Sắc màu hoàng hôn
Chương 2
Lucinda ngồi trong phòng ngủ của Janet lau nước mắt và từ từ gấp và cất quần áo của con gái bà. Yvonne và Sandra đã đề nghị làm chuyện này cho bà, nhưng bà đã khăng khăng đòi tự làm chuyện này một mình. Bà không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt của bà, sự đau buồn của bà, và chỉ có bà mới biết món đồ nào là có những kỷ niệm đáng trân quý, và cái nào là có thể bỏ đi. Bà cũng đã thực hiện công việc này ở nhà của David, dịu dàng xếp lại áo sơ mi vẫn còn thoảng mùi nước hoa của nó. Bà cũng đã khóc cho con dâu của bà; Karen, một người phụ nữ trẻ vui vẻ hoạt bát được nhiều người thích, người đã làm David rất hạnh phúc. Đồ đạc của họ đã được lưu trữ trong những chiếc rương ở Davencourt cho đến khi Roanna khôn lớn.
Đã một tháng trôi qua kể từ tai nạn. Thủ tục pháp lý đã giải quyết xong, với Jessie và Roanna sống cố định ở Davencourt và Lucinda là người giám hộ của chúng nó. Jessie, tất nhiên, đã ổn định ngay lập tức, chiếm căn phòng đẹp nhất cho nó và phỉnh phờ Lucinda trang trí lại theo ý thích của nó. Lucinda thừa nhận rằng không cần phải phỉnh phờ bà nhiều, bởi vì bà hiểu nhu cầu dữ dội của Jessie để lấy lại sự kiểm soát trong cuộc sống của nó, áp đặt mệnh lệnh với môi trường xung quanh nó lại. Phòng ngủ chỉ là một biểu tượng. Bà đã nuông chìu Jessie một cách không biết xấu hổ, để cho nó biết là mặc dù mẹ nó đã chết, nó vẫn còn có một gia đình ủng hộ và yêu thương nó, sự bảo đảm đó đã không bị biến mất từ thế giới của nó.
Roanna, tuy nhiên, đã không ổn định chút nào. Lucinda thở dài, giữ một chiếc áo blouse của Janet lên má khi bà nghĩ đến con gái của David. Bà chỉ là không biết cách để gần gũi với đứa nhỏ. Roanna đã kháng cự lại tất cả những nỗ lực để buộc nó phải chọn một căn phòng ngủ, và sau cùng Lucinda đã bỏ cuộc và tự chọn một căn phòng cho nó. Vì để cho công bằng, bà đã quyết định chọn một căn phòng ngủ cho Roanna ít nhất thì cũng phải lớn như phòng của Jessie, và nó thật là vậy, nhưng con bé trông có vẻ lạc lõng và bị chôn vùi trong đó. Nó đã ngủ ở đó vào đêm đầu tiên. Đêm thứ nhì, nó đã ngủ ở một trong những căn phòng khác, kéo theo tấm chăn với nó và cuộn người trên tấm nệm trống. Đêm thứ ba, cũng là một căn phòng trống khác, một cái nệm trống khác. Nó đã ngủ trong ghế trong phòng làm việc, trên thảm trong phòng sách, thậm chí túm tụm trên sàn nhà của phòng tắm. Nó là một tâm hồn nhỏ không yên, đơn độc, trôi giạt xung quanh để tìm kiếm chỗ của riêng nó. Lucinda ước tính rằng đến bây giờ đứa nhỏ đã ngủ trong mỗi phòng trong nhà ngoại trừ những phòng ngủ đã bị chiếm đóng bởi những người khác.
Khi Webb thức dậy mỗi buổi sáng, điều đầu tiên nó làm là tìm kiếm Roanna, tìm cho ra con bé ở bất cứ ngóc ngách hay xó xỉnh nào mà nó đã chọn để qua đêm, dỗ ngọt nó chui ra khỏi cái kén của nó. Nó ủ rủ và khép kín, ngoại trừ là với Webb, và không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài những con ngựa. Bực tức, không biết phải làm chuyện gì thêm nữa, Lucinda đã cho nó sử dụng những con ngựa một cách không có giới hạn, ít ra là vào mùa hè. Loyal sẽ coi chừng đứa nhỏ, và dù sao thì Roanna cũng có khả năng khác thường để tiếp xúc với động vật.
Lucinda gấp chiếc áo blouse cuối cùng, và cất nó. Chỉ còn những món đồ trên bàn đầu giường, và bà do dự trước khi mở ngăn kéo. Khi bà làm xong điều đó, mọi chuyện sẽ được kết thúc ; ngôi nhà sẽ trống rỗng, bị khóa cửa, và đem bán. Tất cả những dấu vết của Janet sẽ ra đi.
Ngoại trừ Jessie, Janet đã để lại đứa nhỏ yêu quí của nó.
Sau khi nó có thai, hầu hết tiếng cười của nó đã không còn nữa, và luôn có nỗi buồn trong mắt nó. Mặc dù nó không nói ai là cha của Jessie, Lucinda tình nghi đó là đứa con trai lớn, Dwight của gia đình Leath. Cậu ta và Janet đã từng hẹn hò, nhưng sau đó cậu ta đã tranh cãi với cha cậu ta và đăng ký đi lính và bằng cách nào đó đã đến Việt Nam trong những ngày đầu của cuộc chiến. Trong vòng hai tuần lễ đặt chân lên quốc gia nhỏ bé khốn khổ đó, cậu ta đã bị giết chết. Qua nhiều năm Lucinda thường nhìn vào mặt Jessie, tìm kiếm một vài đặc tính của gia đình Leaths nhưng thay vào đó bà chỉ nhìn thấy vẻ đẹp thuần túy của Davenport. Nếu Dwight là người tình của Janet, vậy thì cậu ta đã được thương tiếc cho đến ngày nó chết, vì nó chưa bao giờ hẹn hò với bất cứ một người đàn ông nào khác sau khi Jessie chào đời. Không phải là vì nó không có cơ hội ; mặc dù với sự ngượng nghịu vì Jessie là một đứa con không giá thú, Janet vẫn là một người nhà Davenport, và có rất nhiều đàn ông muốn nó. Janet mới là người không muốn quan tâm đến chuyện đó.
Lucinda đã kỳ vọng nhiều hơn cho con gái bà. Bản thân bà đã có được tình yêu sâu đậm với Marshall Davenport và đã mong ước điều tương tự cho các con của bà. David đã tìm được hạnh phúc với Karen ; Janet chỉ biết đau khổ và thất vọng. Lucinda không thích thừa nhận điều đó, nhưng bà luôn cảm thấy có một sự câu thúc nhất định trong thái độ của Janet đối với Jessie, như thể nó thấy hổ thẹn. Đó là cách mà Lucinda đã nghĩ là bà sẽ cảm thấy nhưng bà đã không cảm thấy thế. Bà ước gì Janet có thể vượt qua nỗi đau, nhưng nó đã không bao giờ có thể.
Lảng tránh một việc làm khó chịu sẽ không làm cho nó dễ chịu hơn, Lucinda nghĩ, một cách vô thức ngồi thẳng dậy. Bà có thể ngồi ở đây suốt cả ngày để trầm ngâm về những điều rối răm trong cuộc sống, hay là bà có thể tiếp tục sống. Lucinda Tallant Davenport không phải là một người chỉ biết ngồi rên rỉ ; đúng hay sai, bà đã giải quyết hết mọi chuyện.
Bà kéo ngăn kéo trên cùng của bàn đầu giường, và mắt bà lại ngấn nước ở những món đồ được sắp xếp ngăn nắp trong đó. Đó là Janet, gọn gàng đến tận xương tủy. Có một cuốn sách mà nó đang đọc dở dang, một cây đèn pin nhỏ, một hộp khăn giấy, một hộp thiếc đựng kẹo bạc hà ưa thích của nó, và một cuốn nhật ký bọc da với cây viết vẫn còn kẹp ở giữa những trang giấy. Tò mò, Lucinda lau nước mắt và lấy ra cuốn nhật ký. Bà không biết là Janet có giữ một cuốn.
Bà vuốt cuốn nhật ký, biết rõ trên trang giấy có thể viết những gì . Có thể chỉ là những lời bình luận về cuộc sống hằng ngày, nhưng có khả năng là Janet đã tiết lộ bí mật mà nó đã mang xuống mồ với nó. Đến lúc này, chuyện ai là cha của Jessie có thật sự quan trọng không ?
Thật sự là không, Lucinda nghĩ. Bà yêu quý Jessie không quan trọng là dòng máu nào đang chảy trong tĩnh mạch của nó.
Nhưng mà, sau quá nhiều năm thắc mắc và không biết, bà khó có thể kháng cự lại sức cám dỗ. Bà mở cuốn nhật ký đến trang đầu tiên và bắt đầu đọc.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bà chậm mắt bằng một cái khăn mỏng và từ từ đóng cuốn nhật ký lại, sau đó đặt nó bên trên đống quần áo trong cái thùng cuối cùng. Không có gì nhiều để đọc : vài trang giấy đau khổ, đã được viết cách đây đã 14 năm, sau đó thì viết rất ít. Janet đã làm một vài ghi chú, đánh dấu ngày Jessie mọc cái răng đầu tiên, bước đi đầu tiên, ngày đầu tiên đến trường, nhưng hầu hết những trang giấy đều bị bỏ trống. Như thể Janet đã ngừng sống cách đây 14 năm, chứ không chỉ là một tháng. Janet tội nghiệp, hy vọng nhiều nhưng nhận được chẳng bao nhiêu.
Lucinda vuốt tay trên bìa da của cuốn nhật ký. Bây giờ thì bà biết. Và bà đã nghĩ đúng : nó không tạo bất cứ sự khác biệt nào.
Bà nhặt cuộn băng keo lên và nhanh chóng phong kín cái thùng.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
157 chương
38 chương
88 chương
11 chương
107 chương