Sắc giới

Chương 23

Ngày thứ hai, Cảnh Nguyệt mượn cớ đi thăm Thập lục công chúa Cảnh Vĩ sắp đi sang Chiêu quốc hòa thân, mang theo ta vào tiến cung để gặp gỡ với người cùng phe phái của nàng ta trong cung. Đầu tiên là tới cung của Hoàng hậu để thỉnh an, vòng vo đi mất hồi lâu, mới đi tới nơi ở của công chúa trong Hướng Hoa cung. Trong Lưu Vân điện, hai bên hành lang treo đầy lựa trắng, theo chiều gió mà không ngừng phiêu động. Giữa hoa đình có một nữ tử đang ngồi, mũi cao thẳng, da thịt trắng như tuyết, quay lưng lại phía chúng ta, đang chuyên tâm chỉnh sửa cho một chậu trúc cảnh. “Trân, ta đến đây.” “Từ tối hôm qua nhận được thư tín của ngươi, ta vẫn chờ đến tận bây giờ.” Tay nàng vẫn đang không ngừng làm việc.”Ngươi thực sự định động thủ rồi sao?” “Đúng thế. Bất luận lão Nhị lão Tam ai được cái ngôi hoàng đế, Hàn phủ chắc chắn sẽ không tránh khỏi họa diệt vong, chỉ có cơ hội hiện tại mà thôi. Yên tâm đi. lão Lục cũng không biết hành động của chúng ta, mà cho dù có biết, cũng chỉ có thể trợ lực cho chút ít. Chỉ bất quá…………” “Chỉ bất quá, căn cứ theo luật lệ hoàng tộc, nữ tử tham gia chính sự, cả đời sẽ bị giam cầm vào lãnh cung. Bọn họ lúc đó ắt sẽ gạt bỏ chúng ta như không có chuyện gì…….” “Liệu quyết định của ngươi thì đúng lắm sao?” “Nguyệt tỷ tỷ, ngươi từ bao giờ mà trở nên vội vàng như thế?”Tiếng cười khanh khách vang lên, mỹ nhân chậm rãi xoay người lại, mỹ nhân xoay cái xe đẩy mình đang ngồi. Trên má phải của nàng có một vết thương trông thực dữ tợn, bên trong váy chỉ lộ ra có một chân. Khuôn mặt thì rõ rằng là ôn nhu tươi cười, bên trong mắt nhìn Cảnh Nguyệt lại băng lãnh:” Việc tốt thế này sao không để cho tiểu mỹ nhân của chúng ta tự quyết định đi.” “Giang Hiểu Phong khấu kiến thập tứ Công chúa.” Ta vội vàng quỳ xuống hành đại lễ. “Hoàng tỷ, hắn nhìn qua không có gì đặc biệt. Nếu như vậy thì không thể làm cho Phụ hoàng chú ý tới hắn ngay lần đầu tiên được, rất khó.” “Mỹ nhân này là người đặc biệt, có mấy người ở bên phụ hoàng được sủng ái lâu dài? Phụ hoàng có bên người quá nhiều tuyệt sắc mỹ nhân, thay đổi khẩu vị cũng tốt chứ sao?”. Cảnh Nguyệt đi tới trước, đầy xe cho nàng. “Nếu lão lục muốn làm, ngươi ở bên cạnh định quấy rầy cái gì chứ? Ngươi phải biết rằng vào cung thì vô pháp quay đầu lại, chúng ta trước đây khổ tâm tiến hành, không hề dễ dàng gì.” Thập tứ công chúa cau mày.”Ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng.” “Nếu như bao nhiêu lâu tính công tính kế mà biến thành vô dụng, còn có ý nghĩa gì chứ? Ngươi nên biết dạo gần đây thời cuộc bất ổn, chuyện xấu rất nhiều.” “Ngươi định làm như thế nào?” Nàng vươn tay, giơ lên khuôn mặt ta, tỉ mẩn quan sát từng chút một. “Đương nhiên cần ngươi cho chút nỗ lực, giúp lão Lục có một cơ hội đem mỹ nhân tiến cung. Ngươi nên biết bọn họ hay chết vì sĩ diện, trước đây vẫn luôn mượn việc này chê bai lão Nhị, lão Tam bại hoại triều cương, hiện tại là bất đắc dĩ, dù sao cũng cần có một cái cớ để mượn vào. Huyền Dịch hôm trước còn mượn cớ dò hỏi ta, xem Phụ Hoàng yêu thích người như thế nào………Thập lục công chúa tới rồi, Hiểu Phong, lui ra đứng đằng sau đi.” Một dáng nhỏ nhắn xinh xắn từ đầu hoa viên chạy tới, tới gần thì thấy, đó là một tiểu nha đầu cực kì khả ái xinh xắn. “Nguyệt hoàng tỷ, Trân hoàng tỷ, hóa ra các nàng trốn ở đây. Nguyệt hoàng tỷ thực là bất công, trong lòng chỉ có mỗi Trân hoàng tỷ, rõ ràng là nói tới thăm ta, kết quả là lại đi kiếm Trân hoàng tỷ trước.” Tiểu nha đầu cứ bĩu môi giậm chân hậm hực, làm cho người ta thực buồn cười, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều. “Tiểu Thập lục suốt ngày giống như một hầu tử mà chạy toán loạn khắp nơi, hoàng tỷ sao có sức mà đi tìm ngươi? Xem ngươi này, trên người lại toàn bùn đất, lại lăn lộn ở vũng nào rồi sao?” Cảnh Nguyệt tươi cười, nhẹ nhàng phủi đi bùn đất trên người hoàng muội. Cảnh Trân công chúa nhìn sắc mặt cũng ôn hòa đi rất nhiều. “Tiểu Thập lục sắp xuất giá rồi. Bất quá, làm phi tử của Hoàng đế Chiêu quốc, sao có thể thoải mái ngây thơ như bây giờ chứ?” “Ta đương nhiên hiểu chuyện mà. Đừng có xem thường ta còn nhỏ, ta tuy mới mười bốn tuổi, thế nhưng ta đã học thuộc lòng cách làm một phi tử tốt. Nghe nói Hoàng đế Chiêu quốc bằng với tuổi của Phụ hoàng, ta sẽ tôn kính hắn giống như ta tôn kính Phụ hoàng. Nguyệt tỷ tỷ, các tỷ đừng có lo lắng cho ta. Ta biết thân phận ta là công chúa thì phải có trách nhiệm với an nguy của nước nhà, thế nên ta sẽ an phận với những gì sắp tới. Bất quá thì khi ta đi mất rồi, Trân tỷ tỷ chỉ còn có một mình tại Lưu vân điện tĩnh mịch cô quạnh này. Ta thì còn có con nhim nhỏ, mèo nhỏ của ta, có cả cây mẫu đơn mà ta trồng, sau này không còn ai chăm sóc cho chúng nó nữa. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nhất định phải chăm tới nơi này bồi chuyện Trân tỷ tỷ, giúp ta nhắc tỷ ấy quan tâm tới chúng nữa.” “Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi hảo hảo coi sóc chúng……………Nguyệt hoàng tỷ có mang theo lễ vật tới tặng ngươi này, mau xem đi………..” “Tiểu Thập lục là muội muội mà ta thương yêu nhất.” Nhìn bóng lưng các nàng đi ra xa, Cảnh Trân yếu ớt kể cho ta nghe.”Nàng thông tuệ ngây thơ, xinh đẹp động lòng người, lại còn rất là hồn nhiên,…………Cả hoàng cung này cũng chỉ có mỗi mình nàng thật tình đối đáp với ta………………….Thế nhưng ta không nói được cho nàng……………Giang Hiểu Phong, ngươi nếu làm cho ta thất vọng, ta chắc chắn sẽ giết ngươi.” “Ta nhớ kĩ, công chúa.” “Ta cũng chỉ mong là ngươi thực sự minh bạch.” Nàng quay đầu lại nhìn ta bằng ánh mắt thương hại. Chu hồng, Bích Lục, đẩy ta vào đi.” Có hai bóng người bay ra, là hai thiếu nữ, thân thủ thoăn thoắt, võ công bất phàm. các nàng vâng một tiếng, thúc xe đi, để lại ta một mình đứng tại đó. Ta bỗng nhiên thấy lạnh, không thể kiềm chế mà ôm chặt lấy hai vai, tuy rằng ánh dương đang ở trên đỉnh đầu, thế nhưng nơi thâm cung đại điện này, thực sự rất lạnh lẽo. Kế tiếp là mấy ngày chờ đơi, chờ đợi Hàn Huyền Dịch nói chuyện với ta. Cảnh Nguyệt thì giúp ta thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị dược liệu, hại người hay dùng bảo hộ cho chính mình đều có, còn tìm người chế tạo một cây ngân trâm, cực kì tinh xảo, sắc bén không gì sánh được, chỉ là bên ngoài còn phủ một lớp thủy ngân, làm cho người bình thương vô pháp biết trong đó có bao nhiêu lợi hại. “Phong, đây là cái gì? Cảnh Nguyệt tìm thấy ở đáy hòm có một cái hộp gỗ mộc mạc, bên ngoài còn có một lớp khóa. “Là một khối ngọc bội. Bằng hữu tặng cho ta, bảo vật bình an.”Ngón tai nhẹ nhàng lướt qua cái hộp gỗ, trong lòng không ngừng nhẩm tính đã bao nhiêu ngày rồi không chạm vào nó, từ khi lý khai khỏi Túy Phong lâu ta đã không còn đeo nó, cho vào đó khóa lại vẫn chưa hề mở ra. “Bảo vật bình an? Sao ngươi không đeo? Mau cho ta nhìn với!” Cảnh Nguyệt có vẻ rất hiếu kì, thúc giục ta mở khóa. “Cũng không có gì đặc biệt cả, nó chỉ là một khối ngọc bội phong diệp, là Huyết ngọc.” Ta mở khóa ra, đưa cho nàng xem. “Rất đẹp.” Nàng cầm trong tay ngắm nghía rất tỉ mẩn, “Hồng đích tượng hỏa, chạm trổ tinh mỹ, đúng là một khối hảo ngọc. Vì sao lại không mang theo?”. Nàng cười thâm sâu nhìn ta.”Là ai tặng cho ngươi thế? Có thể làm cho ngươi luyến tiếc không dám đeo?” “Đâu có, chỉ là sợ đeo sẽ rơi mất, hay nhỡ đâu làm hỏng, sẽ rất tiếc.” Ta giả vờ tiêu sái cười. Luyến tiếc không dám nang, cũng một phần là không muốn cho ai nhìn thấy. “Nhìn xem, rất hợp với ngươi.” Cảnh Nguyệt kiễng chân, đặt viên ngọc ướm lên người ta.”Bằng hữu của ngươi thực la hiểu ngươi, nhìn này.” Nàng đẩy ta ngồi xuống trước cái giương đồng, chỉ cho ta nhìn, một mảnh ngọc bội nho nhỏ được ánh dương chiếu vào, lại tỏa ra ánh hồng quang, giống như hỏa diệm thiêu đốt.” Thực sự rất đẹp” “Ngươi biết không? Phụ hoàng yêu nhất hồng phong, cũng hận nhất hồng phong.” “Vậy sao? Không có nghe ngươi đề cập qua.” “Đấy là chuyện cũ từ mười lăm năm trước, bất quá bây giờ không còn ai nhắc tới nữa.” Lúc này mặt Cảnh Nguyệt đã tỏ ra ngạo ý.”Ngươi có tin được rằng một vị thiếu niên tuổi còn trẻ đầy hưa hẹn sẽ trở thành một vị hoàng đế tương lai, chỉ vì không chiếm được tình yêu của một người má mất đi ý chí chiến đấu không?” Thấy nàng cố sức cắn môi, ta đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng khuyên giải nàng:” Đừng có nóng giận. Mỗi người đều có lúc vô pháp khống chế tình cảm của chính mình, có thể hắn là người chí tình chí nghĩa.” “Cái gì mà một người chí tình chí nghĩa, hắn như vậy căn bản không xứng đáng lên ngôi hoàng đế!” Nàng gạt tay của ta ra.” Không để ý tới hậu cung tranh đấu, không để ý tới hoàng tử hoàng nữ của mình bị giết sạch sẽ. Không thèm để ý tới triều chính, cho người ngoài thỏa thích chuyên quyền, đảng phái sát phạt lẫn nhau……….Nguyệt Hồng Diệp là thần tử tối quan trọng đối với hắn, là phụ tá đắc lực, là người phụ giúp cho hắn leo lên ngôi hoàng đế, là người trao cho hắn thiên hạ……..Nhưng hắn lại ham mê mỹ sắc của Nguyệt thúc thúc, đem hắn giam lỏng trong cung, làm cho thê tử hắn phải ly tán, không dưng đi hủy hoại cả một người tài đức của đất nước……….” “Sao ngươi lại biết?” “Ta vẫn còn nhớ kĩ dáng dấp của Nguyệt thúc thúc, ôn nhu nho nhã, tuấn mỹ không gì sánh được, văn võ song toàn, như tiên giáng thế. Khi còn bé ta thường hay giả dạng đệ đệ của ta, chạy loạn ở trong cung, có một lần xông nhầm vào Càn Khôn cung, gặp thúc…………..Hắn rất thương ta, so với phụ hoàng thì còn lo lắng cho ta hơn cả phụ thân……..Phụ hoàng chưa có một lần nhìn tới ta, hay cùng ta dùng bữa…………..” “Sau này thì sao?” “Sau này, Nguyệt thúc thúc trốn ra khỏi cung, cũng thê tử bỏ mạng tại thiên thai. Phụ hoàng cho ngươi truy sát họ nửa năm, rốt cục cũng tìm được bọ họ…………..Nghe nói Nguyệt Thúc Thúc cùng thê tử hắn tự sát tại chỗ, trung thân của bọn họ ôm tiểu hài tử nhảy xuống vực…………Phụ hoàng sau khi về kinh, đã hạ lệnh thảm sát họ tộc Nguyệt Thị………….” Nàng không nói tiếp nữa, ta cũng khong thể nói gì hơn. Trước đây luôn cho rằng những người cao cao tại thượng rất đáng ghê tởm. Từ lúc quen với Cảnh Nguyệt, mới biết được bọn họ cũng có đôi lúc thực là đáng thương. Vào tháng chín, khí trời dần chuyển lạnh. Hàn Huyền Dịch rốt cục cũng mở miệng:”Mười lăm này trong cung có mở yến tiệc thịnh soạn, ta sẽ mang ngươi tiến cung…………” Mười lăm? Đúng rồi! Là sinh nhật của Cận. “Ngươi trách ta sao? Hắn ôm chặt lấy ta.”Ta cũng rất luyến tiêc ngươi, để cho ngươi đi sẽ chịu khổ. Thế nhưng hoàn toàn không còn cách nào khác…………”Vẻ mặt hắn thực rất áy náy. Kỳ thực không sao cả mà, hắn trong thời gian gần đây hắn rất thương ta, dễ dàng tha thứ cho mọi trò làm càn của ta…………….Chúng ta, không còn gì nợ nhau cả. “Ta sao có thể trách thiếu gia? Ngài nhất tâm vì nước, là một đại quân tử. Sâu trong lòng ta vẫn luôn tôn kính ngài mà.” Cố sức ôm lấy, hôn thật thắm thiết, đây là lời cáo biệt cuối cùng. “Phong…………………Ngươi phải thực cẩn thận.” Ngày mười lăm đó, ta từ sáng sớm đã đi tắm rửa thay y phục, toàn là lễ phục tinh xảo. Chính ngọ thì bước lên kiệu, Hân đứng tiến biệt ta nước mắt ngắn nước măt dài. Ly biệt Hàn phủ, ta theo Hàn Huyền Dịch cùng Cảnh Nguyệt vào cung. Dọc đường đi cỗ kiệu không ngừng lắc lư làm cho tâm tình vốn bình tĩnh của ta lại dậy sóng. Không khỏi run rẩy nắm chặt phong diệp hồng ngọc ở trước ngực. “Cận, phù hộ cho ta bình an.”