Sáng sớm ngày hôm sau, bà nội đưa cô tới chân núi. Cô muốn đi qua từ giữa hồ, bởi vì đường núi uốn lượn, đường quá xa, cô sợ mình không chống đỡ được. Cô cầm hai con rắn và pho tượng A Trường tặng mình, ngồi xổm trong chậu gỗ. A Trường từ từ đẩy cô đi trong hồ. Cô nói: "A Trường, anh có nghĩ tới tương lai của mình không?" A Trường nói: "Không. Tương lai đã không còn từ lâu rồi." Cô lại bỗng nói: "A Trường là vĩnh viễn là người đàn ông tốt, không nên đi làm...Chút chuyện không tốt." Cô nói hơi nghẹn ngào. A Trường vẫn lẳng lặng nghe, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, bỗng túm cô xuống từ chậu gỗ, ôm cô vào lòng, bóp chặt cổ cô, nói: "Cô đã phát hiện cái gì?" Cô nhắm mắt lại, khóc không thành tiếng: "Tôi không...không..." A Trường buông lỏng tay. "Gào" Một tiếng gần giống tiếng sói tru phá tan sóc cốc yên tĩnh. Cô cả kinh, che miệng lại, nước mắt ào ào chảy xuống, là Phi Hồ, Phi HỒ tới cứu cô. Cô thấy phía đối diện hồ, một con chó săn dũng cảm và mạnh mẽ bơi về phía cô như một chiếc thuyền cỡ nhỏ, đi về phía trước, can đảm không sợ hãi. Hay cho một chiến sĩ dũng cảm! Hay cho một Phi Hồ trung thành! Cô vươn hai tay ra với nó. Cũng cũng biết nó sẽ không vứt bỏ cô. Phi Hồ liếm liếm mu bàn tay cô, bày tỏ sự quan tâm của mình. Cô nhìn xung quanh, bỗng xoay người nói với A Trường: "A Trường đi đi! Đi nhanh đi!" Mắt A Trường tìm kiếm xung quanh. Anh ta như phát hiện ra gì đó. "Về nhanh đi." Giọng cô đã bắt đầu run rẩy. A Trường lại bắt được cô lần nữa, không biết có thêm một con dao nhọn trong tay từ khi nào. Anh ta đặt mũi dao trên cổ cô, nói: "Cô lại bán đứng tôi?" "Tôi không có." Cô trả lời vô cùng kiên quyết. "Vậy bọn họ tới đây lúc nào?" "Tôi cũng vừa mới biết." "Có tin tôi sẽ giết cô không?" "Tôi không biết." Phi Hồ nhe răng nhếch miệng định tập kích A Trường, mắt hung ác đáng sợ. A Trường cầm dao nhọn lqđ lên định đâm chết nó, cô lớn tiếng nói: "Đừng giết nó! Nó còn là một đứa trẻ, là đứa trẻ tôi nuôi." Nghe thấy hai chữ "đứa trẻ" A Trường không xuống tay. "Không sao đâu." Cô nói với A Trường: "A Trường, đừng như vậy, cứ như vậy sẽ bị giết. Đưa đây, cầu xin anh, người đó đúng là bạn trai tôi." A Trường kéo cô về từ trong nước, không nói câu nào. Trần Hiểu Sắt nhắm mắt lớn tiếng kêu về phía Phi Hồ: "Đừng nổ súng! Đừng nổ súng!" Thật ra thì cô cũng sợ. Ai mà không sợ chết chứ? Phi Hồ tới đây, chắc chắn Liên Hạo Đông cũng tới. Quả nhiên, nghe thấy tiếng Liên Hạo Đông hô từ trong một góc khác: "Buông cô ấy ra!" Cô nói với A Trường: "A Trường, có phải anh làm những việc đó đều có nỗi khổ trong lòng đúng không? Anh không muốn sửa sai à?" A Trường nói: "Tôi muốn trả thù đám trẻ con kia. Tôi phải trả thù!" Anh ta kèm hai bên cô chạy tới bờ. Cổ cô bị lưỡi dao anh ta vẽ ra một đường máu... Liên Hạo Đông vẫn nấp phía đối diện hồ bước ra, để ống nhòm xuống, phát mệnh lệnh: "Giết!" Súng không vang. Anh quay đầu, nói: "Bảo nổ súng sao không nổ?" Trên trán súng bắn tỉa mồ hôi đầm đìa, khàn giọng nói: “Đội trưởng, đây chính là chị dâu đấy! Tôi sợ….” Anh lại bình tĩnh không nói nên lời, nói: “Đương nhiên tôi biết! Đó là vợ tôi.” Súng bắn tỉa lắc lắc mồ hôi trên đầu, ngắm chuẩn lần nữa. Liên Hạo Đông ngại anh ta phiền phức, cướp súng tới tay mình, sau đó ngắm bắn. Súng bắn tỉa bên cạnh ngây dại. Cậu ta chưa từng thấy một người đàn ông nào nổ súng bình tĩnh như vậy. Đó là người phụ nữ anh yêu nhất, nhỡ may đạn lạc…. Sao trái tim anh có thể mạnh mẽ như vậy? Đoàng, đoàng, hai phát đạn gần như bắn ra cùng lúc. A Trường ầm ầm ngã xuống sau lưng Trần Hiểu Sắt. Anh nhìn lại, không ngờ bắn phát súng đầu tiên lại là Kim Thiểu Dương chạy tới sau. Anh quẳng súng xuống, đi tới đạp một cước vào mông cậu ta, lớn tiếng quát mắng: “Tiểu tử thúi, đó là chị dâu, ai cho phép cậu không tuân lệnh đã nổ súng hả?” Người này thật khó hầu hạ. Anh ra lệnh người ta không dám nổ súng, có người nổ thay anh còn đi mắng người ta. Liên Hạo Đông xuống nước đi về phía đối diện, nắm chặt hai tay, nói một câu: “Góc độ xảo quyệt như vậy mà cũng dám ra tay.” Hai phát đạn vừa rồi, một phát trúng đầu, phát thứ hai trúng cổ anh ta, hai phát đều trí mạng. Viên đầu tiên xuyên qua tai Trần Hiểu Sắt. Thậm chí cô cảm giác tóc mình bị đạn bắn qua mà tung lên. Tiếng gió trí mạng như tiếng gió thổi tiếng oan hồn kêu gào từ địa ngục tới. Bình sinh lần đầu tiên cảm nhận được cái chết gần như vậy, rõ ràng như vậy, nhanh như vậy. Nếu viên đạn này lệch hướng một chút xíu, có thể người ngã xuống chính là mình. Cô cảm giác mình không thấy rõ Liên Hạo Đông đang đi về phía mình. Đó là ai chứ? Ma quỷ hay là thượng đế? Thần chết lấy mạng người hay thiên sứ cứu mạng người? Một loạt bóng dáng hai mặt chồng lên nhau khiến cô mê muội. Sao anh phải làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ có con đường chết mới giải quyết được chuyện này sao? Cô ngây ngốc mà nhìn A Trường ngã xuống. Mười mấy phút trước người này còn nói chuyện vợ và con anh ta với mình. Người đàn ông dịu dàng như nước, thiên tài có bàn tay như hoa, người đàn ông trọng tình trọng nghĩa này cứ chết đi như vậy. Anh ta cứu cô nhưng cô lại giết anh ta rồi. Anh ta không nên chết, không nên…. Tuy anh ta làm chuyện sai lầm nhưng có lẽ anh ta có thể sửa sai. Còn gì nữa? Bà nội xấu xí phải làm sao đây? Bà vốn tuổi già cô đơn không nơi nương tựa, thật vất vả nuôi con lớn lại bị mình làm liên luỵ chết. Hai mắt A Trường nhìn cô chằm chằm, có phần có cảm giác chết không nhắm mắt. Dáng vẻ anh ta không xấu như vậy nhưng trong mắt cô lại dữ tợn như thế. Vũng máu lớn khiến cô có cảm giác vô cùng choáng váng, hơn nữa nó còn xâm nhập vào dạ dày cô. Cô quặn thắt, không nhịn ói được. Anh chạy tới, ôm chặt lấy người đang quỳ trên đất nôn, dùng tay vỗ lưng cô. Cô ói tới mức toàn thân phát lạnh. Cố nén cơ thể muốn ngất xỉu, dùng hết sức lực toàn thân đấm Liên Hạo Đông. “Sao phải giết anh ta?” “Anh ta đáng chết!” “Anh ta là ân nhân cứu mạng em!” “Anh ta có tội với quốc gia!” “Nhưng anh ta là người tốt.” …. Rốt cuộc cô bị kích thích hôn mê bất tỉnh! Câu nói cuối cùng của anh cô không nhớ. Cô chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh lùng như băng sương. Khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang trong phòng VIP bệnh viện giải phóng quân thành phố Z. Liên Hạo Đông đang chợp mắt sau khi trông cô mười mấy giờ. Lúc đó đã là 12h đêm. Anh hỏi: “Tỉnh rồi? Khá hơn chút nào không?” Anh lấy tay sờ trán cô, lại hỏi: “Có muốn ăn thứ gì không?” Cô tránh về sau theo bản năng. Bàn tay anh cương cứng giữa không trung. Anh mỉm cười, bắt lấy tay cô mang tính ép buộc, hỏi: “Còn sợ anh à?” Cô nói: “Đội trưởng Liên Hạo Đông luôn có trái tim vì nước vì dân, một cô gái yếu đuối như tôi có tư cách sợ à?” Anh lại trả lời không liên quan gì: “Anh lấy canh vào cho em.” Chỉ lát sau, một chiến sĩ nhỏ bưng một cái bình thuỷ vào, bên trong là cnah giò heo hầm đậu nành. Anh múc cho cô một chén lớn, sau đó bưng tới trước mặt cô, muốn đút cho cô. Cô từ chối ăn, xoay người, nhắm mắt lại lần nữa. Nước mắt chảy xuống theo mí mắt, trong lòng rất khó chịu, tự trách mình. Một gia đình tường hoà an bình vì sự xuất hiện của mình mà ầm ầm sụp đổ. A Trường chết rồi thì bà nội phải làm sao bây giờ? Ai phụng dưỡng bà, lo ma chay cho bà? Ai đêm hôm đón bà về nhà? Tất cả là vì mình, thật sự là tạo ác nghiệt quá lớn rồi. Liên Hạo Đông thấy lưng cô vẫn run rẩy, ôm cô từ phía sau, khẽ an ủi: “Em sao vậy?” Cô cố gắng tránh thoát. Còn cả người đàn ông mình dựa vào này nữa. Rõ ràng đã tìm được cô từ lâu cũng không cứu cô ra. mà còn thông qua cuộc nói chuyện giữa cô và A Trường để theo dõi anh ta. May mà A Trường không tệ lắm cô mới có thể toàn vẹn không tổn hao gì xuất hiện trước mặt anh. Nếu A Trường là một tên khốn phạm vào mười tội lớn không thể tha thì cô đã chết trong trận bão kia từ lâu rồi. Tất cả nhuwgx gì A Trường làm cho cô cô sẽ không quên, cũng không thể nói. Ai cũng nói người vô tình với tất cả là người có tình! Nhưng Liên Hạo Đông thì sao? Trái tim anh ấy à, rốt cuộc là làm từ gì? Chẳng lẽ cải tạo một người còn khó hơn giết một người à? Có cái gì quan trọng hơn tính mạng? Một cái ôm cực kỳ lưu luyến lại trở thành lạnh lùng như vậy. Người này quá đáng sợ. Anh ôm cô thật chặt, mãi cho tới khi cô dừng phản kháng lại. Anh dán sát mặt vào mặt cô, nói: “Xin lỗi, cô nhóc!” Hôn hôn nước mắt cô. Anh biết mình rất quá đáng! Hơn nữa còn vô cùng quá đáng. Đàn ông ấy à, đừng nên quên mất phụ nữ làm từ xương sườn trên người mình. Cô ấy cũng giống mình. Cô ấy có thịt có máu còn có một trái tim tinh tế nhạy cảm lương thiện. Cô không ăn gì cũng không nói chuyện, chỉ bọc mình thật chặt. Trong phòng rất yên tĩnh, anh cứ ôm cô như vậy, ngẩn người với cô, cục cưng của anh bị sợ! Cô mơ hồ mà ngủ, trong mơ cũng không khá hơn chút nào. Cô mơ thấy A Trường cầm dao tới tìm cô đòi mạng. Cô còn mơ thấy vợ con anh ta cũng tới tìm mình, bức cô tới vách núi…. Sau đó chính là bỗng nhiên bừng tỉnh, toàn thân ướt đẫm. Cơn ác mộng như vậy cứ lặp đi lặp lại. Y tá trưởng nói với Liên Hạo Đông cô ấy phát hiện cô chịu kích thích hơi lớn. Nếu không tháo gỡ được thì có thể gây hại tới thân thể cô. Nhát định phải khuyên bảo cô thật tốt, ngàn vạn lần đừng để cô đi vào chỗ bế tắc. Đúng vậy, cô vẫn lâm vào hối hận và cực kỳ đau đớn. Cô hận sao mình không rời khỏi căn nhà đó sớm. Thậm chí cô hận tịa sao mình lại giận dỗi với Trương Thiểu Vân. Liên Hạo Đông thấy cô hành hạ mình như vậy thì cũng như bị dao cứa. Cô không để anh chạm vào, nói anh là đao phủ, nói anh là ác ma giết người không chớp mắt. Đúng vậy, thế giới của cô vẫn trong sáng và sạch sẽ nhưng anh tàn nhẫn kéo cô vào thực tế ác nghiệt, để cô gặp gỡ cái chết và bóng tối, làm bẩn chỗ sạch sẽ trong lòng cô loang lổ. Cô là hoa trong nhà kính, có thể trải qua tổn thương trong tình yêu lớn như vậy, đâu từng cảm nhận chuyện sát phạt? Là số mạng cũng được! Là tạo hoá trêu người cũng được! Tóm lại, đây là một cửa ải khó khăn trong cuộc đời cô. anh sẽ theo cô vượt qua cùng nhau.