qua tim nên nó giãy dụa một hồi rồi chết. Thiên Vân thở phì phò, lục từ trong không gian giới chỉ lấy ra Dưỡng Nguyên đan và Phục Huyền đan rồi nuốt vào. Giết đầu bạch hổ này làm cô tiêu hao gần hết thể lực và Huyền lực. Xác định con bạch hổ chết hẳn, Thiên Vân lại gần dùng dao găm móc ra Thú Tinh trên trán nó.
Truyện khác cùng thể loại
504 chương
3594 chương
81 chương
198 chương
17 chương