Sắc Dụ Vương Đạo
Chương 44
“Chúng ta là hảo huynh đệ, cái gì mà cảm tạ! Tuy nhiên…” Hứa Tịch tà nịnh cười, ngả ngớn nâng cằm Phương Thành, “Nếu cậu thật muốn cám tạ tôi, thực tế một chút, cho tôi nụ hôn nồng nhiệt để tạ lễ đi!”
“Tiểu Tịch ──” Phương Thành mau chịu không nổi, tuy rằng vài năm không gặp, nhưng Hứa Tịch vẫn giống như trước đây thích ăn đậu hũ hắn, thích đùa giỡn hắn.
“Tiểu mỹ nhân, đừng sợ! Kỹ thuật hôn của ca ca rất cao siêu, cho ca ca hôn một cái đi!” Hứa Tịch nhe răng cười, giống biến thái đại thúc năm đó, cưỡng hôn Phương Thành.
Ngay khi Phương Thành cho rằng phải chịu khổ bị lang hôn, cửa đột nhiên bị đẩy ra, đi vào là hai người đàn ông cao lớn, người bên trái đã có chút tuổi, nhưng vẫn anh tuấn đẹp trai. Người bên phải bộ dạng so với Hứa Tịch còn diễm lệ hơn, toàn thân phát ra một cỗ dã tính mê người, tựa như một liệp báo trên thảo nguyên Châu Phi, đẹp trai khiến người đời đui mù.
“Tam cữu, đại bá!” Hứa Tịch lập tức đứng lên cười nói.
“Tiểu Thành Thành, hài tử đáng thương của ta! Ca phu đến đây, em đừng sợ!” Người đàn ông trung niên bên trái kích động chạy đến bên giường, đau lòng kêu lên, còn lau khóe mắt.
“Thực xin lỗi! Ca phu, cho anh lo lắng!” Phương Thành nhìn ca phu đang đau lòng cho mình, áy náy chết, cũng khó quá mà khóc lên.
“Được rồi! Hai gia môn ôm nhau lau nước mắt giống cái dạng gì! Hứa Kiệt, anh đừng ở đây đóng tuồng a! Ghê tởm chết!” Phương Tễ chịu không nổi gầm nhẹ, lông mày thanh tú nhăn lại.
“Em thật sự là vô tâm vô phế, Tiểu Thành Thành của chúng ta cửu tử nhất sinh, thật vất vả từ quỷ môn quan trở về, anh…” Hứa Kiệt lập tức kích động phản bác, nhưng nhìn thấy Phương Tễ tà mắt lạnh lùng xem xét hắn nhanh chóng ngoan ngoãn câm miệng.
“Ca, em…” Phương Thành e ngại nhìn Phương Tễ, khiếp đảm kêu lên, hắn sợ nhất ca ca lớn hơn hai mươi tuổi, có thể thành phụ thân hắn này.
“Hết thảy chờ em khỏe lại rồi nói!” Phương Tễ lạnh như băng ngắt lời hắn, nói với Hứa Tịch: “Tiểu Tịch, chúng ta ra ngoài tâm sự!”
“Hảo!” Hứa Tịch gật đầu, xoay người mỉm cười với Phương Thành: “Hảo hảo nghỉ ngơi, chờ một chút tôi trở lại thăm cậu.”
“Ân!” Phương Thành gợi lên khóe môi.
Sau khi tiếp đón Hứa Kiệt, Hứa Tịch và Phương Tễ rời khỏi phòng bệnh, mới vừa đóng cửa lại chợt nghe bên trong truyền đến tiếng khóc khoa trương của Hứa Kiệt: “Tiểu tâm can của anh, có đau không? Em sắp giết chết ca phu rồi! Bảo bối của anh a, nếu em có chuyện gì, em kêu ca phu và ca ca của em lo liệu thế nào!”
Hứa Tịch nhịn không được bật cười thành tiếng. Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tễ hơi hơi biến sắc, xem ra lão nam nhân kia da lại ngứa, về nhà phải giúp hắn tùng tùng lại da.
“Đại bá thật sự là một chút cũng không thay đổi!” Hứa Tịch giương môi đỏ mọng, cười với biểu cữu bên cạnh.
“Hắn cũng thực đức hạnh!” Phương Tễ khinh thường hừ lạnh, quay đầu cười nói với Hứa Tịch: “Tiểu Tịch, vất vả cho cậu! Chúng ta đến phòng nghỉ chút đi!”
“OK!” Hứa Tịch gật đầu, giáo dục người khác quả thật là chuyện thống khổ nhất trên đời, vừa rồi thao thao bất tuyệt nói một đống lớn, nước miếng tốn không ít! Mệt chết hắn!
### ### ###
Hứa Tịch cùng Phương Tễ tiến vào phòng nghỉ, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người bên trong, hai người không thèm để ý đến ánh mắt kinh diễm thèm nhỏ dãi của người khác, gọi hai ly bia an vị bên cửa sổ.
“Tam cữu, cữu không cần lo lắng, tôi và Tiểu Thành đã nói qua, hắn sau này sẽ không làm chuyện điên rồ nữa!” Ngồi xuống, Hứa Tịch mở miệng trước, để Phương Tễ an tâm.
“Vân oa tử tính cách nội hướng, từ nhỏ hắn cũng chỉ nghe một mình cậu nói.” Phương Tễ gật đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
“Tam cữu, cữu đừng trách cứ hắn! Tiểu Thành là một trái tim thủy tinh, thực yếu ớt, lần này hắn cũng chỉ là nhất thời xúc động!”
“Tôi biết xử lý sao đây!” Phương Tễ gật đầu, cúi đầu uống một ngụm bia, phát hiện Hứa Tịch vẫn luôn nhìn y chăm chú, khẽ nhíu mày.”Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Tôi phát hiện tam cữu một chút cũng không thay đổi, vẫn mị lực mười phần như vậy! Khiến người ta hảo động tâm a, đột nhiên có chút xúc động muốn làm ‘Chuyện xấu’!” Hứa Tịch tà nịnh cười nói, cố ý nhấn mạnh từ “Chuyện xấu”.
“Kia còn không phải loạn luân!” Phương Tễ cũng không sinh khí, trên mặt lộ ra một nụ cười câu hồn siêu cấp hấp dẫn.
“Loạn luân kích thích nhất! Ái tình cấm kỵ, thật nhiều lãng mạn!” Hứa Tịch vỗ bả vai Phương Tễ, nâng cằm y lên, phượng mâu xinh đẹp câu hồn phóng điện.
“Tam cữu già rồi, sợ cậu không gặm nổi!” Phương Tễ mở tay hắn ra, rút điếu thuốc đốt.
“Nào có! Tam cữu một chút cũng không già, nhìn dáng vẻ của cữu nhiều lắm cũng chỉ ba mươi, ai mà nghĩ cữu đã hơn bốn mươi!” Hứa Tịch lắc đầu.
“Cậu thật chỉ nịnh hót!” Phương Tễ giơ lên khóe môi.
“Tôi nói thật! Tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, giống như các người có thuật trường sinh bất lão vậy, mẹ tôi rõ ràng đã hơn bốn mươi, nhìn qua còn trẻ hơn tôi. Còn có đại cữu Minh Minh là một tao lão đầu năm mươi tuổi, thế nhưng còn có người cho rằng hắn là học sinh trung học.” Hứa Tịch nhớ tới thân thích bên kia của mẫu thân, liền nhịn không được sợ hãi than, đám người mang dòng máu thuần chủng Di tộc tựa như lão yêu ngàn năm.
“Cậu không biết sao? Chúng tôi tất cả đều đã đi tu luyện!” Phương Tễ trêu ghẹo.
“Tôi đây sau này cũng đi tu luyện, tương lai trường sinh bất lão!” Hứa Tịch cười ha ha, trong tất cả thân thích hắn thích nhất chính là tam biểu cữu này, thật sự là cực phẩm trong cực phẩm, y vẫn luôn là thần tượng của hắn.
“Đến lúc đó nhớ tới tìm tôi bái sư, cậu là cháu tôi, tôi có thể miễn phí truyền giáo cho cậu!” Phương Tễ hài hước nói, đột nhiên hỏi: “Tiểu Tịch, công việc của cậu gần đây có bận rộn không?”
“Không! Có phải muốn tôi ở lại nước Mỹ một thời gian, bồi bồi Tiểu Thành?” Hứa Tịch lập tức liền hiểu được ý tứ của y.
“Tôi và Hứa Kiệt lớn tuổi hơn Vân oa tử rất nhiều, hắn có rất nhiều sự khác biệt so với lão nhân chúng tôi, rất khó câu thông! Cậu ở đây một thời gian, giúp tôi giáo dục hắn!”
Phương Tễ gật đầu, tiểu thí hài Vân oa tử này có tâm sự cũng không chịu nói với bọn họ, lần này lại thừa dịp y và Hứa Kiệt ra ngoài làm việc ở nhà trộm tự sát, nếu không phải y quên đồ phải trở về lấy, cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn.
“Được! Tam cữu, cữu cứ giao cho tôi đi! Tôi nhất định sẽ hảo hảo ‘Giáo dục’ Tiểu Thành!” Hứa Tịch hào khí can vân vỗ ngực cam đoan. Trong lòng thầm than: Tam cữu không biết, vấn đề giữa Tiểu Thành và hắn không phải là tuổi tác, mà là Tiểu Thành vô cùng sợ hắn, trước mặt hắn có cảm giác tự ti nghiêm trọng.
“Cậu giáo dục hắn thành người bình thường là được, ngàn vạn đừng giáo dục hắn thành loại người như cậu bây giờ!” Phương Tễ có chút không yên lòng nhắc nhở, hắn chịu không nổi Vân oa tử biến thành Tiểu Tịch, hoặc là phúc oa tử thật khủng bố.
“Kính nhờ! Tiểu Thành muốn trở thành loại người như tôi bây giờ, hắn còn chưa có đủ tiềm chất đâu!” Hứa Tịch đẩy sợi tóc buông xuống trước mắt ra, tự kỷ hừ lạnh.
“May mắn là hắn không có!” Phương Tễ lắc đầu ai thán, thật sự là càng ngày càng giống phúc oa tử!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
14 chương
41 chương
7 chương
3 chương
16 chương