Trần Hiểu Sắt rối rắm gian nan nói: "Ngay cả việc tạo ra nó như thế nào tôi còn chưa cảm nhận được, thì sao có tư cách làm mẹ đây?" Liên Hạo Đông nói: "Hiểu rồi, sau này tôi sẽ chú ý." Trần Hiểu Sắt xoa hai tay vào nhau nói với vẻ mặt cực kỳ đau khổ: "Thật ra tôi cũng không phải là kiểu người bảo thủ đâu, vậy nên chúng ta cứ xem những chuyện đã phát sinh đêm qua coi như chưa từng xảy ra gì hết đi ha! Về phần trách nhiệm ấy à? Nếu như anh đồng ý thì từ nay về sau anh khỏi cần tới tìm tôi nữa, vậy tôi sẽ coi như anh đã chịu trách nhiệm với tôi rồi, có được không?" Liên Hạo Đông nghiêm túc bày tỏ quan điểm với Trần Hiểu Sắt: "Tôi cần phải xem xét kỹ lại việc này, việc mà một quân nhân nên làm đó chính là phải gánh chịu hết mọi trách nhiệm mình gây ra. Nếu không….?" Trần Hiểu Sắt buồn bực nhíu mày hỏi ngược lại: "Nếu không thì anh sẽ thế nào hả?" Liên Hạo Đông nói: "Nếu không tôi sẽ bị mất ngủ." Anh móc trong ví tiền mình ra một tấm thẻ đưa đến trước mặt Trần Hiểu Sắt. Trần Hiểu Sắt vừa nhìn thấy cái thẻ lập tức phát hỏa. Ngồi phắt dậy chống một chân hất hàm nói: "Phí qua đêm à? Anh coi bổn cô nương đây là hạng người nào chứ hả?" Liên Hạo Đông ngước nhìn lên cô, nhíu mày giải thích: "Em nghĩ đi đâu vậy. Đây là thẻ ra vào quân khu, tôi đã mở nó dùm em, sau khi tôi đi rồi em có thể dùng nó để tự do ra vào." Ồ, là vậy ư? Mồ hôi Trần Hiểu Sắt rơi lộp bộp, giật tấm thẻ hết trở qua rồi trở lại nhìn nhìn, mặt ngước là ảnh của mình còn mặt sau là dãy số nhà của anh ta. Cô hỏi: "Bộ anh không sợ tôi mang mớ đồ đắt giá trong nhà anh đi bán hết à?" Liên Hạo Đông ngồi dậy chỉ nhẹ lên trán cô nói: "Bán đi! Bán hết những thứ đó là em có thể mua được một căn nhà nhỏ khác rồi." "Stop! Trèo xuống đi! Dựa vào mắt nhìn chuyên nghiệp của tôi thì toàn bộ nội thất trong nhà anh nhiều lắm cũng chừng hai vạn tệ là cùng." Trần Hiểu Sắt không tin đưa ra phán đoán. Liên Hạo Đông đứng lên cài lại khuy áo, thản nhiên nói: "Em nói vậy thì vậy đi! Đây là chìa khóa nhà dự bị của tôi, cất cho kỹ." Trần Hiểu Sắt đâu còn tâm trí nhìn ngó tới cái chìa khóa phòng ấy, mà cô đang bần thần nhìn vào tấm thẻ kia. Bởi vì cô đang nghĩ: Có nó rồi thì mỗi kỳ Lễ truyền thống hàng năm sẽ được vào quân đội ngắm trai đẹp, nghe nói năm nào cũng có biểu diễn nhiều tiết mục rất hay. Liên Hạo Đông nói với giọng buồn bã: "Nhóc à, chiều nay tôi phải đi rồi!" Rốt cuộc cũng chịu đi rồi à? Nói gì đi nữa thì anh ta cũng là người đàn ông đầu tiên của mình, cũng nên bày tỏ chút gì đó cho phải phép, vì vậy uể oải xiêu vẹo đứng lên tằng hắng lấy giọng nói: "Đi đường bình an nha!" "Em không hỏi tôi khi nào trở lại sao?" Liên Hạo Đông hơi bất mãn hỏi. Trần Hiểu Sắt cười hị hị vội vàng hỏi: "Vậy bao lâu anh trở lại thế?" Liên Hạo Đông giúp cô vén gọn lại vài sợi tóc nói: "Thật ra tôi cũng không biết nữa!" Trần Hiểu Sắt: "...." "Trần Hiểu Sắt, cậu có nhà không?" Một giọng nam rất quen thuộc vang lên theo sau đó là tiếng mở cửa. Sửu Sửu vui sướng ẳng ẳng lẩng cẩng chạy ra như chào đón: "Bân Bân tới, Bân Bân tới rồi!" Liên Hạo Đông vốn định hôn tạm biệt cô, nhưng xem ra đã bị kỳ đà cản mũi. Trần Hiểu Sắt bị tiếng cào cửa thảm thương quấy nhiễu. Cô nói vọng ra: "Đang ở nhà, cậu nhỏ giọng chút được không hả?" Liên Hạo Đông nhìn đồng hồ thấy đã gần chín giờ, anh có việc cần phải đi xử lý. Trần Hiểu Sắt đi ra mở cửa thì trông thấy hai tay Thường Lộ Bân đang cắm thẻ vào cánh cửa. Cậu ta để trần nửa người trên, bên dưới chỉ mặc chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, trên lưng quần sọt còn lòi ra hơn nửa quần lót hiệu CK ở bên trong, phong cách tạo hình này thật ấn tượng. Cậu ta vẫn đang lơ mơ chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở hỏi, "Có phải cậu mặc áo sơ mi của tôi về hay không?" Trần Hiểu Sắt suy nghĩ rồi chợt à lên nói: "Hình như vậy đó." Thường Lộ Bân mở mắt, cậu ta đã nhạy bén phát hiện ra anh chàng quân nhân áo trắng đang đứng trong nhà Trần Hiểu Sắt. Cậu ta lập tức cảnh giác, trợn mắt lên hỏi Trần Hiểu Sắt: "Anh ta là ai? Tại sao lại ở nhà cậu?" Trần Hiểu Sắt vội vàng giới thiệu: "Đúng rồi, Bân Bân, đây là sĩ quan Liên - Liên Hạo Đông, là người lần trước đụng mình đấy." Liên Hạo Đông tằng hắng cảnh báo, là em đụng tôi chứ nhỉ? Trần Hiểu Sắt lại quay sang Liên Hạo Đông giới thiệu cho về Thường Lộ Bân: "Cậu ấy là bạn học và cũng là người bạn cùng tôi lớn lên từ nhỏ." Thường Lộ Bân bảo vệ cho Trần Hiểu Sắt như một vệ sĩ chuyên nghiệp, vô cùng anh dũng xông lên đứng chắn trước mặt Trần Hiểu Sắt quan sát Liên Hạo Đông một phen, sau đó chống nạnh nói: "Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi này!" Liên Hạo Đông vỗ vỗ vai Thường Lộ Bân nói: "Cảm ơn người anh em, đã giải quyết xong." Thường Lộ Bân quay lại hỏi Trần Hiểu Sắt: “Anh ta nói thật không?” Trần Hiểu Sắt gãi gãi đầu, đảm bảo nói: “Thủ trưởng Liên là người rất rộng lượng, không có bắt mình đền tiền." Thường Lộ Bân nghe vậy mới chịu bỏ qua, sau đó nhường đường cho Liên Hạo Đông thẳng thừng ra lệnh đuổi khách: "Nếu mọi chuyện đã giải quyết xong vậy anh có thể đi được rồi, anh cũng nên biết đây là nơi ở riêng của một cô gái, anh ở lại đây không tiện đâu. Có lẽ việc ở quân đội của anh cũng rất bận, không tiễn nhé!" Liên Hạo Đông khẽ mỉm cười, chẵng những không ác cảm với sự khiêu khích của Thường Lộ Bân mà còn nói: "Cám ơn đã nhắc nhở!" Trần Hiểu Sắt kéo Thường Lộ Bân lại hỏi: "Cậu tìm mình có gì không?" Thường Lộ Bân nói: "Tôi đến muốn lấy lại cái áo sơ mi đó đó? Chính là cái lần trước cậu giả quỷ mặc đi ấy! Hôm nay tôi cần mặc nó, nó đâu rồi? Mau lấy đưa cho tôi!" Liên Hạo Đông tranh thủ chen vào nói một câu: "Nhóc con, tôi đi trước, có chuyện cứ điện thoại cho tôi biết không?" Trần Hiểu Sắt nín thở đáp lời Liên Hạo Đông: "Tôi biết rồi, anh đi thong thả nhé!" Liên Hạo Đông cười nhẹ rồi sải bước đi ra khỏi nhà. Tiểu Vương ở dưới lầu đã đợi anh cả tiếng đồng hồ. Trong đầu anh ta đang liên tưởng đến đủ loại tình huống phong phú, chắc chắn rằng sự uy phong chiến đấu trên giường tối hôm qua của Liên Hạo Đông khẳng định là rất ghê gớm đây, miên man nghĩ ngợi một hồi mặt anh ta cũng đỏ rần lên. Thấy Liên Hạo Đông đã lên xe, tính tung một mẻ nịnh hót để hỏi thăm xem sao, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lời nào thích hợp, buộc hỏi thẳng một câu: "Doanh trưởng, đêm qua anh có khỏe không?" Liên Hạo Đông đội nón quân phục lên, sửa sang lại đai lưng sần mặt nói: "Không khỏe!" *** Thường Lộ Bân nhấc Sửu Sửu đang ở ghế sofa bên cạnh vào lòng, thấy Trần Hiểu Sắt xốc sổ tủ quần áo, cậu ta nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô hỏi, "Trời nóng vậy cậu mặc loại áo cao cổ đó không thấy nóng à?" Sở dĩ Trần Hiểu Sắt mặc chiếc áo này là vì muốn che dấu vết tích của đêm qua, mẹ nó chứ, cái tên lưu manh kia đúng là bạo lực mà. Thường Lộ Bân cũng đã nhìn thấy vết bầm trên cánh tay, anh chàng cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ. Đi tới lôi Trần Hiểu Sắt đang lục lọi đồ trong tủ ra ngoài quan sát: "Tay cậu bị làm sao vậy? Bị ai nhéo à?" Trần Hiểu Sắt đỏ mặt mặc kệ Thường Lộ Bân tiếp tục với công việc tìm quần áo của mình, ậm ờ trả lời: "Hôm qua có bạn đồng nghiệp cãi cọ suýt đánh nhau nên mình ra mặt can ngăn." Thường Lộ Bân cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà tin lời cô ngay. Anh chàng biết đó giờ Trần Hiểu Sắt hay thích làm người hùng cho nên có ra mặt giúp cho đồng nghiệp cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng vẫn không quên căn dặn cô: "Sau này nếu còn gặp phải những chuyện như thế nữa thì phải trốn cho lẹ có biết không?" Trần Hiểu Sắt gật đầu lia lịa nói uhm uhm. Tìm mãi vẫn không thấy chiếc áo kia đâu, Trần Hiểu Sắt ái ngại nói với Thường Lộ Bân: "Không thấy nó đâu cả, mình cũng không biết để nó chỗ nào nữa…" Thường Lộ Bân nói: "Đừng nói cậu đã vứt nó đi rồi chứ?" Trần Hiểu Sắt thề nói: "Tuyệt đối không có! Mình nhớ mình đã cất nó ở chỗ này này, nhưng sao bây giờ lại không thấy đâu hết!" Dường như Sửu Sửu đang nhớ đến điều gì chăng??? Nó giãy khỏi người Thường Lộ Bân rồi chạy vào nhà bếp, sau đó dùng chân đẩy ngã thùng rác, cào cào bới bới một hồi lôi ra một chiếc áo sơ mi nam. Ngay sau đó gặm chiếc áo sơ mi chạy ra khoe công với Thường Lộ Bân. Thường Lộ Bân hét lên: "Sửu Sửu, mày gặm thứ gì đó? Mau nhả nó ra." Ba giây nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Sau ba giây sửng sốt Thường Lộ Bân xông tới trước mặt Sửu Sửu, đoạt lấy cái áo sơ mi từ trong miệng nó hét toáng lên: "Trần Hiểu Sắt, ông đây liều mạng với cậu….." Sau đó Trần Hiểu Sắt buộc phải đến cửa hàng chuyên bán áo sơ mi hiệu CK mua cho Thường Lộ Bân một kiểu mới nhất để chuộc tội. Không cần đoán, chiếc áo của Thường Lộ Bân nhất định là do tên lưu manh Liên Hạo Đông kia ném đi rồi. Thiệt làm bà đây tức chết mà, anh ta ăn ốc bắt mình đổ vỏ. Mình phải cố gắng thừa nhận sai lầm để dỗ ngọt Thường Lộ Bân. Người này không thể đắc tội được, nếu không sau này lỡ có chuyển nhà sẽ chẳng có nơi để xin ăn nhờ ở đậu nữa. Lúc Trần Hiểu Sắt mang áo đến tặng cho Thường Lộ Bân, anh chàng không cho cô vào nhà mà chỉ ló đầu ra nhìn cô. Trần Hiểu Sắt thấy mặt Thường Lộ Bân đỏ đỏ, mắt thì ngó đi chỗ khác không dám nhìn thẳng mặt cô, Trần Hiểu Sắt biết ngay là bên trong nhà nhất định là có gì đó không bình thường. Người này không chừng lại đang làm chuyện xấu xa gì rồi đây, chẳng lẽ đang giấu cô gái nào trong nhà sao? Trần Hiểu Sắt thấy cậu bạn mình ngượng ngùng như thế nên cũng không dám bước vào xem mà chỉ nhẹ giọng hỏi anh ta: "Ai đang ở trong đó vậy?" Thường Lộ Bân rút lấy chiếc áo trong tay cô nói: "Tiểu Trạch." Trần Hiểu Sắt rất muốn biết người ở bên trong là ai, vì vậy nói: "Mau bảo cô ấy mặc quần áo vào đi, mình muốn xem cô ấy thế nào." Thường Lộ Bân nói: "Không được, cô ấy không mặc quần áo được." Cuối cùng Trần Hiểu Sắt nổi máu đá vào cánh cửa rồi hậm hực bỏ đi. Sau khi về nhà rồi cô mới nghĩ ra vấn đề, thì ra là cậu ta đang xem ‘phim con heo’, nghĩ vậy Trần Hiểu Sắt liền móc chiếc USB trong túi xách mình ra quay lại tìm Thường Lộ Bân. Thường Lộ Bân lần nữa ra mở cửa với khuôn mặt còn đỏ hơn mới vừa rồi, vẫn nằng nặc không cho Trần Hiểu Sắt vào nhà. Trần Hiểu Sắt thì cương quyết phải vào cho bằng được, hai người giằng co rất lâu không ai nhường ai. Cuối cùng Trần Hiểu Sắt phải xuống nước làm nũng nói: "Bân Bân à, cho mình vào xem một chút đi mà, mình năn nỉ cậu đó…."