Tôi luôn tùy hứng trong việc xử lý quan hệ giữa người và người, vì gần đây thú tính với Brown tăng cao, cho nên đối với quan hệ không rõ ràng của tôi và Tạ Sơ, tôi còn chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào. Cảm thấy không để ý đến là được, đối với việc tôi giải quyết nhu cầu sinh lý cho mình, hình như Tạ Sơ cũng không muốn lắm. Tôi từng chạm vào Tạ Sơ, như một người anh trai mà phổ cập cho cậu ấy một ít kiến thức. Nhưng khi tôi không muốn tiếp tục chơi, tôi sẽ lui ra. Dù sao tôi và Tạ Sơ cũng không làm đến bước cuối cùng, tức là anh em mà không phải là bạn giường, vẫn có thể quay lại như ban đầu. Cứ để thuận theo tự nhiên đi. Cho nên tôi cố tình bỏ qua chút xao động quái dị trong lòng, bắt đầu tập trung vào việc theo đuổi Brown. Bức vẽ kia được tôi đặt ngay chính giữa căn phòng, rất dễ nhìn cho nên cũng không định lấy xuống nữa. Có lẽ lúc nào đưa Brown về nhà, có thể nhìn thấy bức vẽ của chính mình, anh ấy sẽ đỏ mặt mặc tôi muốn làm gì thì làm. Tôi lặp lại tình trạng cũ, đi sớm về trễ. Thỉnh thoảng đêm khuya trở về có thể nhìn thấy Tạ Sơ yên lặng ngồi trên salon uống nước, tay cầm di động. Tôi không khiêu khích cậu ấy như trước đây nữa, chỉ bình tĩnh đi qua, không nhìn cậu ấy. Đối với Tạ Sơ, tôi cảm thấy cậu ấy là cậu em trai tôi không thể đụng vào, cũng là người tôi không muốn đụng rồi để rồi hối hận. Nói cho cùng cậu ấy cũng không phải sở thích của tôi, cho nên cũng không có gì phải nuối tiếc, tôi cố gắng để bản thân nghĩ như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Tạ Sơ lần thứ ba, cậu ấy đã không ngồi trên ghế salon nữa mà đứng bên cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt cành hoa ngoài bệ cửa sổ, nụ cười nơi khóe miệng khiến tôi không thoải mái. Vừa chán ngắt lại dính người, cũng không biết đầu bên kia điện thoại là ai. Tôi đột nhiên có chút hứng thú nhàm chán, cho nên tôi cởi áo khoác xuống, kẹp thuốc lá trong tay hít sâu một cái, đi đến bên cạnh Tạ Sơ, phun lên mặt cậu ấy. Tạ Sơ không thèm di chuyển, chỉ thản nhiên nhìn tôi một cái, tiếp tục nói chuyện điện thoại. Tôi đưa tay sờ lên bàn tay đang vuốt ve nhánh hoa của cậu ấy, Tạ Sơ không vùng ra, tôi lập tức nắm tay cậu ấy kéo tới trước ghế salon. Cuối cùng ánh mắt của Tạ Sơ cũng rơi lên người tôi, đó là lạnh nhạt, xa lạ lại khách khí. Tạ Sơ dùng tay che điện thoại, nói với tôi: “Anh, anh say rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Tuy thái độ nói chuyện của cậu ấy rất tốt, hẳn tôi cũng nên hài lòng mới đúng. Dù sao tôi ghét nhất là người cứ bám chặt không buông, nhưng Tạ Sơ tự hiểu như vậy lại khiến tôi sinh ra cảm giác buồn rầu khó tả. Tôi khẽ cau mày, nhìn ánh mắt Tạ Sơ rời khỏi người mình, tiếp tục nghe điện thoại, thỉnh thoảng còn dịu dàng nói một tiếng được, ngày mai mang bữa sáng cho cậu. Chút buồn rầu kia trong lòng tôi dần biến thành bực dọc, cho nên tôi đặt mông ngồi lên bàn uống trà nhỏ đối diện salon, tùy ý cắn thuốc lá, bắt đầu cởi áo sơ mi của mình. Có vẻ là Tạ Sơ cho là tôi muốn làm gì mình, vẻ mặt trở nên hơi phòng bị, ánh mắt tràn ngập cánh cáo nhìn tôi. Tôi tin chắc, nếu tôi đụng vào cậu ấy vào lúc cậu ấy đang nghe điện thoại, có lẽ tôi sẽ thật sự bị đánh. Dù sao đợt trước cậu ấy còn có thể bình tĩnh ôm tôi từ dưới đất lên, sức mạnh đó thật sự không thể xem thường. Cho nên tôi cũng không thật sự định đụng vào cậu ấy, chỉ hút hết thuốc lá, dập đi, sau đó cầm cốc nước Tạ Sơ vừa uống lên, cổ tay khẽ nâng, cốc nước hơi nghiêng về phía trước, chất lỏng trong suốt chảy cuồn cuộn xuống ngực tôi, thấm ướt lưng quần. Tôi thấp giọng nói một câu ướt, cũng không nhìn Tạ Sơ, chỉ đưa tay kéo dây nịt xuống. Ban đêm yên tĩnh, âm thanh khóa kéo cũng rất rõ ràng. Tôi ngước mắt nhìn Tạ Sơ đã im lặng, đang nhìn thẳng tôi từ lúc nào. Tôi khẽ cười. Tôi kéo áo sơ mi trắng ướt đẫm, phơi đầu v* bị lạnh mà đứng thẳng của mình ra không khí: “Nơi này lạnh thật đó, em trai.”