Tương lai của cô và anh rốt cuộc có quá nhiều khó khăn, thực tế khó có thể đoán trước. Cô liếc nhìn Lâm Đình Tích, nói: "Là ba em bảo em về. Ông ấy không tìm được em ở Bắc Kinh." Quả thực gần đây Trần Lương Động tới Bắc Kinh. Ông tới để bàn chuyện làm ăn. Vừa hay mấy ngày đó cô gặp chuyện không may, ông không tìm được cô nhóc nhà mình. Vậy nên ông lo lắng, gọi điện hỏi khắp nơi. Thật vất vả mới liên lạc được, mới biết connhosc cô vẫn đi công tác ở thành phố Z. Cô thấy mình với chuyện tình cảm vẫn luôn chín chắn, không tới lúc kết hôn cô kiên quyết không nói cho người nhà. Cho nên nguyên nhân thủ trưởng Liên Hạo Đông vẫn cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại là đây. Lâm Đình Tích gật đầu, nói: "Thì ra là thế. Quả thực cũng nên về xem thử. Chuyện đào hố ở đây quả đúng lqđ là Liên Hạo Đông làm rất quá đáng." Vì vậy Lâm Đình Tích phân tích đi phân tích lại sự việc, tất cả trách nhiệm đổ hết lên người Liên Hạo Đông. Tất cả đều là lỗi của anh. Đêm nay khi về, cô vẫn nghiêm mặt quay mặt vào tường ngủ. Anh lập tức điện thoại hỏi Lâm Đình Tích tình hình. Anh ta nói: "Cậu cảm thấy còn cần phải cản không?" Anh mở cửa đi vào, dặn dò: "Khi về em phải ngoan ngoãn. Hai ngày nữa anh sẽ xin nghỉ đi Bắc Kinh, có chuyện gì thì đừng chống chọi một mình." Cô không nói gì. Trước khi Trần Hiểu Sắt lên máy bay chỉ nói với Liên Hạo Đông: "Chăm sóc thật tốt cho Phi Hồ." Lưu luyến không rời nhưng vẫn rời đi. Đi gần nửa năm, rốt cuộc cô cũng trở lại Bắc Kinh. Phí nước dán ở cửa phòng, còn có các loại quảng cáo linh tinh. Bỗng quay về căn phòng nhỏ sáng trưng ở ba năm đại học cô hơi không quen. Buông đồ trong tay xuống, không kịp dọn dẹp đã gọi điện cho ba cô. Hai ngày trước Trần Lương Động đã bàn xong chuyện làm ăn, tất cả đã thành, tiền dự chi cũng đã nhận được. Nghĩ tới chuyện con gái mình vẫn muốn mua nhà, định đưa chừng mười vạn cho con. Không phải ông không có tiền mà là cô vẫn không lấy. Phải biết rằng bất động sản của ông cụ ở Sơn Đông không ít hơn năm con số, tiền thu được từ thuê nhà mỗi tháng cũng hơn lương cả năm của cô rồi. Ông tìm nhà cho cô, tìm mấy nhà môi giới, xem tới xem lui thì chọn được một căn 50m2 cạnh đường số 10. Từ đây đi tới thôn Trung Quang và BD vô cùng gần, định để con gái xem qua, thấy thích thì mua, chỉ để cô vay cũng có thể chứ? Để con tự lập trong xã hội hiện đại như vậy không nhiều lắm. Có đôi khi ông Trần nghĩ đi nghĩ lại d#đ#l#q#đ cũng đều cảm động muốn khóc. Ông là tu mấy đời mới tu được một cô con gái tốt như vậy. Ông cụ chạy BMW tới tiểu khu, đưa đồ ăn ngon tới cho con gái. Cô vừa thấy ông cụ thì lập tức úp trong lòng ông khóc, dáng vẻ rất tủi thân, rất uất ức. Cô khóc khiến ông cụ sửng sốt! Con bé này làm sao vậy? Bốn năm trước cô về nhà khóc lớn một trận, những năm này chưa từng khóc. Cô khóc mệt thì hỏi: "Ba này, sao ba giả dạng như ông già KFC vậy hả?” Hôm nay Trần Lương Động mặc một cái quần yếm màu vàng nhạt, mái tóc hơi bạc chải ngược ra sau, trên miệng còn có hàng râu nhỏ, đậm chất thân sĩ Anh. Vừa nhìn thì quả thật rất giống ông già KFC. Trần Lương Động nhìn con gái của mình, gầy không chỉ một chút, hỏi ngay: “Có phải lúc làm việc ở thành phố Z quá cực khổ không?” Cô suy nghĩ, nói: “Quả thật hơi mệt. Cha, đừng xem nhà nữa, con không có tiền.” Ông hỏi: “Vậy tiền của con đâu? Ba nhớ con từng nói có gần hai mươi vạn tiền gửi ngân hàng mà.” Từ trước tới nay cô luôn dối trá hạng nhất nên nói: “Có một ngày con đi thực nghiệm, vừa hay đụng phải bão. Con bị các thứ đập bị thương, một tên tội phạm vượt ngục vì cứu con mà bị đập chết. Vì đền ơn cứu mạng của anh ta, con đưa tiền của mình cho mẹ già anh ta.” Trần Lương Động nghe thế thì cảm thán, nói: “Trời ạ! Con gái, không ngờ con hiểu chuyện như vậy! Tuy biết anh ta là tội phạm nhưng anh ta vẫn cứu con gái bảo bối của ba. Ba thấy anh ta là người tốt.” “Ba nói xem? Ba là người đàn ông tốt nhất trên đời này.” Đâu có giống Liên Hạo Đông máu lạnh kia chứ. Cô oán thầm. Ông hỏi: “Vậy thế này đi con gái, chờ ba về bàn bạc với mẹ con rồi nhà chúng ta sẽ đi xem nhà tiếp, được không?” Những lời này quả thực là nói tới những lời trong lòng cô. Cô lập tức gật đầu. Vẫn là ba hiểu cô. Ông dạy con đương nhiên không giống với cách Vương Ngọc Lam kia dạy con. Buổi tối lúc ăn cơm thì gọi Thường Lộ Bân, cũng coi là người thân trong nhà nên không khách sáo gì. Thường Lộ Bân mặc áo sơ mi cô tặng anh. Trần Lương Động vừa thấy anh ta thì khen ngợi: “Tiểu Bân à, càng ngày càng đẹp trai đấy.” Thường Lộ Bân hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Chú, ngài quá khen con rồi! Ngài tới đây lúc nào, sao không báo cho con biết để con đi đón!” Trần Lương Động nói: “Tôi rất quen thuộc Bắc Kinh, cần gì phải ai đi đón.” Cô nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Bân Bân, trời nóng như vậy mà anh mặc áo tay dài không thấy nóng à?” Thường Lộ Bân nói ngay: “Áo sơ mi này là em tặng, đương nhiên phải mặc rồi.” Cô lại hỏi: “Sao sau này không nhận điện thoại? Sửu Sửu đâu? Ah không bán nó đi đấy chứ? Nếu anh dám làm thế thì tối nay em sẽ nhét kẹo cao su vào ổ khoá phòng anh.” Anh nói: “Anh đưa nó tới trung tâm, lát nữa sẽ đi đón có được không?” Trần Lương Động vui tươi hớn hở nhìn đôi kim đồng ngọc nữ đấu khẩu, trong lòng vui không nói nên lời. Con gái tặng tên nhóc này áo sơ mi? Có phải quan hệ của hai đứa này tốt hơn rồi không? Cậu bé Tiểu Bân này cũng coi như biết điều mà lại nghe lời, lại còn lớn lên dưới mắt mình. Con gái nhà mình đi theo cậu ta chắc chắn sẽ không bị uất ức. Khi về tìm lão Thường tác hợp chút nhỉ? Ông vẫn chờ bế cháu đấy. Phải thương yêu con gái, nếu không dù là nhà giàu nhất hoặc là nhà Tổng thống ông cũng không cần. Con gái nhà ông muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, sao phải đi phục vụ đám đó? Tuy còn không đạt tới mức thương nhân nhà đát và ông chủ môi giới có tiền nhưng tài sản của ông tuyệt đối đỉ cho con gái xài. Trần Lương Động đánh tính toán nhỏ nhặt này trở về Sơn Đông. Phòng kia của Trần Hiểu Sắt còn chưa mua được, vì thời hạn gửi tiết kiệm của cô còn thiếu hai tháng nữa mới đầy năm năm. Ông cụ cho cô một tài khoản để mua hết, nói gì cô cũng không đồng ý, nói mình không có tiền biếu ba mẹ, sao có thể lấy tiền của họ? Cho cô số tiền đầu tiên cô đã thấy rất tội lỗi rồi, vẫn nên đợi hai tháng nữa đi. Trên đường về nhà, ông đánh giá con gái nhà mình cao hơn một tầng! Trong lòng vừa xúc động vừa không nỡ. Tốt quá, nó có Tiểu Bân chăm sóc, ông cũng không lo nữa. Tiểu Sửu Sửu thấy cô thì hai mắt toàn nước mắt, chui vào lòng cô hồi lâu cũng không ra ngoài. Nó cho là mình sẽ không còn được gặp lại Sắt Sắt, Bân Bân hư hỏng, đưa nó cho một cô bé nuôi. Nhưng cô bé kia quá ngây thơ trong sáng, không biết tìm vợ nhỏ cho mình chơi. Vẫn là Sắt Sắt tốt, thường xuyên dẫn nó ra ngoài trêu ghẹo chó cái con. “Được rồi, được rồi, đừng khóc.” Cô an ủi Tiểu Sửu Sửu. Nó bỗng ngửi bụng cô một cách kì lạ, điều này khiến cô lấy làm kinh hãi. Bụng cô sao vậy? Có mùi lạ à? Buổi tối, cô đi ‘Xích Mị’ gặp Lâm Mễ Mễ, tiện đường tặng cho cô ấy cái yếm kia. Lâm Mễ Mễ nhận lấy cái yếm nhét vào trong túi xách, hỏi: “Sao mình thấy cậu mất hứng vậy? Đây là sao?” Cô biết không thể tiết lộ bí mật quân sự, chỉ nói với Lâm Mễ Mễ: “Mễ Mễ, mình sợ anh ấy quá.” “Vì sao vậy? Vì mẹ anh ta?” Cô lắc đầu, chỉ nói: “Không phải! Mình chưa từng gặp lại cha mẹ anh ấy.” “Nổ súng, suýt chút nữa thì bắn chết, hơn nữa anh còn, anh còn….” Cô không thể nói anh từng bắn chết người với người ngoài: “Lúc đó ban đêm mình thường mơ một cơn ác mộng, thấy anh ấy nổ súng về phía mình.” Lâm Mễ Mễ rùng mình, nói: “Trời ạ! Đời người thật là lên bổng xuống trầm, người tốt toàn là đáng ngạc nhiên và xấu bụng.” Lâm Mễ Mễ an ủi: “Điều chỉnh một khoảng thời gian trước đi. Chủ nhật ra ngoài dạo phố gì đó hoặc có thể đi nghe tấu nói cũng được. Dù sao phải mở lòng ra. Lúc nghĩ không ra thì gọi điện cho mình hoặc tìm mình. Cô gật đầu, bởi vì chỉ có thể làm thế. Ngày hôm sau, cô đi làm. Lúc tới đơn vị thì người trong đó nhìn cô như động vật quý hiếm. Lý Mẫn trước sàn diễn càng giật mình hơn, hỏi: “Hở? Chẳng phải cô từ chức rồi à?” Cô hỏi: “Tôi từ chức lúc nào? Tôi đi công tác mà! Mọi người quên rồi à? Lúc này mới mấy tháng chứ!” Lý Mẫn nói: “Không đúng, tôi nghe Boss chúng ta nói cô định ở lại chỗ đó, ngay cả công việc cũng đã có quyết định điều động tới đó.” Con mẹ nó, chắc chắn là Liên Hạo Đông! Anh ta không thể quá đáng như vậy! Cũng không thể như thế, vị trí của cô đã có người mới. Cô bị tức đến nỗi hơi run lên nhưng lại không muốn gọi điện cho anh, không thể làm gì khác hơn là chờ Tần Hoa, sau đó nói với cô ta để mình quay lại công việc. Tần Hoa tới, vẫn giỏi giang như vậy, dưới đôi chân kia vĩnh viễn là giày cao gót tám phân trở lên, không còn cách nào, vị trí Tổng giám đốc luôn hơi có phong cách ngự tỷ, nếu không không ép được những ngự tỷ kia. Trần Hiểu Sắt nói với Tần Hoa sau này mình muốn về Bắc Kinh sống cho nên cô muốn làm lại công việc cũ. Đơn vị này vốn công việc linh hoạt cho nên cũng không có gì là không thể, chỉ là đổi vị trí lại mà thôi. Đương nhiên Tần Hoa đồng ý rất nhanh. Cô ngồi xuống vị trí đối diện vị trí cũ của mình. Ngày đầu tiên không có việc gì làm, tan làm rất nhanh. Nhưng ngày hôm sau vừa tới đơn vị đã nhân một địa chỉ mới của một người mới tới trong tay Lý Mẫn, nói ngoại ô phía đông có một xưởng bỏ đi phải cải tạo thành một trung tâm nghệ thuật tương tự như 798m, để cô qua xem hiện trường một chút. Cô cầm địa chỉ lên đường, đi xe điện ngầm rồi đi taxi, tốc độ nhanh mà còn tiết kiệm chi phí. Tài xế taxi hỏi: “Cô muốn đi dâu? Chỗ đó rất vắng vẻ, không có gì đâu.” Cô nói: “Vậy à? Đây cũng là lần đầu tiên tôi tới đó.” Xe rẽ phải rẽ trái, cuối cùng rẽ vào một con đường mọc đầy cỏ dại thì dừng lại.