Sắc Màu Quân Nhân
Chương 49
Lữ trưởng Vương ừ một tiếng, thay đổi vẻ mặt, dịu đi rất nhiều, nói: "Tổng kết lại, lần này làm không tệ lắm, đáng được khen thưởng! Với những người lập công, nên thưởng thì thưởng, cũng ghi cho cậu một công."
Liên Hạo Đông cười, ưỡn ngực nói: "Vì nhân dân phục vụ!"
Lữ trưởng Vương thật muốn cho anh một cước. Cái gì gọi là thể hiện mình là cấp trên chứ? Đều là thế này, đánh một tát cho một quả táo ngọt, cùng dùng roi da và kẹo đường.
Liên Hạo Đông ra khỏi phòng lữ trưởng Vương thì đi thẳng tới bán đảo Hoàng Thạch. Anh rất lo cho chiến sĩ mất tích kia. Tuy núi chỗ này không cao lắm nhưng nhiều cỏ dại, mưa lại nhiều, khe rãnh rải rác, thế nào cũng có ao tù, thật sự phải cẩn thận một chút, nếu không thì? Hậu quả khó lường.
Bọn họ đã phát động kiểu lục soát trải thảm vào tối qua trong núi, không bỏ qua từng cánh rãnh, từng bờ ruộng, xuống tìm tòi cả vũng nước nhưng không có gì. Liên Hạo Đông hỏi: "Hôm qua ai ở cùng cậu ta cuối cùng?"
Một binh sĩ nói: "Là tôi ở cùng cậu ta. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở bãi tha ma trước mặt. Sau đó tôi chờ cậu ta rất lâu, cho là cậu ta đi trước rồi nên tôi cũng đi. Chờ tới lúc tập hợp mới phát hiện cậu ta chưa về."
Liên Hạo Đông nói: "Dẫn bọn tôi tới bãi tha ma chỗ các cậu hẹn xem thử."
Binh sĩ hạt giống nói: "Là ở phía trước. Tối qua đã lục soát chỗ này nhưng không thấy ai."
Liên Hạo Đông: "Đi xem lại xem. Không chừng có thể có đầu mối mới."
Đây là một sườn núi phía bắc, bia mộ thẳng trên đó cắm theo hướng sườn núi, đi xuống từng tầng, cũng không nhok có nhiều bộ, chỉ khoảng hơn mười cái. Có thể đoán được là mộ của thôn dân ở gần đây.
Liên Hạo Đông đứng trên tảng đá ở đỉnh núi cao nhất, có thể thấy mái nhà ngói xám cong cong ẩn trong rừng cây của sơn trại đối diện. Anh nhảy xuống khỏi tảng đá, hỏi những người này: "Có tới hỏi người trong sơn trại chưa?"
Có người trả lời: "Đã có đồng đội tới nhưng chưa về."
Liên Hạo Đông nói: "Hỏi từng nhà cũng cần có thời gian. Phái thêm mấy người đi, hỏi hết hai sơn trại trong núi. Có tin tức báo tôi biết ngay."
Liên Hạo Đông còn những chuyện khác phải làm. Trong bệnh viện có rất nhiều anh hùng đang quanh quẩn bên bờ vực sống chết. Anh phải đi thăm một chút. Anh muốn bảo đảm mỗi người bọn họ được bình an vô sự.
Bệnh viện quân y thành phố Z.
Tất cả người bị thương đã làm phẫu thuật xong, kể cả những tù binh. Phòng bệnh của tù binh là tầng riêng, chỗ này là tiểu viện đơn độc, bề ngoài xây giống trại giam. Tất cả cửa và giường đều hàn d.đ.l.q.đ song sắt, ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác khiến người bên trong có chắp cánh cũng không bay ra được. Trừ phi biến thành bươm bướm bay đi như Hương Phi.
May mà vào đây khám bệnh đều là nhân vật đặc biệt, không phải là trọng phạm thì cũng là tù binh hoặc gián điệp. Nhốt những người này ở tầng hai, hai lính đặc chủng đeo súng canh ở lqđ mỗi cửa phòng. Liên Hạo Đông đi tới, nhìn vào bên trong qua cửa sổ, hỏi: "Bọn họ có chuyện gì không?"
Chiến sĩ ở cửa nói: "Đại tiện hai lần, đi tiểu năm lần, ăn ba lần."
Liên Hạo Đông gật đầu, vỗ vỗ bờ vai chiến sĩ nhỏ, rời đi. Đám người này dưỡng thương tốt rồi xem ông mày giải quyết thế nào. Anh rời khỏi đó thì vội vàng rút một điếu thuốc, nếu không lát nữa vào phòng bệnh thì không thể hút.
Anh bước vào phòng bệnh của lính mình thì nhìn thấy một ông cụ lớn giọng, nói tiếng dân tộc thiểu số, không biết đang phấn khởi nói chuyện với ai. Anh đứng ngoài gõ cửa, ông cụ ở gần cửa sổ quay mặt qua, đôi mắt to như hạt đậu đen khảm trên mặt như sắt đen nhìn Liên Hạo Đông hỏi: "Chuyện gì?"
Liên Hạo Đông vào cửa thì tỏ rõ thân phận: "Cháu chính là Tiểu Liên - người hôm qua đưa ông tới, lãnh đạo của bọn họ." Anh dùng tay chỉ chiến sĩ nhỏ đang quét dọn bên cạnh.
Đã rửa sạch thuốc màu nên ông cụ không nhận ra được. Không ngờ sĩ quan người Hán rửa sạch mặt lại còn trẻ như vậy, là cùng một người với người tối qua ư? Nghe giọng thì đúng là cậu ta. Ông ồ một tiếng, tỏ vẻ nhận ra, hỏi: "Tôi phải ở đây tới khi nào. Vừa rồi tôi muốn ra viện thì bọn họ không cho, bảo phải ở lại viện quan sát gì gì đó."
Liên Hạo Đông cau mày, chưa từng thấy ông cụ nào nóng lòng như vậy, an ủi: "Bác! Người vừa phẫu thuật xong phải ở lại viện quan sát ít nhất ba ngày. Ngài vẫn nên kiên nhẫn chờ chút đi!"
Ông cụ lại bắt đầu mắng: "Lũ mất dạy này, đâm chỗ nào không đâm mà lại chọc vào mông ông mày, khiến ông mày ngồi không được nằm cũng không xong, ngồi xổm trên bồn cầu cũng kéo đau cả đít."
Chiến sĩ nhỏ cười khẽ, sợ mình bật cười lại bị mắng một trận, đành phải yên lặng cắn răng vung chổi chạy ra ngoài. Liên Hạo Đông nín cười, nói: "Đâm chỗ nào của ngài cũng không tốt, ngài nói có đúng không?"
Miệng ông cụ run lên, hỏi Liên Hạo Đông: "Tiểu tử thúi cõng tôi tối qua đi đâu rồi?"
Anh biết ông cụ này ghi thù Kim Thiểu Dương, chỉ có thể nói: "Cậu ta bảo vệ quần chúng không chu toàn, phạm vào quân kỷ, cháu giam cậu ta lại rồi."
Ông cụ rất hả giận, lại còn bổ sung: "Đúng! Nên giam nó vào phòng tối! Sau đó cho hai con chó và một tổ ong vào!"
Có lẽ ông cụ hận Kim Thiểu Dương thấu xương.
Có điện thoại, là trụ sở gọi, chắc là có chuyện quan trọng. Anh xin lỗi ông cụ, sau đó ra ngoài nghe điện. Anh thở dài một hơi, rốt cuộc đã tìm được chiến sĩ kia. Đúng là được những người trong sơn trại nhặt được. Nghe nói lúc bọn họ chạy tới thì chiến sĩ nhỏ sắp bị ném vào nồi chưng, may tới kịp. Nhưng cái vị cụ già kia lại nói mình là thần y, nồi nước này là canh thuốc, bây giờ đang chữa bệnh cho cậu ta.
Binh sĩ hạt giống đá một cước vào nồi nhà người ta, chỉ bằng chứng trên đất, nói: “Trong thuốc nhà ông bỏ hành thái, hạt hồi và mộc nhĩ à? Còn cả xì dầu với muối nữa.”
Cuối cùng thầy thuốc người ta nóng nảy, rống lớn: “Đây là thuốc bắc, đây là thuốc bắc.”
Nhặt một cái ‘mộc nhĩ’ lên giải thích: “Thứ này gọi là xuyên khung.”
Lại nhặt một miếng ‘hạt hồi’ lên, nói: “Đây là quế. Đều có tác dụng hoạt huyết tan máu bầm.”
Xoay người cầm lấy ‘xì dầu’ và ‘muối’, nói: “Đây là cao ta tự chế để chữa vết thương do ngã và đương quy mài thành phấn…”
Cuối cùng đã giải thích rõ ràng. Có điều cái bồn bằng gốm lớn đã bị bọn họ đá nát, thầy thuốc đông y người ta vẫn hét lớn bắt bọn họ đền…
Tóm lại là? Cứu về thuận lợi. Binh sĩ hạt giống thì sao? Cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là ban đêm đạp phải khoảng không, đầu rơi xuống khe, sau đó lại lăn từ trong khe tới sơn trại hôn mê bất tỉnh. Sáng sớm thần y ra ngoài hái thuốc, lúc đi ngang qua miếu sơn thần thì phát hiện ra cậu ta dưới bàn thờ.
Liên Hạo Đông xoa trán. Chuyện này là cái gì với cái gì vậy? Nhưng người bình an là tốt rồi. Anh tán gẫu một hồi với ông cụ mới rời đi. Ông cụ nói cho anh biết ông là chủ sơn trại, cũng có thể gọi ông là tộc trưởng. Ngày đó ông lên chợ lớn ở trấn trên, trên đường về gặp một đạo sĩ coi bói cho ông, kéo ông chọn một cái bùa, nói nhất định năm nay ông sẽ gặp con rể quý. Ông cao hứng, mời người ta ăn bữa cơm nên mới muộn giờ, không kịp về nhà trước khi trời tối.
Liên Hạo Đông tốt bụng nói cho người ta: “Khi nào chọn con rể thì có thể gọi điện cho cháu, cháu mang quà tới mừng.”
Ông cụ cảm thấy tên nhóc này đưa đẩy rất khéo.
Liên Hạo Đông ra khỏi đó, đi thẳng tới bãi đậu xe. Tối nay anh muốn ngắm sao với vợ. Anh vừa khởi động xe thì cửa xe bên phải được mở ra, một người ngồi vào đó. Người này nói: “Nghĩ lại chắc chắn em dâu nấu ăn quá ngon, con sâu tham ăn trong bụng tôi đã kêu hai ngày, cậu bảo phải làm sao bây giờ?”
Bốn đầu người nhô ra từ sau xe, nói: “Huấn luyện viên, Tiểu Vương nói bộ dạng chị dâu rất đẹp, cho chúng em gặp một chút được không?”
Liên Hạo Đông thấy nhóm người này không mời mà tới, chỉ nói một câu: “Đi! Mang mọi người đi mở mang một chút!” Tật xấu của người này là vĩnh viễn không lo cho Trần Hiểu Sắt, luôn làm theo tính tình mình, muốn làm gì thì là đo. Vợ không phải hẳn nên giấu riêng à? Có phải không?
Người đã tìm được, bị thương đã phẫu thuật xong, đã khống chế được thiệt hại, anh cũng hẳn nên vui vẻ, nhất định phải vui vẻ. Mở đầu đĩa trên xe tinh tinh tang tang, Lâm đ2nh Tích tắt nhạc cho anh, nói: “Ồn quá, trái tim tôi không chịu được.”
Liên Hạo Đông lại mở, nói: “Người già thì ngồi vào phía sau đi.”
Lâm Đình Tích kháng nghị nói: “Tôi chỉ lớn hơn cậu một ngày, già cái gì?”
Liên Hạo Đông nói: “À? Tôi quên mất.”
Bạn nói xem lời này có khiến người ta giận không?
Liên Hạo Đông gọi điện cho Trần Hiểu Sắt, định nói cho cô biết tối sẽ dẫn người tới, Nhưng điện thoại reo vài lần cũng không ai nhận. Cô nhóc này lại đi đâu rồi?
Lâm Đình Tích nói: “Aiz aiz sẽ vì không cho chúng tôi đi mà gọi riêng vào số trắng đấy chứ?”
Liên Hạo Đông nói: “Sao cậu biết không phải vừa rồi tôi gọi cho trung tâm dưỡng lão?”
Lâm Đình Tích: “…”
Tới tòa nha, đoàn người xuống xe, nhét quân hàm vào dưới mũa, sửa sang lại quân trang cho nghiêm chỉnh. Gặp chị dâu em dâu, nói thế nào cũng phải áo mũ chỉnh tề chứ?
Liên Hạo Đông lại gọi điện tiếp, vẫn không có ai nhận. Gọi tới đơn vị thì người ta bảo cô tới giờ đã tan làm, đi từ lâu rồi…
Trong đám người, Trần Hiểu Sắt khoanh tay đứng nhìn một con gà trống đang hăng hái vô cùng thích thú. Thấy gà người ta chọi rất lợi hại, cô đều ném ít tiền qua. Phải nói, chẳng phải cô không có tiền à? À, đúng rồi, bây giờ cô đang cầm thẻ ngân hàng của Liên Hạo Đông người ta.
Đầu tiên, cô tính tổng cộng tổn thất sau khi gặp Liên Hạo Đông, rút tiền trong thẻ người ta chuyển qua tàu khoản mình. Cho nên cô lại khôi phục thân phận đại gia vung tiền như rác lần nữa. Đây chẳng phải là có tiền à!
Ông chủ cho cô vị trí tốt vô cùng, bởi vì cô vung tiền ra nhanh nhất, chỉ cần cô bung tiền thì những người khác cũng ào ào vứt ra. Cuối cùng ông chủ còn bàn bạc miễn tiền của cô, chỉ cần cô giả vờ một chút là được. Cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Chủ quầy là một người dân tộc thiểu số, xếp một đống đồ chơi hiếm lạ kỳ quái, hôm nay là chọi gà, ngày mai là đấu cho. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì ngày mai là đấu rắn. Điều này khiến Trần Hiểu Sắt cực kỳ phấn khích. Sống tới từng này tuổi còn chưa từng thất đấu rắn đâu.
Tiểu Vương và đám người tìm hồi lâu, cuối cùng tìm được cô trong đám người. Cô đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc quần áo bảo hộ màu hồng nhạt, ôm con gà vai đeo vải đỏ đang bị thương của mình, an ủi, giọng rất nhỏ: “Gà ơi gà, mày là đực nên gà đực phải ra dáng gà đực. Vậy là không đúng. Mày phải coi đối phương như tình địch cướp phụ nữ của mình, ra sức mổ nó mới đúng!”
Tiểu Vương vui vẻ, vỗ vào vai cô, nói: “Chị dâu, sao chị lại chạy tới đây?”
Trần Hiểu Sắt vội vàng quay đầu lại, hơi híp mắt, trời ơi, rốt cuộc thấy người quen rồi, đây chẳng phải là Tiểu Vương à? Cô ngạc nhiên mà hỏi: “Cậu cũng tới xem chọi gà à? Lại đây, ngồi bên cạnh tôi.”
Tiểu Vương khụ khụ, nói: “Không phải. Em tới tìm chị. Đội trưởng bọn em gọi rất nhiều cuộc mà chị không nhận.”
Hả?! Vừa rồi cô xem quá cao húng nên không nghe thấy điện thoại reo. Lấy ra nhìn thí mười mấy cuộc gọi nhỡ, thảm, phải làm sao bây giờ? Hai người bọn họ chui ra khỏi đám người, Trần Hiểu Sắt đã thấy Liên Hạo Đông bước nhanh tới phía cô, một hàng mày nhướn cao, một hàng mày hạ thấp, dáng vẻ rất tức giận. Chạy à? Bắt được nhất định sẽ bị đánh. Không chạy? Có lẽ cũng bị đánh. Phải làm gì mới tốt đây? Cô vươn hai cánh tay ra, bước thật nhanh, chạy về phía Liên Hạo Đông, tới trước mặt anh, chủ động ôm lấy anh, cọ, cọ, cọ!
Mặt Liên Hạo Đông lập tức không còn đen nữa mà buồn nôn nhéo nhéo mặt người ta, dịu giọng hỏi: “Sao không nghe điện thoại hả?”
Trần Hiểu Sắt dùng mặt cọ vào ngực anh, nói: “Em đang xem chọi gà. Trước đây em chưa từng thấy nên thấy thú vị.”
Liên Hạo Đông giương mắt nhìn, là những nghệ sĩ đường phố người Miêu, ở phương Nam có rất nhiều, chắc cô ở phương Bắc nên chưa từng thấy mà thôi.
Lâm Đình Tích nghiêng người ra khỏi xe, hơi mở rộng miệng sửng sốt, chỉ cảm thấy trong dạ dày như dời sông lấp biển, Liên Hạo Đông lại có thể tao nhã như vậy? Diêm La mặt đen này ngoài nói chuyện khiến người ta nghẹn ra, thời gian còn lại toàn bày một cái mặt thúi.
Quả đúng là thủy tinh công nghiệp luyện trăm lần cuốn tay mềm! Có người bằng lòng nuông chiều, có người cưng chiều mà kiêu căng!
Liên Hạo Đông nắm tay Trần Hiểu Sắt đi qua. Ba binh sĩ lần đầu tiên gặp cô, xấu hổ tới mức khuôn mặt đen đỏ ửng, sờ sờ đầu, sau đó cùng hô: “Chào chị dâu!”
Trần Hiểu Sắt nhìn lần lượt, Liên Hạo Đông thắng! Bởi vì mặt anh còn trắng hơn những người này nhiều. Cô không xấu hổ chút nào, đáp lại: “Xin chào các cậu! Tên tôi là Trần Hiểu Sắt, các cậu vẫn gọi tôi là chị đi.”
Vẫn nên gọi là chị dâu đi. Vì Huấn luyện viên của bọn họ vẫn luôn mỉm cười nhìn cô. Đây là vẻ mặt từ trước tới nay họ chưa từng thấy. Phải nói huấn luyện hai ngày, mỗi người bọn họ chịu ít nhất năm cước của anh, bỗng nhiên cười thành như vậy, bọn họ rất không quen.
Lâm Đình Tích bước lên một bước, nói: “Em dâu à? Nếu không phải biết trước tuổi em, anh còn tưởng em là học sinh trung học đấy.”
Đây cũng là khen nhỉ? Trần Hiểu Sắt xấu hổ.
Liên Hạo Đông nói với những binh sĩ hạt giống: “Các cậu theo cô ấy đi chợ, mua chút đồ ăn các cậu thích, để cô ấy nấu cho.”
Cái gì? Nấu cơm? Để em làm? Trần Hiểu Sắt kinh hãi. Phải nói rằng đã rất lâu cô không xuống bếp. Chuyện này có thể không? Lúc những chiến sĩ nhỏ chọn thức ăn nói với cô: “Chị dâu biết làm món ăn Sơn Đông không? Bọn em rất muốn ăn chút đồ xào quê nhà chị làm.”
Trần Hiểu Sắt nói: “Đương nhiên biết. Cậu muốn ăn cái gì?”
Binh sĩ cầm một ít hành tây trồng trên ruộng ở Sơn Đông, nói: “Hành này phải kết hợp với đậu tương lớn hoặc là bánh chiên ăn mới ngon. Bánh ở đây ăn không ngon. Chị là hành bung thịt dê cho bọn em đi.”
Trần Hiểu Sắt sững sờ nhìn trò chơi lẳng lặng diễn ra, bóp nắm đấm, thầm mắng Liên Hạo Đông: “Rõ ràng có thể tới nhà hàng ăn, sao lại cứ phải hành hạ mình?”
Ba binh sĩ hưng phấn chọn một đống lớn đồ bọn họ thích ăn.
Trần Hiểu Sắt trong phòng bếp chớp mắt nhìn Liên Hạo Đông, mong anh có thể giúp cô. Liên Hạo Đông hiểu ý nhưng không bằng lòng, nói: “Cho ít muối thôi, đội phó Lâm là người Giang Chiết, khẩu vị nhạt.” Sau đó không quan tâm tới cô nữa.
Trần Hiểu Sắt thấy vậy thì tức giận, đóng cửa cái rầm, bận rộn một mình.
Những binh sĩ nhỏ vốn đang ngồi đàng hoàng, thấy Liên Hạo Đông vào phòng khách thì chạy hết tới phòng bếp.Bất kể thế nào, phải xem ai mạnh hơn Liên Hạo Đông.
Những binh sĩ hạt giống này ra tay thật không biết chừng mực, tước rau diếp, chẻ cà rốt thành nhỏ như vậy, còn chưa trưởng thành hết. Gọt khoai tây cũng thành lớn cỡ trứng gà.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
173 chương
158 chương