Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 80 : Tới cứu em

"Chị, nghe tiếng gì không?" Thẩm Quân nghiêng đầu, nghe được loáng thoáng âm thanh đánh nhau ở dưới tầng. Thẩm Hạm cả người đều não nề, "Không có, không ai thương chúng ta, không ai tới cứu chị em mình đâu. Miễn là chết bây giờ, chết đói còn hơn bị hãm mà chết. Tốt nhất tên khốn Triệu Lương Tuấn nhìn thấy thi thể của chị, rồi gục đầu ôm lấy thi thể chị mà khóc rống, nói hắn sai rồi. Sau đó cả đời đều thủ thân vì chị...." Thẩm Quân biểu tình như kiểu, bà chị này đúng là điên rồi. Điên vì yêu. Bỗng nhiên, cánh cửa bằng thép bị đạp đổ từ bên ngoài, có một thanh niên lạnh lùng bước vào. "Tôi sợ là mình không thể thỏa mãn được nguyện vọng của em, đối với thi thể em mà gục đầu khóc rống. Chuyện duy nhất tôi làm được là khiến em ở dưới thân thể tôi khóc rống xin tha." Triệu Lương Tuấn xuất hiện, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt tuấn tú giờ đây giống như nghe được chuyện cười. Đối lập hoàn toàn với Thẩm Quân và Thẩm Hạm, hắn tựa như một đế vương cao quý. Thẩm Hạm nhìn thấy Triệu Lương Tuấn thật sự kích động, lại nhìn Thẩm Quân kế bên, không thể để bản thân kích động. "Anh tới làm gì, để chọc cười tôi sao? Anh tưởng rằng tôi không biết anh cấu kết với con khốn kia bắt tôi tới đây sao?" Thẩm Hạm tức giận mà đỏ bừng cả mặt. "Thế nào, muốn tôi chết lắm phải không. Tôi chết rồi thì không ai làm phiền anh nữa, đúng không." "Còn cái gì mà tôi ở dưới thân anh khóc lóc kêu tha. Con mẹ nó anh đúng là người không biết xấu hổ." Thẩm Hạm càng nói càng kịch liệt, thêm mắm thêm muối. Triệu Lương Tuấn đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng!" "Nói đến tim đen của anh rồi nên xấu hổ không muốn nghe sao. Anh ở trên giường chẳng khác gì con heo đực chó chết, không có tí sức lực đàn ông nào. Tên khốn khiếp, tôi chán ghét anh." Thẩm Hạm không sợ chết tiếp tục nói, dù sao Thẩm Hạm cũng nghĩ bản thân không còn đường sống nữa rồi, nên muốn nói muốn chửi điều gì, liền làm ầm cả lên. "Khụ khụ, tôi hỏi chút Triệu tiên sinh anh tới đây làm gì?" Thẩm Quân đúng lúc đánh gãy lời Thẩm Hạm nói, cô sợ Thẩm Hạm còn nói thêm gì nữa, tên Triệu Lương Tuấn kia thật sự sẽ bóp chết cô. Triệu Lương Tuấn mặt vô biểu tình, "A, tới tìm con heo thất lạc." "Anh nói lại xem, anh nói ai là heo, nói lại tôi nghe." Thẩm Hạm vừa nói vừa dãy, hệt như muốn cùng Triệu Lương Tuấn đánh nhau. Thẩm Quân liếc Thẩm Hạm một cái, bà chị tôi ơi sao bà ngốc như vậy. Trong lòng cô không khỏi nghĩ đến nam nhân nào đó, "Xin hỏi anh rể của tôi có tới không?" Lời vừa ra khỏi miệng Thẩm Quân, Thẩm Hạm sửng sốt, cô nghe được hai từ anh rề này, lại nói trước mặt Triệu Lương Tuấn, làm Thẩm Hạm cảm thấy giống như bị vạch trần bí mật. Triệu Lương Tuấn trong mắt hiện lên ý cười, "Anh rể của cô?" Hai chữ anh rể này đặc biệt gặng giọng nói, như cố ý cho Thẩm Hạm nghe: "Đương nhiên là.....Có tới." Trong lòng Thẩm Quân vui vẻ, lúc này khẳng định cô có thể an toàn ra ngoài. Thẩm Hạm trong lòng bồn chồn, tên Chúc Cẩm Thành kia tới làm gì, chả lẽ tới cứu cô, nhưng lại chết vẫn giữ sĩ diện, nói: "Hừ, chồng tôi tới rồi, anh biến ngay." Lúc này Triệu Lương Tuấn thật sự nổi giận, đôi mắt phun ra lửa, khom lưng nắm Thẩm Hạm cằm, "Lập lại lần nữa?" Mỗi một chữ đều giống như dao nhọn, từng chữ đâm thẳng vào lòng. "Tôi....Tôi....Tôi" Thẩm Hạm chợt lắp bấp, hồi hợp vô cùng. "Khụ khụ, Triệu tiên sinh cởi dây giúp tôi một chút." Thẩm Quân ở một bên bị xem nhẹ, đành lên tiếng cắt ngang bọn họ. Nhìn Triệu Lương Tuấn cởi trói giúp Thẩm Quân, Thẩm Hạm cuối cùng cũng hiểu ra: "Anh tới cứu tôi sao?" Triệu Lương Tuấn liếc cô một cái, đúng là nữ nhân ngu ngốc, tức giận nói, "Chứ ai?"