Sau khi kết thúc buổi học, Hứa Tịch lái xe về nhà ăn cơm trưa. Mấy ngày nay chỉ có hắn và mẹ ở nhà, ba ba đi nước ngoài công tác, Linh và Lạc đi nơi khác học, Tiểu Phong và Tiểu Lang thì đến nhà bố chồng. “Mẹ, con đã về!” Ném túi xách lên ghế sa lông, Hứa Tịch hét lớn. Nhưng qua nửa ngày vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Hứa Tịch thở dài, xem ra người mẹ vô lương tâm kia lại chạy ra ngoài chơi mà quên nấu cơm cho đứa con đáng thương này rồi! Bởi vì Hứa mẫu nghĩ rằng mời người hầu đến nhất định sẽ câu dẫn Hứa phụ, cho nên không đồng ý mời người hầu, tình nguyện tự mình làm việc nhà, nhưng hắn thường xuyên quên chức trách của bà chủ gia đình, chỉ lo đi chơi, khiến cho mấy huynh đệ Hứa Tịch khi còn bé thường xuyên đói bụng. Hứa Tịch quyết định tắm rửa trước đã, sau đó sẽ đến nhà hàng cao cấp phụ cận ăn cơm. Vừa bước vào phòng tắm, Hứa Tịch chợt nhớ ra hắn đã vài ngày không dùng điện thoại, không biết có điện thoại gọi cho hắn không. Hứa Tịch vừa khởi khởi động máy, lập tức nhướn mày.Hộp thư chất đầy các tin nhắn cuộc gọi, tất cả đều là của nữ đồng nghiệp “Phi Tường”, trong đó của Vương Tử Trân là nhiều nhất, Hứa Tịch tò mò mở tin nhắn của Vương Tử Trân ra xem cô nhắn cái gì. “Mark, anh tại sao không nói một tiếng đột nhiên từ chức, nhận được tin nhắn của em, lập tức gọi cho em.” “Mark, tại sao không gọi cho em, anh có phải không cần em nữa? Cầu anh ngàn vạn đừng vứt bỏ em, không có anh em sẽ không sống nổi.” Tin nhắn thứ hai Vương Tử Trân đã khóc. Đáng tiếc Hứa Tịch lại xem thường, hắn biếng nhác ngáp một cái, lại là những lời này, hắn nghe đã quen rồi, những người bị hắn vứt bỏ cũng đều nói như thế, thật là một chút mớ mẻ cũng không có. Những người này cũng thật là, chẳng qua chỉ vui đùa một chút có cần khoa trương như vậy không! Hứa Tịch không để ý nữa, đóng di động lại rồi ném lên bàn, sau đó cầm lấy lưu manh heo cực lớn bên cạnh. Chọc chọc lưu manh heo, Hứa Tịch lộ ra một nụ cười tươi. Đầu heo này càng nhìn càng thấy giống Đoạn Ngân Táp kia, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch cười càng ngọt hơn. Kỳ thật hắn trước kia luyến ái cũng chỉ là để vui đùa một chút, là hắn nhàm chán nên tìm vật tiêu khiển, hắn chưa từng thật tình thích ai, những người gọi là bạn gái chỉ là đối tượng chơi đùa của hắn. Nhưng đối với Đoạn Ngân Táp, hắn biết mình là yêu thật. Mẹ nói bọn họ cả đời chỉ có thể yêu một lần, đã yêu thì vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cho nên hắn vẫn luôn dạo chơi nhân gian, chờ chân mệnh thiên tử của mình xuất hiện. Tuy rằng Đoạn Ngân Táp nhỏ hơn hắn bảy tuổi, tuy nhiên hắn cũng không ngại, trâu già gặm cỏ non, còn thích hơn a! Tuy rằng Đoạn Ngân Táp xem ra rất khó chinh phục, nhưng y nhất định trốn không thoát khỏi bàn tay hắn, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là đồ vật Hứa Tịch hắn coi trọng, chưa bao giờ hắn không thể chiếm được. “Vật nhỏ, em ngoan ngoãn để cho tỷ tỷ ăn đi!” Hứa Tịch bá đạo hung hăng cho lưu manh heo một cái hôn nóng bỏng. ### ### ### Cùng lúc đó, đang ngồi trong rừng cây ở trường học ăn cơm Đoạn Ngân Táp đột nhiên rùng mình, lưng không khỏi một trận ác hàn. “Ngân Táp, có chuyện gì vậy?” Phát hiện Đoạn Ngân Táp sắc mặt khác thường, nữ sinh ngồi bên cạnh y lo lắng hỏi han. Đoạn Ngân Táp lạnh lùng mà lắc lắc đầu, cho dù là với Phan Lệ Nhu vẫn luôn cùng lớp từ hồi tiểu học, y như cũ lạnh lùng như băng. “Rốt cuộc có bao nhiêu đây?” Trương Tĩnh ngồi đối diện vẻ mặt buồn rầu thì thào tự nói. “Trương Tĩnh, cậu đang nói gì vậy?” Phan Lệ Nhu nhíu mày, dùng chiếc đũa gõ lên đầu Trương Tĩnh. “Tớ đang nghiên cứu xem ngực Hứa lão sư rốt cuộc lớn thế nào!” Trương Tĩnh đã vì vấn đề này mà suy nghĩ cả một buổi sáng. Nghe vậy, Đoạn Ngân Táp và Phan Lệ Nhu vẻ mặt hắc tuyến. “Sắc ma, trong đầu cậu chỉ toàn phế liệu!” Phan Lệ Nhu lập tức chống nạnh mắng, cô và Trương Tĩnh, Đoạn Ngân Táp cùng nhau lớn lên, cho nên mới dám mắng Trương Tĩnh. “Đi, tiểu hài tử xấu xa không hiểu, đi chỗ khác chơi.” Trương Tĩnh xem thường phất tay, kêu lên. “Thật không rõ Hứa Tịch kia tao hàng thế nào, sao có thể khiến các cậu trở thành một đám mê muội đầu óc choáng váng.” Phan Lệ Nhu khó chịu mắng. Cô vẫn luôn thích Đoạn Ngân Táp, hôm nay Hứa Tịch lại câu dẫn Đoạn Ngân Táp khiến cô hận không thể ăn thịt Hứa Tịch. “Câm miệng, không cho cậu vũ nhục Hứa lão sư của tớ, cô ấy là nữ thần của tớ.” Trương Tĩnh giận dữ hét lên, Trương Tĩnh hiện tại đã mê luyến Hứa Tịch đến điên cuồng. “Thí! Cái gì nữ thần, tớ xem chính là một ả hồ ly tinh không biết xấu hổ.” Phan Lệ Nhu không sợ hắn, cô không quen nhìn Hứa Tịch kia được mọi người tâng bốc như nữ vương. “Tớ biết rồi, cậu nam nhân bà( tomboy)này ghen tị với Hứa lão sư xinh đẹp hơn cậu, được hoan nghênh hơn cậu.” Trương Tĩnh ác độc cười nói. “Cậu dám mắng tôi là nam nhân bà, tôi giết cậu!” Phan Lệ Nhu nổi trận lôi đình, đứng lên nhào về phía Trương Tĩnh. Phan Lệ Nhu đời này hận nhất người ta nói cô là nam nhân bà, cô tuyệt không giống cái tên xinh đẹp ôn nhu,cô từ nhỏ đến lớn đã như một dã nha đầu, giả tiểu tử (tomboy), nếu không phải như vậy, khả năng Đoạn Ngân Táp đã sớm thích cô. “Cọp mẹ phát uy, thật đáng sợ nha!” Trương Tĩnh nhanh chóng chạy ra, vừa chạy còn vừa cố ý nhăn mặt khiêu khích Phan Lệ Nhu. “Trương Tĩnh, có giỏi đừng chạy, cậu đứng lại cho bổn cô nương!” Phan Lệ Nhu vừa đuổi theo vừa mắng. Nhìn hai người chạy xa, Đoạn Ngân Táp chịu không được liếc mắt xem thường. Nhớ tới yêu nghiệt xinh đẹp phong tao, khiến người không hiểu rõ kia, Đoạn Ngân Táp nheo mắt lại, Hứa Tịch…