Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 92 : Nhân sinh như trò đùa
Tống Trình lựa chọn Đàm Chi Hủy làm mọi người bất ngờ. Có người cảm thấy mọi việc chỉ là tình cờ, có người lại nghi thần nghi quỷ.
Hiển nhiên, trong lòng những nữ sinh còn lại, Đàm Chi Hủy nghiễm nhiên trở thành một cô gái nội tâm không bình thường.
【 Nhìn bên ngoài ngoan ngoãn đáng yêu. Ai ngờ lại bày ra trò này để thu hút đàn ông. Ghê tởm. 】
【 Thủ đoạn đúng là không bình thường. Không thể trông mặt mà bắt hình dong. 】
【 Sớm muộn cũng bị chơi, còn làm bộ dạng thanh tao cho ai xem. Chết tiệt.】
【 Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đúng là không vừa mà. 】
##
Đàm Chi Hủy bị một đám người chửi rủa không ngừng.
Nhưng bản thân cô lại khổ sở không thôi, lúc nãy bị ngã, váy bị hở ra, quần lót đều lộ ra bên ngoài. Áo ở trên có vài nút bị cởi ra lộ áo ngực bên trong.
Thẩm Quân thấy vậy, theo phản xạ nhìn Trạm Quang một cái. Ai ngờ được, hắn thản nhiên dựa vào ghế mà ngủ. Thẩm Quân kéo kéo Chu Dĩ Vi cười trộm: "Tới đây rồi, thời điểm, thể diện hay tôn nghiêm cốt khí, tiết tháo cái gì đó đều là cỏ rác hết."
"Ở đây không ai so với ai cao thượng hơn đâu. Những người bất bình không chừng cũng muốn hành động như vậy." Chu Dĩ Vi ghét nhất là loại tâm cơ hai mặt.
"Nè, hai cô thật sự không có chút khẩn trương gì sao? Hai người giống như là đi xem diễn kịch vậy." Doãn Gia Trí nhìn hai người nói chuyện, trong lòng lại không vui.
Hắn thật sự có thể khiến cho Chu Dĩ Vi hèn mọn mà cầu xin hắn, dựa vào hắn, làm cho hắn cảm giác như mình ở bên cạnh cô có chút đàn ông. Nhưng mà nữ nhân này tại sao một chút cũng không thèm để ý hắn vậy.
Doãn Gia Trí chính xác là một tên lớn người nhưng tâm hồn trẻ con. Ấu trĩ đến tàn nhẫn. Muốn tôi cầu xin anh, ừ, tôi chính là cố ý không thèm đấy.
Thẩm Quân: "Tới đây không xem diễn còn làm được gì?"
Chu Dĩ Vi: "Không xem diễn chả lẽ xem anh?"
Doãn Gia Trí: "Đúng vậy, xem tôi được mà, xem tôi đi."
Nói xong hắn lại cảm thấy bản thân hơi ngốc. Nói như vậy chả khác nào bản thân trở thành hề?
Doãn Gia Trí trong lòng tự an ủi chính mình, nam tử hán không chấp vặt với nữ sinh.
Dù sao Chu Dĩ Vi giờ chính là người của hắn, còn sợ ở trên giường trị không được cô sao?
Linh ban số 4 cầm được micro cũng không thèm nhìn gì những nữ sinh trên đàn, trực tiếp nói: "Vưu Ngưng....Xuống đây."
Nói xong, một cô gái thân hình gầy yếu tập tễnh bước xuống.
Vưu Sơ...Vưu Ngưng....Là anh em sinh đôi nha....
Mà....có khi nào tình cảm hai người không được bình thường không?
Học viện Hạnh Phúc là nơi rất nhiều người muốn gửi gắm con mình vào học. Mặc dù không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Hai người họ chính là cố ý vào đây. Trong này không có gì kiêng nể, không có gì đi theo quỹ đạo thông thường.
Muốn yêu thì yêu. Không sợ, cũng không thèm câu nệ tiểu tiết.
Thành viên cuối cùng của Linh Ban là Khương Hồng Dữ, một hình tượng phú nhĩ đại đúng nghĩa. Bình thường tán gái vô số, lại thích hưởng lạc. Khương Hồng Dữ là người duy nhất có quan hệ cá nhân rối loạn nhất, nhưng mà hắn có yêu cầu, hắn không tìm bạn gái, chỉ tìm người lên giường phát tiết. Xong việc, hắn trả tiền, còn người kia tự động biến mất.
Đúng như Thẩm Quân nghĩ, hắn chọn một nữ sinh dáng người nóng bỏng đẹp đẽ nhất, Tào Dạ Phàm. Người bên cạnh nữ chủ, giúp đỡ nữ chủ rất nhiều việc.
Học viện Hạnh Phúc đặc biệt chỉ tuyển xử nữ. Tào Dạ Phàm vì muốn vào đây học, đã đi chế tạo lại màng trinh của mình. Cô xác định rõ mục tiêu của bản thân là phải dựa vào những người trong Linh Ban. Chỉ cần một trong số họ gieo cho cô hạt giống. Chỉ cần vì họ mà sinh một đứa bé.
Cô tin chắc mẫu bằng tử quý, gả vào hào môn là chuyện dễ dàng. So với những nữ sinh mới chập chững vào đời thì cô hơn hẳn bọn họ vài bậc.
Tào Dạ Phàm đắc ý, khinh miệt nhìn những nữ sinh xung quanh. Cười quyến rũ đi xuống dưới, câu lấy cánh tay Khương Hồng Dữ, cười ngọt ngào: "Đào ca ca~~"
Bốn nữ sinh bên cạnh đột nhiên rùng mình, cả bốn người đều ôm lấy cánh tay bản thân. Nhìn nhau cười cười.
Điều này làm cho Tào Dạ Phàm rất khó chịu, mấy cái con nhỏ này không phải cùng cấp bậc với cô. Đứng gần chỉ tổn hại thanh danh của mình mà thôi.
"Đi."
Thẩm Quân không biết lúc này Trạm Quang đã thức dậy, nắm lấy tay cô kéo đi. Trước khi đi, cô không quên nói với Chu Dĩ Vi số di động để liên lạc. Phía sau, những người thuộc Linh Ban cũng theo Trạm Quang mà rời đi.
Thẩm Quân nhìn Trạm Quang bóng lưng cao gầy, chả lẽ tinh thần lực thực sự ảnh hưởng hắn, nên hắn mới đối với cô ôn nhu như vậy?
Đi một hồi, đã tới ký túc xá.
Nơi này tương lai sẽ xảy ra bao nhiêu đêm thác loạn điên cuồng.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
12 chương
68 chương
10 chương
208 chương
27 chương