Cũng giống như lúc trước, cô cố chuồn về phòng mà không để cho ai nhìn thấy. Tuy nhiên, hồi đó cô thường là cố chạy trốn sau khi gây ra chuyện gì đó hoặc nói bậy bạ điều gì đó. Sự đối đầu nghiêm trọng hơn nhiều. Bây giờ điều khác biệt là cô đủ trưởng thành để thừa nhận mình ngu ngốc chứ không phải là nói láo không ngượng mồm để cố che giấu. Cô sẽ không nói dối nếu được hỏi đến, nhưng cô vẫn không có ý định buột miệng nói những chuyện đã xảy ra.
Roanna về được đến phòng mà không có sự cố gì. Vội vã cởi đồ và bước vào nhà tắm, cau mày khi nước làm rát buốt vết trầy sướt trên chân cô. Sau khi tắm rửa kỹ càng, để bảo vệ mình không đụng trúng cây sơn độc nào có thể lẩn lút trong đám cỏ dại và giữa các cây, cô phủ nhẹ lên vết trầy sước một lớp thuốc sát trùng, sau đó bôi một ít kem lô hội để xoa dịu nó. Cái rát buốt hầu như hết ngay lập tức, và không có nó nhắc nhở đến cuộc chạm trán đáng sợ, thần kinh của cô bắt đầu dịu lại.
Cô chải tóc, và dùng ba phút trang điểm kỹ càng để che giấu những dấu vết khó chịu còn sót lại. Roanna nhìn chằm chằm cái hình ảnh phản chiếu của mình trong gương; đôi khi cô thấy bất ngờ với cái hình ảnh đó, như thể nó không thật sự là của cô. Tạ ơn Chúa vì các chị em trong hội nữ sinh của cô, cô nghĩ. Hầu hết các chặng đường trong đời cô đều được đánh dấu bằng sự mất mát: cái chết của cha mẹ cô, vụ án mạng của Jessie, sự rời đi của Webb. Tuy nhiên, trường đại học đã từng là một chặng đường tốt đẹp, và phải cám ơn những cô gái trẻ tinh mắt, và miệng lưỡi sắc bén đó đã thu nhận cô dưới sự bảo vệ của họ và sử dụng sự tinh thông của họ trong chuyện giao tiếp và mỹ phẩm để biến đổi cô thành một cô gái khi bước chân vào đời có thể được chấp nhận. Thật buồn cười làm sao khi một ít thuốc chải mi mắt đã biến cô thành một người có lòng tự tin, sự thành thạo của các bước nhảy duyên dáng bằng cách nào đó đã thả lỏng lưỡi của cô và cho phép cô tiến hành những cuộc đàm thoại xã giao.
Cô luồn đôi bông tai vòng vàng giản dị vào lỗ tai, quay đầu lại để kiểm tra diện mạo của mình. Cô thích cách thể hiện của chúng, cách mà đuôi tóc của cô rối bù cuộn qua cái vòng, như thể tóc của cô đã được cắt kiểu để tạo ra cái vẻ nhìn như vậy. Đó là một thứ khác mà các chị em trong hội nữ sinh đã dạy cô, cách hiểu rõ giá trị về vài điểm nhất định trong vẻ ngoài của mình. Món quà tuyệt vời nhất mà họ đã mang lại cho cô là được thành công trong việc học nhảy, cách áp dụng trang điểm, cách ăn mặc đẹp, cách tham gia hoạt động xã hội. Nền tảng đã được định hình từ từ đến nỗi cô không nhận thấy, một viên gạch từ từ được đặt xuống, nhưng bây giờ nó đang đột ngột đủ lớn để cho cô có thể nhìn thấy nó, và cô thấy lúng túng bởi nó.
Lòng tự tin.
Cô đã luôn ghen tị những người có nó biết bao! Cả Webb và Lucinda đều có sự năng động, lòng tự tin mãnh liệt, loại người sáng lập các quốc gia và xây dựng các đế quốc. Gloria thì luôn không là bất cứ thứ gì ngoài bản thân, nhưng chắc chắn trong bất kì trường hợp nào bà cũng biết rõ hơn bất cứ một người nào khác. Lòng tự tin của Jessie thì thật phi thường. Loyal tự tin với cách ông xử lý đám súc vật được ông chăm sóc, và Tansy cai trị nhà bếp. Ngay cả các thợ máy ở đại lý xe nơi cô đã mua chiếc xe cũng chắc chắn về khả năng có thể sửa bất kỳ vấn đề cơ khí nào của họ.
Cấu trúc hình thành chậm chạp đó là lòng tự tin của cô. Sự nhận thức làm mắt cô mở to với vẻ hơi bất ngờ. Cô chắc chắn về mình nếu nói đến ngựa; chuyện đó cô luôn đúng. Cô đã tự tin, hoặc liều lĩnh dại dột, để đương đầu với người đàn ông nguy hiểm trong rừng hôm nay và ép buộc ông ta ngưng ngược đãi con ngựa.
Sự sửng sốt và tức giận đã khiến cô hành động, lòng can đảm mà cô đã không nhận ra vẫn còn sống trong cô. Dĩ nhiên, con ngựa là chất xúc tác; cô yêu thương súc vật, và cô luôn giận dữ khi nhìn thấy chúng bị ngược đãi. Dẫu vậy, hành động của cô cũng khiến cô giật mình, đưa cô chạm mặt với một phần của chính mình mà cô nghĩ là đã chết từ lâu, hoặc ít ra là đã nằm im lìm. Cô không còn bộc lộ tính khí nóng nảy hay khăng khăng đòi làm theo ý mình về mọi chuyện, nhưng cô nói lên ý kiến của mình khi nó hợp với cô. Cô giữ kín chuyện riêng của mình, nhưng đó là quyết định của riêng cô, cách riêng mà cô dùng để đối phó với nỗi đau khổ cùng cực và ngăn chặn sự đau khổ. Cô bảo vệ mình bằng cách không để cho mình quan tâm, hay ít ra là không để cho bất kỳ ai biết cô quan tâm, và hầu hết thời gian giữ vẻ ngoài thờ ơ là đủ.
Cô tiếp tục nhìn vào khuôn mặt mà cô biết rất rõ trong gương, tuy nhiên những thứ cô nhìn thấy ở bên kia thật mới mẻ, như thể cô vừa mở ra một cách nhìn khác.
Mọi người trong thành phố đối xử với cô bằng sự kính trọng, lắng nghe khi cô nói, mặc dù ít khi cô làm điều đó. Thậm chí có một nhóm nữ doanh nhân trẻ trong khu vực Shoals thường xuyên mời cô đi ăn trưa vào thứ bảy ở Callahan, không phải để nói chuyện làm ăn, mà để cười đùa và... làm bạn bè. Bạn bè. Họ đã không rủ cô đi với họ vì cô là người thay thế tạm thời của Lucinda, hoặc vì họ muốn tìm kiếm ý tưởng hay nhờ vả cô. Họ chỉ rủ cô vì họ thích cô.
Cô đã không nhận ra. Môi của Roanna hé mở với vẻ ngạc nhiên. Cô đã quá quen với việc nghĩ mình là người được ủy nhiệm của Lucinda đến nỗi cô đã không nhìn thấy là bản thân cô cũng có thể được mời đến một nơi nào đó vì chính cô.
Chuyện này đã xảy ra từ lúc nào vậy? Cô nghĩ, nhưng không thể xác định chính xác thời gian. Quá trình đã đến từ từ đến nỗi không có một sự cố nổi bật nào để đánh dấu nó.
Một cảm giác bình yên bắt đầu lan tỏa bên trong cô. Webb sẽ có Davencourt, như kế hoạch mà Lucinda luôn có, nhưng nỗi sợ hãi thầm kín mà Roanna đã cảm thấy về việc phải rời khỏi chỗ ẩn náu bắt đầu phai tàn. Cô sẽ vẫn rời khỏi; cô yêu anh nhiều đến nỗi cô không dám chắc về sự kiểm soát của mình khi có liên quan đến anh. Nếu cô ở lại, cuối cùng cô có thể sẽ lại bò vào giường anh vào một đêm và cầu xin anh chiếm lấy cô một lần nữa.
Cô không muốn. Cô không muốn làm cho anh hay bản thân mình thấy xấu hổ. Ý thức về phát hiện này quá mới mẻ, quá mỏng manh, để được sống sót sau một sự cự tuyệt tàn phá khác.
Cô bắt đầu nghĩ về nơi cô sẽ đi, những gì cô sẽ làm. Cô muốn ở lại trong khu vực Shoals, dĩ nhiên; cội rễ của cô đã ăn sâu mạnh mẽ hàng mấy thế hệ, mấy thế kỷ qua. Cô có tiền của riêng cô, được thừa kế từ cha mẹ cô, và cô sẽ vẫn được thừa kế một phần tài sản của Lucinda mặc dù phần lớn của nó sẽ thuộc về Webb. Cô có thể làm bất cứ thứ gì cô muốn. Ý nghĩ được tự do.
Cô muốn nuôi và huấn luyện ngựa.
Khi Lucinda chết, sự hàm ơn mà cô đã mang khi là một cô bé bảy tuổi kinh hoàng, đau buồn nghe nội cô nói cô có thể đến sống với bà sẽ được đền trả. Còn món nợ tình thương nữa, mạnh mẽ như lòng biết ơn. Nó đã giữ cô ở bên cạnh nội cô, dần dần trở thành đôi chân, tai và mắt của Lucinda khi sức khoẻ của bà sa sút dần theo năm tháng. Nhưng khi Lucinda ra đi, và Davencourt đã năm an toàn trong đôi tay tài giỏi của Webb, Roanna sẽ được tự do.
Sự tự do, lời thì thầm xuyên qua cô, dịu mềm như cánh bướm khi nó vừa mới xuất hiện từ trong kén.
Cô có thể có một ngôi nhà của riêng cô, chỉ của riêng cô, và nó sẽ không bao giờ phụ thuộc vào bất cứ một người nào khác nữa. Nhờ sự đào tạo của Lucinda, giờ cô đã hiểu rõ về việc đầu tư và tài chính; cô cảm thấy tự tin là cô có khả năng quản lý tiền bạc của mình, vì thế cô sẽ ổn. Cô sẽ nuôi những con ngựa cho riêng mình, nhưng sẽ chỉ là chuyện phụ. Cô sẽ bắt đầu làm một người huấn luyện ngựa; mọi người sẽ mang ngựa của họ đến cho cô huấn luyện. Ngay cả Loyal cũng đã nói rằng ông chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ ai có khả năng xoa dịu một con vật đang sợ hãi hay bị ngược đãi hoặc thậm chí chỉ đơn giản là cứng đầu giỏi hơn cô.
Cô có thể làm việc đó. Cô có thể thành công. Và lần đầu tiên trong đời, cô sẽ sống vì mình.
Cái đồng hồ to lớn đứng trong tiền sảnh gõ những tiếng chuông ngân nga, âm thanh chỉ đủ để có thể nghe thấy từ nơi này ở phía sau ngôi nhà rộng lớn. Giật mình, cô nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay và thấy đã đến giờ ăn tối, và cô vẫn còn chưa mặc xong đồ. Việc nằm chợp mắt một chút mà cô định làm là không thể làm được bây giờ với chất adrenaline đang đổ qua các tĩnh mạch của cô, vì vậy cô nên đi ăn.
Cô vội vàng đi đến tủ áo và lấy ra bộ đồ đầu tiên cô chạm tay vào, quần lụa và cái áo chẽn không tay phù hợp. Cái quần sẽ giấu những vết trầy sướt trên chân cô, và đó là tất cả những gì cô quan tâm đến. Giờ thì cô biết làm thế nào để chọn những quần áo thích hợp , nhưng chưa bao giờ học cách hân hoan với việc sửa soạn quần áo.
"Xin lỗi tôi đến muộn," cô nói khi cô đi vào phòng ăn. Mọi người đã ngồi vào chỗ; Brock và Corliss là người duy nhất vắng mặt, nhưng họ ít khi ăn tối ở nhà. Brock sử dụng thời gian mà anh có với vị hôn thê của mình, và chỉ có trời mới biết Corliss sử dụng thời gian của cô ta ở nơi nào.
"Em về đến nhà lúc mấy giờ vậy? " Webb hỏi. "Anh đã không nghe tiếng em đi vào." Mắt anh nheo lại trên cô như cách anh nhìn cô khi cô còn nhỏ khi anh bắt gặp cô cố lẻn vào nhà để không bị phát hiện.
"Em nghĩ là khoảng năm giờ ba mươi." Cô đã không lưu ý đến thời gian, vì cô vẫn còn còn rất khó chịu. "Em đã đi thẳng lên lầu để tắm rửa trước bữa ăn tối."
"Trời quá nóng nực, tôi phải tắm hai lần một ngày đấy," Lanette đồng ý. "Công ty của Greg muốn chuyển anh ấy đến Tampa. Các người có thể tưởng tượng là khí hậu ẩm thấp tệ hơn bao nhiêu ở dưới đó chứ? Tôi chỉ là không thể đối mặt với nó."
Greg liếc nhanh nhìn vợ ông, sau đó xoay sự chú ý về lại cái đĩa của ông. Ông là một người đàn ông cao lớn, ít nói, mái tóc muối tiêu của ông cắt ngắn như tóc của thủy thủ, và theo sự hiểu biết của Roanna thì ông chẳng làm gì để vui chơi hoặc thư giãn. Greg đi làm, về nhà với thêm công việc trong cái cặp táp to đùng, và sử dụng thời gian giữa bữa ăn tối và giờ ngủ để oằn người giải quyết đống công việc giấy tờ. Theo như cô biết, ông là một trong những người làm nghề cạo giấy trong lớp quản lý trung cấp, nhưng đột nhiên cô nhận ra rằng cô không thật sự biết ông làm công việc gì. Greg chưa bao giờ nói về nghề nghiệp của ông, chưa bao giờ nói đến bất cứ chuyện khôi hài nào về đồng nghiệp của ông. Ông chỉ là ở đó, như một con xuồng bị kéo theo dọc lằn tàu của Lanette.
"Đổi bộ phận à? " Webb hỏi, chiếu ánh mắt xanh lạnh lùng từ Greg đến Lanette và trở lại. "Hay là được thăng chức? "
"Thăng chức," Greg nói vắn tắt.
"Nhưng nó có nghĩa là phải di chuyển," Lanette giải thích. "Và chi phí sinh hoạt sẽ quá cao đến nỗi chúng tôi sẽ bị mất tiền với cái gọi là thăng chức ấy. Dĩ nhiên là ông ấy đã khước từ."
Có nghĩa là bà đã thẳng thừng từ chối không chịu di chuyển, Roanna nghĩ khi cô chuyên tâm vào việc ăn uống thường ngày một cách có phương pháp. Sống ở Davencourt, họ không phải trả chi phí nhà cửa, và Lanette sử dụng số tiền kiếm thêm để lượn lờ xung quanh những vòng tròn thượng lưu của xã hội. Nếu họ di chuyển, họ sẽ phải trả chi phí cho mái nhà trên đầu họ, và lối sống của Lenette sẽ gây ra thiệt hại lớn.
Greg đáng lẽ phải di chuyển và bỏ mặc Lanette có đi theo hay không, Roanna nghĩ. Giống như bản thân cô, ông cần tách khỏi Davencourt và có chỗ ở của riêng ông. Davencourt có lẽ quá xinh đẹp; nó không chỉ là một ngôi nhà để mọi người sống ở đây, nó gần như là một phần bên trong và của bản thân nó. Họ muốn sở hữu nó, và thay vào đó nó đã chiếm hữu họ, giữ họ lại với kiến thức rằng, sau Davencourt, không có một ngôi nhà nào khác có thể hùng vĩ như thế.
Nhưng cô sẽ thoát khỏi nó, cô tự hứa với mình. Cô chưa bao giờ nghĩ là mình có thể sở hữu Davencourt, vì vậy cô đã không bị vây hãm ở đây với những xiềng xích của lòng ghen tị. Nỗi sợ hãi đã giữ cô ở đây, trách nhiệm, và tình thương yêu. Lý do đầu tiên đã không còn nữa, và hai lý do sau chẳng bao lâu sẽ cũng không còn nữa, và cô sẽ được tự do.
Sau bữa tối, Webb nói với Lucinda, "Nếu bà cô không thấy quá mệt mỏi, cháu muốn bàn với bà về một đầu tư mà cháu định làm."
"Dĩ nhiên," bà nói, và họ cùng nhau đi đến cửa phòng ăn.
Roanna tiếp tục ngồi ở bàn, vẻ mặt của cô trống rỗng. Cô dùng nĩa múc miếng bánh dâu cuối cùng mà Tansy đã phục vụ cho món tráng miệng, buộc mình phải ăn nó mặc dù cô muốn nó không hơn những miếng cô đã ăn trước đó.
Webb ngừng lại ở cửa và xoay đầu lại, cái cau mày nhẹ giữa đôi mày rậm như thể anh vừa mới nhận ra là cô không có ở bên họ. "Em không đi à? "
Lặng lẽ cô đứng dậy và đi theo họ, tự hỏi liệu anh có thực sự mong cô chủ động làm việc với cả hai, hay là cô chỉ là một ý nghĩ bất chợt thôi. Có lẽ là cái thứ hai; Webb luôn quen với việc thảo luận quyết định kinh doanh của anh với Lucinda, suy cho cùng tuy anh nói là muốn Roanna tiếp tục cong việc hiện thời của cô, nhưng anh không nghĩ cô sẽ có bất cứ quyền hành gì.
Anh đã đúng, cô nghĩ, đối mặt với sự thật tàn nhẫn. Cô không có quyền hành gì cả ngoài những gì anh hay Lucinda cho phép cô, điều mà không hẳn là quyền hành. Bất cứ người nào trong bọn họ đều có thể khiến cô chết sững vào bất kỳ lúc nào, tước đoạt ngay cả quyền lực chỉ có ở bề ngoài của cô.
Họ vào phòng làm việc và ngồi vào chỗ thường lệ của họ: Webb ngồi ở cái bàn giấy đã từng là của cô, Roanna ngồi trong một trong những cái ghế bành, Lucinda ngồi trên ghế xô pha. Roanna cảm thấy bồn chồn lo sợ, như thể mọi thứ đã bị xô đẩy, di chuyển xung quanh. Vài tiếng đồng hồ vừa qua đã bị lấp đầy với sự nhận biết về tính cách của cô, không có gì lớn lao hay thật ấn tượng ngoài những vụ nổ nhỏ làm cảm giác cô như thể không còn gì giống nhau nữa cả, và thậm chí không được như cách cô đã luôn nhìn nhận nó.
Webb đang nói, nhưng lần đầu tiên trong đời Roanna không lắng nghe kỹ từng lời của anh như thể nó đến từ miệng của Thiên chúa toàn năng. Cô không nghe rõ anh nói. Hôm nay cô đã đối đầu với một sự thật khó tin, và nhận ra là mọi người thích cô vì bản thân cô. Cô đã đưa ra một quyết định liên quan đến phần còn lại của đời cô. Khi còn là một đứa trẻ cô đã không kiểm soát được cuộc sống của mình một cách bất lực , và mười năm dài qua cô cũng đã để cuộc sống đi qua cô, rút vào nơi an toàn để cô không thể bị thương tổn. Nhưng bây giờ cô có thể kiểm soát cuộc sống của cô; cô không cần phải để cho mọi người ra lệnh cho cô phải làm gì, cô có thể quyết định chuyện của bản thân, tự đưa ra các quy tắc của riêng mình. Cái cảm giác thống trị vừa cuồng nhiệt lại vừa đáng sợ, nhưng sự phấn khích là không thể chối bỏ.
" - một đầu tư khá lớn về phía chúng ta," Webb đang nói, "nhưng Mayfield luôn đáng tin cậy."
Sự chú ý của Roanna đột ngột tập trung lại, nghe được cái tên mà Webb vừa đề cập, và cô nhớ đến những lời đồn mà cô vừa nghe được chiều ngày hôm đó.
Lucinda gật đầu. "Nó có vẻ hấp dẫn, mặc dù dĩ nhiên - "
"Không được," Roanna cắt ngang.
Một sự im lặng bao trùm căn phòng, ngoại trừ tiếng tíc tắc của cái đồng hồ cũ.
Thật khó có thể nói ai là người bị giật mình nhất, Lucinda, Webb, hay chính Roanna. Đôi khi cô đã nghĩ Lucinda nên cân nhắc lại các quyết định, và nhỏ nhẹ nói ra lý do của cô, nhưng cô chưa bao giờ công khai, thẳng thừng không tán đồng. Tiếng không được chỉ bật thốt ra. Cô thậm chí không diễn đạt nó dài dòng như chúng- ta - hãy- bàn- kỷ lại, mà tuyên bố nó một cách chắc chắn, quả quyết.
Lucinda ngồi tựa vào ghế xô pha, hơi chớp mắt với vẻ ngạc nhiên. Webb hơi xoay ghế của anh để anh có thể nhìn thẳng vào Roanna và chỉ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu đến nỗi mỗi dây thần kinh trong cơ thể cô căng ra. Có tia sáng lấp lánh kỳ lạ trong mắt anh, sáng rực và cháy bỏng. "Tại sao? " cuối cùng thì anh hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Một cách tuyệt vọng Roanna ước gì cô đã ngậm miệng lại. Tiếng không bốc đồng đó là dựa vào những lời đồn đãi mà cô đã nghe được chiều hôm đó tại cuộc họp tổ chức liên hoan âm nhạc. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Webb nghe cô nói, sau đó nở một nụ cười hợm mình như một người lớn lắng nghe chuyện đâu đâu nhưng vui thích của một đứa trẻ, và trở lại cuộc thảo luận của anh với Lucinda? Ý thức mới về sự tự tin sẽ khô héo trong cô. Lucinda đã quen với chuyện lắng nghe nhận xét của Roanna, nhưng Roanna đã luôn cung cấp chúng, đơn giản chỉ có thế, và để cho nội cô đưa ra quyết định cuối cùng. Trước đây cô chưa từng thẳng thừng nói, "Không được."
"Nào, Ro," Webb thuyết phục. "Em quan sát mọi người, em nhìn thấy những chuyện mà chúng tôi không nhìn thấy. Em biết gì về Mayfield vậy? "
Cô hít thật sâu và ngồi thẳng vai. "Chỉ là một chuyện em vừa nghe được hôm nay. Mayfield đang rất cần tiền. Naomi đã bỏ ông ta hôm qua, và có lời đồn là bà ta đang đòi một số tiền lớn, vì bà ta đã bắt gặp ông ta trong phòng giặt ủi với một cô bạn học của Amelia đã đến chơi vài tuần. Ngoài ra, theo lời đồn, chuyện lăng nhăng này đã xảy ra từ Lễ Giáng sinh, và dường như là cô bạn học, người mới được mười chín tuổi đã mang thai được bốn tháng."
Có một sự im lặng, sau đó Lucinda nói, "Như ta nhớ, Amelia đã có bạn của nó đến chơi cho kỳ nghỉ lễ Phục sinh."
Webb khịt mũi, một nụ cười mở rộng ở miệng anh. "Nghe có vẻ như Mayfield đã động cỡn, đúng không? "
"Webb! Đừng nói báng bổ như thế! " Nhưng dù là bị sốc thật sự ở lời bình luận đó, cảm giác hài hước của Lucinda lộ rõ, và bà cố nén nụ cười khi bà liếc nhìn lo lắng đến Roanna.
"Xin lỗi," Webb vội tạ lỗi, cho dù mắt anh vẫn còn lấp lánh. Anh nhìn thấy vẻ ngoài Lucinda nhìn về phía Roanna, như thể bà sợ là Roanna nghe được một chuyện tục tĩu. Đó là thái độ lỗi thời, rằng một cô trinh nữ, bất kể tuổi tác của cô ta là gì, nên được che chắn khỏi những lời nói bóng gió về tình dục. Chuyện Lucinda vẫn xem Roanna như là một trinh nữ có nghĩa là chưa từng có bất cứ mối quan hệ lãng mạn nào trong đời Roanna, thậm chí là ở đại học.
Lucinda đã đúng một cách tuyệt đối, Webb nghĩ, tim anh đập nhanh khi hình ảnh ở Nogales đêm đó loé qua tâm trí. Roanna đã từng là một trinh nữ, cho đến khoảng một tiếng đồng hồ sau khi cô tiến lại gần anh trong quán rượu đó. Anh đã mất một lúc lâu để bảo cô cởi đồ, nằm xuống, và xâm nhập cô.
Kí ức tràn qua anh như tiếng sét đánh nhẹ, làm nóng từng đầu dây thần kinh và khiến anh nhức nhối. Cảm giác cơ thể mềm mại, thon thả của cô bên dưới anh thật ... hoàn hảo. Vú của cô, tròn trịa, hấp dẫn và hình dáng của nó thật ... hoàn hảo. Cái chỗ nóng bức, chật chội bao bọc vật đàn ông của anh thật ...hoàn hảo. Và cách cánh tay của cô ôm chặt quanh cổ anh một cách tin tưởng, cách lưng của cô uốn cong, vẻ mê muội, cao hứng trên gương mặt của cô khi cô đạt đến khoái cảm ... Chúa ơi, nó đã rất hoàn hảo đến nỗi nó làm anh nghẹt thở.
Vật đàn ông của anh cương cứng như cây xung nhọn. Anh di chuyển một cách không thoải mái trong ghế, vui mừng là anh đang ngồi sau bàn. Đó là điều mà anh đã để cho mình nghĩ về đêm đó, cảm giác đê mê được giải tỏa bên trong cô. Điều mà anh đã làm, anh nhận thức được. Thực ra là vài lần. Và không có lần nào anh sử dụng bao cao su cả.
Anh đã chưa bao giờ bất cẩn như thế trong đời, dù cho anh có uống nhiều đến bao nhiêu. Những sợi lông dựng đứng trên cơ thể của anh khi cái rùng mình chạy qua người anh. Ý nghĩ về việc tránh thai đã không một lần hiện lên tâm trí của anh đêm đó; với bản năng nguyên thủy của một người đàn ông, anh đã đi vào cô vài lần tối đó, đóng dấu mình trên da thịt cô, và với cái cách sở hữu nguyên thuỷ nhất anh đã trút hạt giống của mình vào người cô. Suốt mấy tiếng đồng hồ thèm khát, cơ thể của anh đã kiểm soát tâm trí của anh, dù sao thì tâm trí của anh cũng không được tỉnh táo cho lắm. Thể xác không có lương tâm; với những bản năng đã được tạo thành hơn hàng ngàn năm, anh đã khẳng định cô cho riêng anh và tìm cách đạt tới sự liên kết không thể bẽ gẫy với việc làm cô mang thai, để cho hai người họ sẽ hoà vào thành một.
Anh phải cố gắng lắm mới giữ khuôn mặt mình bình thản, không nhảy dựng lên và chộp lấy cô, hỏi cho ra lẽ xem cô có đang mang thai con của anh không. Quỷ thật, nó thậm chí chưa được hai tuần; làm sao mà cô có thể biết chứ?
"Webb? "
Giọng của Lucinda xâm nhập vào ý thức của anh, và anh kéo mạnh suy nghĩ của mình khỏi sự choáng váng. Lucinda và Roanna đang nhìn anh. Vẻ mặt của Roanna bình tĩnh và xa cách như thường lệ, nhưng ngay lúc đó anh đã quá hoà hợp với cô đến nỗi anh nghĩ anh có thể nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt cô. Cô mong đợi anh sẽ bác bỏ những gì cô vừa nói như thể nó chỉ là một lời đồn chăng? Cô đang chờ một cách bình thản cho một cú đánh khác vào tự trọng của cô chăng?
Anh xoa cằm khi anh nhìn cô. "Những gì em đang nói cho thấy cuộc sống cá nhân của Mayfield rất hỗn độn, và em nghĩ ông ta đang rất cần tiền đến nỗi ông ta sẽ không có những phán quyết tốt."
Cô giữ ánh mắt với anh. "Đúng vậy."
"Và em đã nghe tất cả những chuyện này ở cuộc họp của em hôm nay à ? "
Cô gật đầu một cách long trọng.
Anh cười toe toét. "Vậy thì cảm ơn Chúa cho lời đồn. Em có lẽ đã cứu chúng ta khỏi mất một số tiền lớn - Mayfield, cũng vậy, vì ông ta cần sự tài trợ của chúng ta để đạt được thành công."
Lucinda khịt mũi. "Ta nghi ngờ việc Burt Mayfield sẽ cảm thấy biết ơn, nhưng vấn đề lộn xộn cá nhân của ông ta là lỗi riêng của ông ta."
Roanna ngồi ngã ra, hơi chóng mặt về cách mà cả hai người họ dễ dàng chấp nhận phân tích của cô. Cô xúc động đến nỗi cô không biết phải làm thế nào, phải làm gì, vì vậy cô chỉ ngồi im và chẳng làm gì. Thỉnh thoảng cô có thể cảm thấy Webb nhìn cô, nhưng cô không để mình nhìn vào mắt anh. Bây giờ những cảm giác của cô quá gần bề mặt, sự kiểm soát của cô quá mơ hồ; cô không muốn quấy rối anh và làm mình xấu hổ bằng cách nhìn anh chằm chằm như một con chó trung thành. Dù sao chăng nữa thì sự căng thẳng của một vài tiếng đồng hồ trước đây đang tác động lên cô; chất adrenaline dâng cao đã phai tàn, và cô thấy mình rất mệt mỏi. Cô không biết liệu cô có thể ngủ; thực ra cô mệt đến nỗi cô sợ là cô sẽ ngủ, vì khi cô kiệt sức và cuối cùng bắt đầu ngủ say là lúc chứng mộng du xảy ra. Nhưng ngủ hay không, cô rất muốn nằm xuống, chỉ một lát.
Rồi đột ngột Webb xuất hiện bên cạnh cô, tay anh đặt trên cánh tay của cô khi anh nâng cô đứng dậy. "Em quá mệt mỏi đến nỗi em ngả nghiêng trên ghế đấy," anh nói ở giọng rời rạc. "Hãy đi ngủ đi. Dự án của Mayfield là tất cả những gì chúng ta cần thảo luận tối nay."
Chỉ với cái chạm nhỏ cũng đủ khiến Roanna muốn tựa vào anh, tựa vào sức mạnh của anh, cảm giác được sức nóng và sự cứng cáp của cơ thể anh tì vào người cô một lần nữa. Để khỏi phải đầu hàng sự thôi thúc, cô buộc mình di chuyển khỏi người anh. "Em rất mệt mỏi," cô lặng lẽ thừa nhận. "Nếu anh chắc chắn đó là tất cả thì bây giờ em sẽ lên lầu."
"Đó là tất cả," Webb nói, đôi mày chau lại với nhau.
Roanna thì thầm lời chúc ngủ ngon đến Lucinda và rời khỏi phòng. Webb ngắm nhìn cô rời khỏi với đôi mắt nheo lại. Cô đã né khỏi người anh. Lần đầu tiên trong trí nhớ của anh, Roanna đã tránh cái chạm của anh.
"Cô ấy sẽ ngủ chứ? "anh hỏi to, không nhìn Lucinda.
"Có lẽ là không." Bà thở dài. "Dù sao thì cũng không nhiều. Nó có vẻ ... ồ, ta không biết, hơi cáu kỉnh. Điều đó hơn tất cả những gì nó đã tỏ thái độ trong nhiều năm. Ta rất vui là cháu đã lắng nghe nó thay vì chỉ nhún vai coi khinh nó. Ta phải tự học để chú ý tới những điều nó nói. Chỉ là nó nhận thấy rất nhiều về mọi người, vì họ nói chuyện và nó chỉ nghe. Roanna để ý những điều nhỏ nhặt nhất."
Họ tán gẫu thêm vài phút nữa, rồi Lucinda cẩn thận đứng lên khỏi trường kỷ, một cách hãnh diện không chịu để lộ khó khăn trong cử động đó. "Ta cũng thấy hơi mệt," bà nói. "Những ngày khiêu vũ cho đến sáng của ta đã kết thúc rồi."
"Cháu thì chưa bao giờ có cơ hội đó," Webb nhăn nhó trả lời. "Luôn có công việc cần phải làm."
Bà ngừng lại, nhìn anh với vẻ bối rối. "Có phải nó quá nhiều không?" bà đột ngột hỏi. "Cháu đã còn quá trẻ khi ta giao Davencourt cho cháu. Cháu đã không có thời gian để làm việc mà một chàng thanh niên nên làm."
"Công việc rất cực nhọc," anh nói, nhún vai. "Nhưng đó là điều mà cháu muốn. Cháu không hối tiếc vì đã làm thế." Anh chưa bao giờ hối tiếc công việc cả. Anh đã hối tiếc nhiều thứ khác nhưng chưa bao giờ hối tiếc sự hồ hởi để đẩy mình học hỏi, để hoàn thành. Anh đã không làm chuyện đó chỉ vì Davencourt, anh đã làm chuyện đó cho mình, vì anh đã hưng phấn với quyền lực và sự hứng khởi của nó. Anh đã từng là một cậu bé vàng, một thái tử, và anh đã say sưa trong địa vị đó. Anh thậm chí đã kết hôn với công chúa, và hóa ra đã trở thành một thảm hoạ. Anh không thể trách Lucinda vì chuyện đó mặc dù bà đã vui vẻ xúc tiến cuộc hôn nhân của anh và Jessie. Chính tham vọng mù quáng của riêng anh đã dẫn đưa anh đến bàn thờ.
Lucinda vỗ nhẹ cánh tay của anh khi bà đi qua, và anh ngắm nhìn bà khi bà rời khỏi phòng, ghi nhận sự thận trọng ở mỗi bước đi của bà. Bà một là đang bị đau hay là yếu hơn bà muốn bất kỳ ai nghĩ. Bởi vì bà sẽ không muốn bất kỳ ai chăm chút bà từng li từng tí, anh để bà rời khỏi mà không bình luận gì.
Anh thở dài, âm thanh êm đềm trong căn phòng yên tĩnh. Đã có lần căn phòng này từng là lãnh địa của riêng anh, và có những dấu hiệu rất rõ nét của một chỗ làm việc của một người đàn ông. Không có nhiều thứ bị thay đổi ngoài việc bổ sung thêm máy tính và máy fax, vì Davencourt không phải là một ngôi nhà sẽ chịu những thay đổi nhanh chóng hay đáng kể. Nó có tuổi một cách tinh tế, với sự khác biệt dần dần và nhỏ. Tuy nhiên, căn phòng này giờ lại có vẻ ủy mị, nữ tính hơn. Rèm cửa số đã được thay đổi, màu sắc nhẹ nhàng hơn, nhưng nó còn hơn thế nữa. Mùi hương của căn phòng đã thay đổi, như thể nó đã hấp thụ sự ngọt ngào cố hữu của da thịt người phụ nữ, dầu thơm và kem mà Lucinda và Roanna dùng. Anh có thể ngửi được một cách rất rõ rệt mùi dầu thơm Chanel của Lucinda; loại mà bà đã dùng trong toàn bộ trí nhớ của anh. Mùi hương của Roanna nhẹ hơn, ngọt ngào hơn, và mạnh nhất khi anh ngồi ở bàn.
Mùi nước hoa dịu ngọt quyến rũ anh. Anh lại ngồi xuống ở bàn và lật qua mớ giấy tờ nhưng sau vài phút lại từ bỏ việc giả vờ và ngả người ra, cau mày khi suy nghĩ của anh dừng lại ở Roanna.
Cô chưa bao giờ né khỏi anh trước đây. Anh không thể đẩy nó ra khỏi tâm trí mình. Nó làm anh thấy phiền tận sâu trong lòng, như thể anh đã mất cái gì đó rất quý báu. Anh đã thề là anh sẽ không lợi dụng cô; chết tiệt, anh đã thậm chí cảm thấy hơi cao thượng về điều đó, vì anh đã từ chối mình một chuyện mà anh thật sự muốn: cô. Nhưng cô đã quá xa cách, như thể đêm đó ở Nogales chưa từng xảy ra, như thể cô đã không trải qua thời thơ ấu của cô lẩn quẩn bên gót chân anh và nhìn anh với vẻ tôn sùng.
Cô đã khép kín hoàn toàn, khép chặt mình. Anh cứ nhìn cô với nụ cười toét miệng, mong cô sẽ cười để đáp lại ở một trong những khoảnh khắc vui vẻ mà họ đã chia sẻ, nhưng khuôn mặt mịn màng của cô, vẫn tiếp tục trang nghiêm như mọi khi, như thể không có tiếng cười trong cô.
Suy nghĩ của anh di chuyển trở lại cuộc làm tình của họ. Anh muốn thấy Roanna mỉm cười lại, nhưng thậm chí còn hơn thế nữa, anh muốn biết có phải đứa con của anh đang ở bên trong cô. Nhanh như anh có thể làm được, anh sẽ có một cuộc chuyện trò riêng tư với cô – mà điều đó có lẽ còn khó khăn hơn anh từng tưởng tượng đến, căn cứ vào cách cô đã bắt đầu tránh anh.
***
Chiều hôm sau, Roanna thở dài khi cô ngả người ra trong cái ghế da lớn, xoa bóp cổ để làm dịu cơn nhức mỏi. Một chồng thiệp mời được xếp gọn ở một góc bàn, nhưng khi nhìn lướt qua danh sách khách mời cô thấy có ít nhất là một phần ba phong bì vẫn còn chưa được ghi xong.
Một khi Lucinda nhận được sự đồng ý của Webb cho buổi tiệc, bà đã bắt đầu lên kế hoạch cho trận chiến của bà. Phải mời tất cả mọi người, làm cho danh sách khách mời lên đến năm trăm người. Một đám đông cỡ đó chỉ là không thể chứa hết trong nhà, thậm chí là một ngôi nhà to lớn như Davencourt, trừ phi họ muốn mở luôn các phòng ngủ. Lucinda đã không thấy lúng túng; họ chỉ cần mở toang những cánh cửa đôi ra hiên nhà, xâu đèn trong thân cây và các bụi cây, và để cho mọi người đi lang thang trong và ngoài như họ thích. Dù sao thì sân hiên cũng là một nơi khá tốt dành cho khiêu vũ hơn.
Roanna đã bắt tay vào công việc ngay lập tức. Tansy không thể nào có thể chuẩn bị thức ăn cho nhiều người như thế, vì vậy cô đã tìm kiếm người cung cấp thực phẩm có thể xử lý kích cỡ của bữa tiệc trên một thông báo ngắn như vậy, vì ngày Lucinda đã chọn chỉ còn cách không quá hai tuần. Bà đã cố ý chọn ngày đó, không muốn để cho mọi người có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nhưng có đủ thời gian để mua áo mới và lấy hẹn với thợ làm tóc. Những người cung cấp thực phẩm ở khu vực Shoals đều bị đặt trước cho ngày đó, vì vậy Roanna buộc phải mướn một công ty từ Huntsville mà cô chưa bao giờ dùng trước đây. Cô chỉ hy vọng rằng mọi chuyện sẽ được ổn.
Có hàng tấn đồ trang trí lưu trữ trong gác xép và hàng trăm xâu đèn, nhưng Lucinda đã quyết định là chỉ dùng đèn màu hồng đào bởi vì nó sẽ là một màu dễ chịu đối với mọi người. Không có đèn màu hồng đào trong gác xép. Sau khi làm một tá cuộc điện thoại, Roanna đã tìm ra được một cửa hàng chuyên môn ở Birmingham, và họ đang gởi những xâu đèn qua đêm.
Không có đủ ghế, thậm chí khi mọi người khiêu vũ hay đi loanh quanh chứ không phải là ngồi xuống hết. Phải mang thêm ghế vào, phải tuyển dụng ban nhạc, phải đặt hoa, và phải tìm nhà in có thể in thiệp mời ngay lập tức. Những chuyện đó cuối cùng đã được hoàn thành, bây giờ Roanna đang bận rộn với việc ghi thiệp mời. Cô đã làm nó trong suốt ba giờ qua, và cô thấy kiệt sức.
Cô có thể nhớ là Lucinda đã làm công việc này cách đây nhiều năm. Đã có lần cô đã hỏi tại sao Lucinda không thuê ai đó để làm chuyện đó, vì nó có vẻ chán ngán khủng khiếp, phải ngồi hàng giờ và ghi địa chỉ lên hàng trăm phong bì. Lucinda đã trả lời một cách kiêu căng rằng một người phụ nữ nên chịu khó đích thân mời khách của cô ta, điều mà Roanna hiểu là một trong những phong tục cũ của miền nam sẽ được tiếp tục bất kể nó phi lý đến mức nào đi nữa. Cô đã tự hứa với lòng là lúc đó cô sẽ không bao giờ làm một chuyện quá chán ngán như thế.
Bây giờ cô kiên nhẫn đi qua danh sách khách mời. Công việc vẫn còn rất chán ngán, nhưng bây giờ cô hiểu tại sao phong tục phải được tiếp tục; nó tạo ra một ý thức của sự liên tục, của quan hệ họ hàng với những người đến trước. Nội cô đã làm chuyện này, như bà cố của cô, nội tổ của cô, quay ngược về đến những thế hệ không rõ mấy đời. Những người phụ nữ đó là một phần của cô, gien của họ vẫn sống trong cô, cho dù nó trông như thể cô sẽ là kết thúc của dòng họ. Chỉ có một người đàn ông cho cô, và anh ta không có hứng thú. Cái kết của một câu chuyện, cái kết của một gia tộc.
Roanna kiên quyết đẩy tất cả những mối suy tư về Webb ra khỏi tâm trí để có thể tập trung vào công việc trước mắt. Cô đã quen với chuyện làm bất cứ công việc văn thư nào ở bàn, nhưng Webb đã ngồi ở đó làm việc sáng hôm đó. Cô vẫn cảm thấy hơi sốc bất cứ khi nào cô thấy anh ngồi trong cái ghế mà cô đã xem như là của cô, cú sốc chẳng hề liên quan gì đến niềm vui dâng trào mà cô luôn cảm thấy khi nhìn thấy bóng dáng anh.
Cô đã rút lui đến căn phòng khách nhỏ ngập nắng ở phía sau nhà, vì nó rất riêng tư, và bắt đầu ngồi viết ở cái bàn có ngăn kéo ở đó. Cái ghế chứng minh là một dụng cụ tra tấn cho ai ngồi trong nó lâu hơn mười lăm phút, vì vậy cô đã lấy một cái viết nhỏ đặt trên đùi và di chuyển đến ghế xô pha và đôi chân của cô bị tê dại. Khi Webb rời khỏi sau bữa ăn trưa để đi thăm Yvonne, với sự nhẹ nhõm Roanna đã lợi dụng sự vắng mặt của anh để làm việc trong phòng làm việc. Cô ngồi xuống ghế, và mọi thứ cảm thấy rất đúng. Cái bàn có đúng chiều cao, cái ghế thoải mái và quen thuộc.
Cô đã thuộc về cái ghế này, cô nghĩ. Tuy nhiên, cô không chịu để mình cảm thấy oán giận. Lần đầu tiên trong đời cô đã cảm thấy ở đây cần cô, nhưng không bao lâu cô sẽ có một thứ chỉ thuộc về cô. Cái chết của Lucinda sẽ kết thúc một phần trong đời cô và sự khởi đầu của phần khác. Tại sao lại phải lo lắng đến biểu tượng quyền lực này khi mà dù sao thì cô cũng sẽ rời khỏi chứ? Chỉ có Webb là người mà cô có thể nhường nó mà không đau khổ cùng cực, cô nghĩ, vì tất cả những thứ này đều đã được hứa sẽ là của anh từ lâu trước khi cô đảm nhận, theo mặc định, cương vị quản lý của Davencourt.
Có nhiều khác biệt giữa xử lý công việc văn thư tài chính và ghi tên lên phong bì, ít nhất là trong ý nghĩa của nó, nhưng sự đòi hỏi về thể chất thì giống nhau. Cuối cùng được làm việc ở một nơi tương đối thoải mái, cô để cho tâm trí của mình trung lập khi cô tiếp tục ghi những phong bì.
Lúc đầu cô không nhận thức được sự mệt mỏi đang dần xâm chiếm cơ thể của cô vì cô đã quá quen với nó. Cô buộc mình phải lờ nó đi và cẩn thận ghi thêm vài địa chỉ nữa, nhưng đột ngột mí mắt cô nặng trĩu, cô gần như không thể mở nỗi chúng. Sự lo lắng của cô trong hai đêm qua về việc cô sẽ rơi vào giấc ngủ sâu và bị mộng du là vô căn cứ; mặc dù sự mệt mỏi đang xâm chiếm cô, cô chỉ chợp mắt trong thời gian ngắt quãng, cố ngủ được hai tiếng đồng hồ mỗi đêm. Đêm qua, một lần nữa, cô đã nhận thức một cách đau đớn về sự hiện diện của Webb trong căn phòng bên cạnh, và cô đã đánh thức mình vài lần để lắng nghe chuyển động của anh.
Bây giờ cô bắt đầu cảm thấy ngôi nhà yên tĩnh như thế nào. Webb đã đi khỏi, và Lucinda đang chợp mắt. Greg và Brock đều đang ở chỗ làm. Gloria và Lanette tuy đã chống lại việc tổ chức bữa tiệc, nhưng cả hai người họ đã đi mua sắm áo mới, và Harlan đã đi chung với họ. Corliss đã rời khỏi ngay sau bữa điểm tâm, với câu nói lơ đễnh "tôi sẽ trở lại sau," và không tỏ chút dấu hiệu nào là cô ta định đi đâu.
Mặc dù hệ thống điều hoà không khí đang chạy hết cỡ, phòng làm việc rất ấm từ nắng hè hung hãn đổ qua khung cửa sổ. Mí mắt của Roanna sụp xuống hơn nữa và đóng kín hoàn toàn. Cô luôn cố không chợp mắt vào ban ngày vì nó chỉ càng khó khăn cho cô để ngủ được trong đêm, nhưng đôi khi sự mệt mỏi chế ngự cô. Ngồi ở đó trong căn phòng ấm áp, yên tĩnh, cô đầu hàng trận chiến cố thức.
***
Webb nhận thấy khi anh đậu xe vào ga ra là xe của Roanna đang đậu ở chỗ của nó, và Corliss cũng đã về, nhưng Gloria và Lanette vẫn còn ở bên ngoài mua sắm. Tuy nhiên, là sự hiện diện của xe Roanna gây ra cảm giác mong đợi háo hức cháy bỏng xuyên qua người anh. Cô đã có buổi họp chiều vào cả hai ngày kể từ khi anh về nhà, và anh đã một lần nữa nghĩ là cô cũng sẽ có hẹn chiều nay, mặc dù cô đã không nói bất cứ thứ gì về cuộc hẹn. Trong những thị trấn nhỏ với cấu trúc gắn bó chặt chẽ, việc kinh doanh và nghĩa vụ xã hội thường chồng chéo nhau, với người đi trước chỉ đạo cho người đến sau. Cho đến khi anh hòa hợp hoàn toàn với cộng đồng của hạt lại, Roanna sẽ phải đích thân thực hiện các nghĩa vụ đó.
Không biết vì sao anh đã không mong đợi anh sẽ ít được gặp cô đến thế.
Trước đây, Roanna luôn ở ngay gót chân của anh bất kể là anh đang làm chuyện gì. Khi cô được bảy hoặc tám tuổi, anh đã thực sự phải buộc cô không được đi theo anh vào phòng tắm, và mặc dù thế cô đã núp mình ở hành lang để chờ anh. Lúc ấy, dĩ nhiên, cô vừa mới mất cha mẹ và anh là sự an toàn duy nhất của cô; sự bám víu điên cuồng đã dần dần hết khi cô điều chỉnh lại. Nhưng thậm chí khi cô còn là một thiếu nữ, cô đã luôn ở ngay đó, khuôn mặt nhỏ thô kệch của cô hướng về phía anh như hoa hướng dương hướng tới mặt trời.
Nhưng giờ thì cô không còn thô kệch nữa; cô đã trở thành một người phụ nữ nổi bật với cấu trúc xương mạnh mẽ như được điêu khắc, loại mà sẽ không bị phai tàn theo năm tháng. Anh đã chuẩn bị tinh thần để kháng cự lại sức cám dỗ không ngừng; anh không thể lợi dụng điểm yếu đau lòng của cô chỉ để thoả mãn khát khao của anh. Khốn kiếp tất cả các chuyện đó, tuy nhiên, thay vì dễ bị tổn thương cô đã thẳng thừng tránh xa anh, và hầu hết mọi lúc cô thậm chí không có mặt ở đó. Như thể cô đã chủ động tránh anh, và nhận thức đó làm anh thất vọng choáng váng sâu trong lòng. Có phải cô thấy xấu hổ vì cô đã ngủ với anh chăng? Anh nhớ vẻ mặt của cô khép kín như thế nào vào buổi sáng hôm sau đó. Hay cô bực tức vì anh sắp thừa kế Davencourt thay vì là cô?
Lucinda đã nói Roanna không hề quan tâm đến chuyện điều hành Davencourt, nhưng nếu bà đã sai thì sao? Roanna che giấu rất nhiều đằng sau vẻ mặt bình tĩnh, xa cách đó. Đã có lần anh có thể hiểu thấu mọi ý nghĩ của cô, và bây giờ anh thấy mình ngắm nhìn cô bất cứ khi nào anh có thể, cố giải mã bất cứ biểu hiện nào có thể gợi ý cảm giác của cô. Tuy nhiên, phần lớn là anh thấy sự mệt mỏi trong cô, và sự kiên nhẫn thầm lặng mà cô chịu đựng nó.
Nếu anh biết được là bữa tiệc khốn kiếp này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô, anh sẽ không bao giờ đồng ý làm nó. Nếu cô vẫn còn làm chuyện đó khi anh vào nhà, anh sẽ phải dứt khoát hành động. Khuôn mặt của cô đã u buồn và nhợt nhạt, và quầng mắt thâm đen, bằng chứng là cô đã không ngủ được. Mất ngủ là một chuyện; thức trong đêm và làm việc không ngừng vào ban ngày lại là chuyện khác. Cô cần làm điều gì đó mà cô tận hưởng, và anh nghĩ một cuộc cưỡi ngựa dài, thong thả là tốt nhất. Không những cô yêu thích cưỡi ngựa, mà việc rèn luyện thân thể có thể ép cơ thể của cô đi vào giấc ngủ đêm đó. Bản thân anh cũng đang đứng ngồi không yên; anh đã quen với việc sử dụng nhiều tiếng đồng hồ trên lưng ngựa hầu như mỗi ngày, và anh nhớ nó cũng như sự bầu bạn dễ chịu của những con ngựa.
Anh vào nhà bếp và mỉm cười với Tansy, người đang ngâm nga vui vẻ khi bà đi xung quanh nhà bếp, không bao giờ vội vã hay có vẻ có bất cứ ý định gì trong chuyển động của bà, tuy nhiên lại là đang chuẩn bị một bữa ăn lớn, ngon tuyệt. Tansy chẳng thay đổi gì mấy trong tất cả những năm anh biết bà, anh nghĩ. Bà phải là đang ở tuổi sáu mươi, nhưng tóc bà vẫn còn một màu bạc muối tiêu như khi anh mới đến sống ở Davencourt. Bà lùn và tròn trịa, và bản tính tốt bụng của bà thể hiện rõ qua đôi mắt xanh dương của bà.
"Bánh chanh lạnh cho món tráng miệng tối nay đây," bà nói, cười toét miệng, biết rằng đó là món ưa thích của anh. "Nhớ dành bụng để ăn nó."
"Tôi sẽ nhớ." Bánh chanh lạnh của Tansy ngon đến nỗi anh có thể ăn nó thay cơm. "Bà có biết Roanna đang ở đâu không?"
"Biết chứ. Bessie vừa mới ở đây, và bà ta đã nói cô Roanna đang ngủ trong phòng làm việc. Tôi không thấy bất ngờ lắm, tôi sẽ nói thế. Cậu có thể nói chỉ cần nhìn vào cô gái tội nghiệp đó là biết mấy đêm qua đã rất là tồi tệ, thậm chí còn tệ hơn bình thường."
Cô ấy đang ngủ. Sự nhẹ nhõm gây chiến với sự thất vọng, bởi vì anh đã kỳ vọng vào việc được cùng đi cưỡi ngựa với cô. "Tôi sẽ không quấy rầy cô ấy," anh hứa. "Lucinda đã thức dậy từ giấc ngủ trưa của bà chưa? "
"Tôi nghĩ vậy, nhưng bà ấy còn chưa xuống lầu." Tansy buồn bã lắc đầu. "Thời gian đang đè nặng lên Bà Lucinda. Cậu có thể nói khi người già chuẩn bị ra đi, vì họ ngưng ăn thức ăn mà họ từng thích. Tôi đoán đó là cách tự nhiên để từ từ ra đi. Mẹ tôi, người đã yên giấc, từng thích ăn dưa món và xúc xích mỏng của Đức hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng một vài tháng trước khi bà ấy chết bà đã nói chúng tuyệt nhiên không còn thấy ngon nữa, và bà không chịu ăn chúng."
Thức ăn ưa thích nhất của Lucinda là đậu bắp. Bà thích nó chiên, luộc, làm dưa chua, nấu cách nào cũng được. "Lucinda vẫn còn ăn đậu bắp chứ? " anh hỏi lặng lẽ.
Tansy lắc đầu, mắt bà buồn bã. "Bà đã nói là năm nay nó không còn có mùi vị nữa."
Webb rời khỏi nhà bếp và lặng lẽ đi xuống hành lang. Anh rẽ qua góc và dừng lại khi anh thấy Corliss quay lưng về phía anh, mở cửa phòng làm việc và len lén nhìn vào bên trong. Anh biết ngay lập tức là cô ta sắp sửa làm gì; ả đàn bà xấu xa định đóng sầm cửa để đánh thức Roanna. Sự cuồng nộ bắn qua người anh, và anh di chuyển nhanh khi cô ta lùi bước và mở toang cửa, giang rộng hai cánh tay xa nhất có thể. Anh thấy bắp thịt trên cẳng tay của cô ả siết chặt khi chuẩn bị đóng sầm cánh cửa bằng hết sức mình, và rồi anh ở ngay phía trên ả, những ngón tay rắn chắc của anh siết chặt vào gáy ả. Ả thét một tiếng the thé đau đớn và cứng đờ người.
Webb nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó lôi cô ả ra khỏi phòng làm việc, vẫn kẹp chặt cổ ả. Anh kéo mạnh đầu của ả xoay lại để ả có thể nhìn vào anh.
Trong đời anh ít khi giận dữ như thế này, và anh muốn lắc mạnh ả như thể ả là một miếng giẻ. Nếu tính đến mọi chuyện, việc đánh thức Roanna từ giấc ngủ trưa của cô chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhen và đầy ác ý, cho dù cô cần giấc ngủ đến mức nào. Nhưng anh không quan tâm chết tiệt đến chuyện tính đến mọi chuyện hay không, vì Roanna cần giấc ngủ đó, và sự hằn thù làm anh giận dữ nhất vì nó rất điên rồ. Corliss sẽ không hoàn thành hay đạt được thứ chết tiệt gì trong việc quấy rối Roanna; ả đơn giản chỉ là một con chó cái, và anh sẽ không tha thứ cho điều đó.
Khuôn mặt của ả biểu lộ sự báo động khi ả nhìn chằm chằm lên anh, cổ ả vẫn còn bị bẻ ngoặc trong một tư thế không thoải mái. Đôi mắt xanh dương của ả trợn tròn hoảng hốt vì bị bắt gặp khi ả nghĩ là chỉ có một mình ả, nhưng vẻ ranh mãnh đang bò vào chúng khi ả bắt đầu tìm cách thoát khỏi tình huống khó khăn này.
"Đừng màng xin lỗi," anh nói thẳng thừng, hạ thấp giọng để Roanna sẽ không bị đánh thức. "Có lẽ tôi nên giải thích rõ mọi chuyện, để cô hiểu rõ chỗ đứng của mình. Cô nên cầu nguyện rằng gió sẽ không bao giờ thổi vào cánh cửa và đóng ầm nó lại trong khi Roanna ngủ, hoặc con mèo đi lạc không bao giờ hất ngã bất cứ thứ gì, và lạy trời rằng nếu cô quên giữ yên lặng. Bởi vì bất kể điều gì xảy ra, nếu cô đang ở bất cứ nơi nào trong nhà, tôi sẽ đổ lỗi cho cô về chuyện đó. Và cô biết sau đó chuyện sẽ xảy ra không? "
Khuôn mặt của ả cong lên khi ả nhận ra anh sẽ không lắng nghe bất cứ xin lỗi nào của ả. "Là gì? " Ả chế nhạo. "Anh sẽ lại mang cái lò vỉ lò đáng tin cậy của anh ra à? "
Bàn tay anh siết chặt vào cổ ả, làm ả nhăn mặt vì đau. "Còn tệ hơn đó nữa," anh nói trong giọng ngọt xớt. "Ít ra là từ quan điểm của cô. Tôi sẽ ném cô ra khỏi nhà này nhanh đến nỗi mông của cô sẽ để lại dấu trượt trên cầu thang đấy. Rõ chưa? Sự khoan dung của tôi đối với những kẻ ăn bám rất thấp và cô đang quá gần với giới hạn đến nỗi tôi đang định với lấy bột giết bọ chét đấy."
Mặt ả trở nên tối sầm, xấu xí và cố giật mạnh khỏi anh. Webb giữ chặt ả, nhướng mày khi anh chờ một hồi đáp.
"Anh là đồ khốn kiếp," ả phun ra. "Bà dì Lucinda nghĩ dì ấy có thể buộc mọi người phải chấp nhận anh, nhưng họ sẽ không bao giờ. Họ sẽ đối xử tốt với anh vì bà, nhưng ngay khi bà chết, anh sẽ khám phá ra họ nghĩ gì về anh. Anh chỉ trở lại vì anh biết bà ấy sắp chết, và anh muốn Davencourt và tất cả sản nghiệp này."
"Tôi cũng sẽ có nó," anh nói, và mỉm cười. Nó không phải là một nụ cười dễ chịu, vì anh đã không cảm thấy dễ chịu. Một cách khinh bỉ anh thả ả ra. "Lucinda đã nói là bà sẽ thay đổi di chúc của bà nếu tôi quay về. Davencourt sẽ thuộc về tôi, và cô sẽ phải vác mông ra khỏi đây. Nhưng cô không chỉ là một con chó cái, mà còn là một con ngốc. Theo tình thế trước kia, Roanna sẽ thừa kế thay vì tôi, nhưng cô đã cư xử giống như một con nhóc hư hỏng độc ác đối với cô ấy. Bộ cô nghĩ là cô ấy sẽ có để cho cô tiếp tục sống ở đây à? "
Corliss hất đầu. "Roanna là một người nhu nhược. Tôi có thể xử lý cô ta."
"Như tôi đã nói: đúng là đồ ngốc. Bây giờ cô ấy không nói gì vì Lucinda rất quan trọng đối với cô ấy, và cô ấy không muốn làm bà khó chịu. Nhưng dù gì đi nữa, cô nên tìm kiếm một nơi khác để sống đi là vừa."
"Bà ngoại sẽ không để cho anh ném tôi ra ngoài."
Webb khịt mũi. "Davencourt không thuộc về Gloria. Đó không phải là quyết định của bà ấy."
"Nó cũng không thuộc về anh! Có nhiều chuyện có thể xảy ra từ nay đến khi bà dì Lucinda chết." Ả khiến nó nghe giống như lời đe doạ, và anh muốn biết ả đang tính giở trò gì.
Anh chán khi phải đối phó với con chó cái nhỏ này. "Thì có lẽ tôi nên làm thêm một điều kiện khác: nếu cô bắt đầu nói chuyện mà không giữ mồm giữ miệng và gây ra rắc rối, cô sẽ ra khỏi đây ngay. Bây giờ cút cho khuất mắt tôi trước khi tôi quyết định là cô đã gây quá nhiều rắc rối hơn những gì cô đã làm."
Ả hối hả bỏ đi, đung đưa mông của ả để cho anh thấy rằng ả không sợ. Có lẽ là ả không sợ thật, nhưng ả nên chắc chắn tin lời anh.
Anh lặng lẽ mở cửa phòng làm việc để chắc chắn rằng họ đã không đánh thức Roanna vì trận cãi cọ của họ. Anh đã cố hạ thấp giọng, nhưng Corliss đã không quan tâm đến chuyện đó, và một cách dứt khoát anh tự hứa với mình là ả sẽ phải ra ở ngoài đường đêm nay nếu mắt của Roanna đang mở.
Nhưng cô vẫn còn đang ngủ, cuộn người trong cái ghế văn phòng lớn với đầu cô ngã vào tay ghế. Anh đứng ngay cửa nhìn cô. Mái tóc màu hạt dẻ sẫm màu của cô xõa tung quanh khuôn mặt cô, và giấc ngủ đã mang đến màu ửng đỏ tinh vi trên má cô. Ngực của cô di chuyển phập phồng trong nhịp chậm và sâu.
Cô đã ngủ như thế vào cái đêm họ ở chung với nhau - khi anh để yên cho cô ngủ. Nếu anh đã biết giấc ngủ thật sự, bình yên hiếm hoi thế nào đối với cô, thì anh đã không đánh thức cô trong những lần đó. Nhưng sau đó, mỗi lần, cô đã cuộn người trong vòng tay của anh như thế với đầu của cô đặt tựa lên trên vai anh.
Sự khao khát nhức nhối đi qua người anh. Anh muốn được ôm cô như thế lại, anh nghĩ. Cô có thể ngủ trong vòng tay của anh bao lâu cũng được.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
13 chương
27 chương
17 chương
1379 chương