Sắc Màu Ấm

Chương 36

Thiệu Khâm dẫn Giản Tang Du trở về túc xá, dọc đường đi mặt anh cứ đen sì không nói lời nào. Giản Tang Du mang tâm lý nhút nhát, len lén nhướng mắt nhìn anh, gương mặt tuấn tú lạnh lùng trong bộ đồ lính càng nổi bật nét đàn ông anh khí, đôi môi khẽ mím chặt. Chẳng lẽ vì cô bỗng nhiên chạy đến đây nên chọc anh mất hứng? Giản Tang Du thấp thỏm dời tầm mắt đi: “Anh không vui sao?.” Thiệu Khâm im lặng, đôi mắt đen không tiếng động liếc nhìn cô một cái. Giản Tang Du càng thêm lo lắng, mất cả hứng thú đến thăm anh. Thì ra người ta chẳng hề thích thú như vậy. Cô ủ rũ cúi đầu đi theo Thiệu Khâm vào một tòa nhà nhỏ, trong sân có rất nhiều cây to xanh mướt, điều kiện sống thật trong lành. Thân hình Thiệu Khâm rất cao lớn, ngay cả cách đi đứng cũng khác với dáng vẻ vô lại bình thường của anh. Giản Tang Du theo anh đi tới cửa kí túc xá, đứng ở bên cạnh chờ anh mở cửa. Đây là một phòng đơn, bên trong gọn gàng sạch sẽ, thậm chí trên bàn còn có một chậu cây xương rồng nho nhỏ. Chăn được gấp lại vuông vức trên giường. Giản Tang Du giật mình đứng ở cửa ra vào, nghiêng đầu liếc anh một cái. Thiệu Khâm cùng cô liếc mắt nhìn nhau, anh đưa tay đè lên đầu vai của cô: “Vào trong.” Sống lưng Giản Tang Du dán lên bộ quân phục của anh. Vì khoảng cách quá gần, nên cảm nhận rõ được bắp thịt rắn chắc tráng kiện của anh. Anh cúi người thì thầm vào tai cô: “Đồ ngốc, anh rất vui mừng.” Giản Tang Du sửng sốt, vừa muốn nghiêng đầu nhìn anh, lại bị anh siết chặt cằm mạnh mẽ hôn lên . Cánh môi của anh nóng ran, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, hai đôi môi ngấu nghiến lẫn nhau. Tay anh từ từ hơi ngửa mặt cô lên, đầu lưỡi xâm nhập càng sâu. Giản Tang Du bị anh siết chặt trong lồng ngực, vòng tay anh kiên cố mạnh mẽ ôm cô trước ngực, như muốn hòa toàn bộ thân thể cô vào thân thể anh. Hôn một hồi lâu, Thiệu Khâm vẫn chưa thỏa mãn, lui ra 1 chút, mang khí thế bức người liếc nhìn cô: “Em tới đây không sợ anh ăn em sao?” Sau lưng bị vật cứng rắn to lớn chống đỡ, Giản Tang Du nhìn đôi mắt thâm trầm như nước của anh, lặng lẽ thở ra, cánh tay mềm mại quấn lên cổ anh, nhìn anh: “Anh muốn ăn từ đâu?” Thiệu Khâm kinh ngạc trợn to mắt, đáy mắt đen tràn ngập khiếp sợ. Hiển nhiên là khó có thể tiêu thụ được sự nhiệt tình bất thình lình của Giản Tang Du. Giản Tang Du cười ngượng ngùng, lui về phía sau một bước, đôi mắt trong veo theo dõi anh không hề chớp mắt. Ngón tay cởi từng chiếc cúc áo, áo ngực hoa màu đen ôm trọn hai bên ngực mềm mại. Có một khe rãnh sâu giữa bộ ngực căng tròn láng mịn , uốn lượn biến mất sau chiếc áo ngực ren màu đen Cô cởi ra nhẹ nhàng, ngón tay trắng noãn chậm rãi lướt qua đỉnh phấn hồng, nhút nhát ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Nơi này ư?” Ánh mắt Thiệu Khâm tối lại, hầu kết lên xuống. Gương mặt Giản Tang Du đỏ rực lên, tiếp tục cởi chiếc váy dài trong ánh mắt sáng quắc của anh. Cho đến khi đôi chân thon dài trơn láng hiện ra trước mặt anh, đứng chéo chân duyên dáng che lại nơi thần bí, khu rừng màu đen hiện trên làn da mịn màng, như ẩn như hiện giữa hai chân đang khép chặt. Ngón tay của cô trêu chọc lướt qua bộ phận mềm mại của mình như có như không, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chuyển động: “Hay là nơi này?” Hô hấp của Thiệu Khâm càng tăng thêm, ánh mắt trầm tĩnh dần dần bùng cháy hừng hực. Anh tự tay ôm lấy thân thể mê người của cô vào lòng, cúi đầu chăm chú nhìn vào gương mặt trong trắng thuần khiết của cô, cánh tay sắt siết chặt hông của cô, hung tợn: “Giản Tang Du, hôm nay em đừng mong xuống giường.” Giản Tang Du bị Thiệu Khâm khiêng ném lên giường, chiếc giường đơn mềm mại của anh, vậy mà suýt làm cô ngã đau. Cô còn chưa kịp lên tiếng kháng nghị, thân thể nóng bỏng của Thiệu Khâm đè lên cô nặng nề. Môi lưỡi dây dưa trong dục vọng, Thiệu Khâm hung hăng mút lấy môi của cô, ngấu nghiến mùi vị ngọt tinh tế rất lâu. Anh ôm lấy mặt cô, gặm làn môi dưới đỏ mọng của cô, ngậm vào trong miệng, mút cắn mạnh mẽ: “Nắm lấy nó.” Giản Tang Du cúi đầu nhìn con quái thú màu tím thẫm giữa đùi anh vẫn còn đang nhúc nhích. Cô gắng gượng trấn định mình, chần chờ nắm lấy, nó vừa nóng lại vừa cứng, suýt nữa thì không cầm được. Thiệu Khâm thử chuyển động một chút, ma sát trong lòng bàn tay cô, phát ra tiếng thở gấp cám dỗ. Giản Tang Du nhìn sâu vào gương mặt anh, ngũ quan trong sáng tuấn tú, đôi mắt đen láy. Mắt Thiệu Khâm nhìn xuống cô, nâng khóe môi, cúi đầu ngậm đỉnh núi trắng như tuyết của cô, đầu lưỡi chuyển động vòng liếm qua lại, rồi dùng răng cắn mạnh. Viên đầu ngực mềm mại, dần dần dựng lên thẳng đứng, giống như nụ hoa hồng trên tuyết trắng, xinh đẹp chói mắt. Giản Tang Du nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, chỉ cảm thấy quái thú trong tay lại dữ tợn thêm mấy phần, không ngừng lớn mạnh. Thiệu Khâm hôn lên bụng cô, ngón tay chầm chậm khơi lên dục vọng trong cô, chỉ sợ lại làm cô bị thương giống như lần trước. Giản Tang Du bủn rủn không chịu nổi, mái tóc dài xõa ra tán loạn trên giường, cổ ngửa ra sau, nâng lên đường cong khêu gợi. Trên ngực rịn vài giọt mồ hôi mỏng, như viên bạch ngọc trên thân thể phụ nữ hấp dẫn trêu ngươi. Thiệu Khâm chưa từng thấy bộ dạng quyến rũ như vậy của Giản Tang Du, tham luyến lưu lại từng dấu vết của mình trên thân thể cô. Hai tay nâng lấy bộ ngực căng tròn, nhiệt tình liếm mút. Anh mò lên đôi chân dài Giản Tang Du, cúi người xuống, Giản Tang Du cảm giác được ý đồ của anh, vẫn còn chút khó chịu: “Đừng.” Thiệu Khâm hôn lên khóe môi cô trấn an: “Em phải thích ứng anh. Của em hơi nhỏ so với anh.” Trong tay Giản Tang Du vẫn còn nắm vật cương cứng. Dĩ nhiên cô biết số đo của anh, chỉ có thể đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác. Đầu lưỡi của anh đã quen thuộc với nơi đó từ lâu. Biết nơi nào dễ dàng làm cô động tình nhất, đầu lưỡi luồn vào liếm sát điểm nhạy cảm, nhanh chóng làm cô bủn như bùn nhão không chịu nổi tiết dịch ra, làm anh hài lòng . Lòng bàn tay nóng bỏng của Thiệu Khâm nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô, nhào nặn ra những hình dáng tuyệt hảo. Đầu óc Giản Tang Du choáng váng nhìn trần nhà, thân thể như bị thiêu đốt, làm cô bốc cháy. Thiệu Khâm cảm thấy lần này cô còn nhiệt tình hơn lần đầu tiên, đôi mắt u ám của anh nhìn một dòng trong suốt tràn ra dưới ánh sáng. Màu da vốn trắng trẻo của cô dần dần ửng hồng, thoạt nhìn cả người bủn rủn quyến luyến. Thiệu Khâm không nhịn được nữa, cầm mắt cá chân của cô: “Giơ chân lên.” Giản Tang Du cảm thấy anh càng ngày càng gần, đỉnh nhọn cũng hưng tợn hơn, ngón tay không tự chủ dùng sức siết chặt drap giường: “Thiệu Khâm, em——” “Sẽ không đau, tin tưởng anh.” Thiệu Khâm rướn người, mượn sự ướt át của cô chậm rãi tiến vào. Lông mi Giản Tang Du nhíu chặt lại, nhắm mắt lại theo bản năng, quả nhiên không có cảm giác đau đớn khó chịu, chỉ có sự viên mãn kỳ lạ. Cô thử mở mắt ra, Thiệu Khâm cũng nghi ngờ nhìn cô đầy vẻ mong đợi: “Cảm giác như thế nào?” Giản Tang Du đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, nói hàm hồ: “tàm… tàm tạm.” Con mắt Thiệu Khâm híp lại, chuyển động mạnh một cái. Lúc này Giản Tang Du mới biết thì ra vừa rồi anh mới chỉ có tiến vào một nửa, hiện tại đã hoàn toàn ở trong cô, chỗ đó càng chật không chịu được. Thiệu Khâm nhỏ giọng nói hỏi: “Tàm tạm?” Giản Tang Du khóc không ra nước mắt, cũng không dám nói lung tung nữa: “Rất… rất tốt vô cùng.” Bấy giờ Thiệu Khâm mới hài lòng nâng khóe miệng lên, mỉm cười tán thưởng: “Em cũng thật tuyệt.” Cả khuôn mặt Giản Tang Du cũng nóng lên. Giờ đây Thiệu Khâm đã cởi bỏ quân trang, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ lưu manh, cúi đầu nhìn nơi cực nóng kia. Anh còn không ngừng muốn Giản Tang Du nhìn cùng với anh. Tư vị bị cô bao quanh thật sự quá tuyệt vời, anh không nhịn được siết chặt thân thể của cô, cúi người hôn ướt át. Giản Tang Du vẫn không dám lên tiếng. Từ trước đến giờ Thiệu Khâm luôn luôn dẻo dai lỗ mãng trong chuyện giường chiếu, ngay cả đôi môi cô cũng bị anh cắn đến sưng đỏ. Thiệu Khâm ôm lấy thắt lưng cô xoay lại trên giường, đâm vào từ phía sau. Lúc này Giản Tang Du đã mệt mỏi vô cùng, nếu không phải là cánh tay của anh vẫn luôn ghì chặt bên hông, sợ là cả người cô đã ngã nhào vào chăn nệm. Thiệu Khâm cắn vành tai của cô cười khẽ: “Chỉ có anh mới vận động thể lực, sao em lại mệt mỏi tới như vậy?” Giản Tang Du không thèm phản ứng lại anh, cơ thể cô kề sát lồng ngực nóng bỏng đầy mồ hôi của anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Đến giờ em vẫn chưa ăn cơm đó.” Thiệu Khâm ngây người, ngay sau đó chôn mặt vào hõm vai cô cười ra tiếng: “Cưng tủi thân à? Để cho anh ăn no trước đã, sau đó mới cho em ăn được.” Giản Tang Du hận đến mức cắn lên tay anh một cái: “Cầm thú!” Thiệu Khâm đã quen vô sĩ, thuận thế đem ngón tay đưa vào trong miệng cô, khuấy đảo trong đó. Giản Tang Du không biết còn có thể như vậy, sửng sốt một chút, lại le lưỡi thử thăm dò, liếm liếm theo đầu ngón tay của anh. Động tác của Thiệu Khâm chợt ngừng lại, Giản Tang Du liếc anh một cái kỳ quái. Đôi mắt Thiệu Khâm đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào miệng của cô. Giản Tang Du không rõ thế nào, thì Thiệu Khâm lại nói khàn khàn: “Cưng à, anh trai sẽ cho em ăn cái khác.” Bấy giờ Giản Tang Du mới hiểu anh nói gì, tức giận tới mức mắt trợn trắng mắt: “Lưu manh.” Tâm tình Thiệu Khâm vô cùng vui vẻ ôm lấy cô, hôn lên tóc mai của cô: “Anh chỉ lưu manh với mình em thôi.” Giản Tang Du khẽ nhướng mắt nhìn anh, trong đáy lòng lại ngọt ngào ấm áp, nghiêng đầu cọ sát chóp mũi vào anh: “. . . . . . Em cũng vậy, chỉ để cho mình anh giở trò lưu manh.” *** Quả nhiên Thiệu Khâm nói được làm được, Giản Tang Du bị dày vò đến lúc sắc trời dần tối mới được anh cho nghỉ ngơi. Cô hoàn toàn mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích, mí mắt cũng không mở ra được. Thiệu Khâm đắp kín chăn cho cô, đứng dậy mặc quần áo. Giản Tang Du nghe được tiếng sột soạt, khẽ mở mắt ra: “Anh đi đâu vậy?” Thiệu Khâm hôn lên trán của cô, dừng ở thái dương: “Chuẩn bị cho em chút đồ ăn, em an tâm ngủ đi.” An tĩnh mấy giây, anh lại cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Thật xin lỗi, anh quên mất thân thể của em không tốt, phải biết điều độ.” Giản Tang Du mệt mỏi mở mắt ra, khóe mắt cong lên, cười khẽ với anh: “Vậy anh muốn bồi thường cho em sao, em muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Thiệu Khâm véo chóp mũi của cô, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đi vài bước chợt dừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn người trên giường. Giản Tang Du không nghe thấy tiếng mở cửa, lại mở mắt ra: “Sao vậy?” Thiệu Khâm quay trở lại ngồi xuống bên cạnh cô, hai cánh tay siết mạnh quanh người cô: “Đã xảy ra chuyện gì? Em. . . . . . giống như biến thành người khác vậy.” Đôi mắt Giản Tang Du vô cùng trong trẻo, cô vươn tay ôm cổ của Thiệu Khâm, Thiệu Khâm lập tức phối hợp bế cô lên. “Không có việc gì, em chỉ rất rất nhớ anh, nên muốn đến gặp anh.” Giản Tang Du tiến sát vào trong ngực anh, đỉnh đầu nhếch lên cọ cọ lên cằm anh. Thiệu Khâm nhăn mày, nghiêm túc nhìn cô kỹ lưỡng. Giản Tang Du bị động, thật biết làm chuyện điên cuồng như vậy sao? Thiệu Khâm hơi không tin.