Sắc Dịch Huân Tâm
Chương 32
Bị cấm túc trong nhà thật sự là một chuyện vô cùng nhàm chán, tôi ăn xong bữa sáng lại về phòng ngủ bù.
Buổi chiều đi bộ ra vườn hoa trêu chọc hoa hòe, hái một đống cành hoa còn chưa nở rộ, bình tĩnh nhìn cảnh tượng vườn hoa xanh mét đó, rời đi.
Tôi lên tầng, đang chuẩn bị vào phòng chiếu phim gia đình xem mấy bộ phim lẻ, kết quả thấy hoa trong tay mình, cảm thấy bản thân có một ý hay.
Xoay người đi về phía phòng Tạ Sơ, ngoài mặt tôi sẽ nói là đến đưa hoa cho cậu ấy, nhưng trên thực tế, tôi chỉ muốn lấy lý do đến nhìn giường cậu ấy một chút.
Tôi muốn biết cậu ấy và đàn em có làm chuyện gì khác không, phải nói Tạ Sơ là một con gà non.
Dù không ăn đàn em vào bụng nhưng đã lâu không có quan hệ ở phương diện này với tôi, có thế nào cũng phải vuốt ve một chút chứ.
Tôi đẩy cửa phòng cậu ấy ra, bắt đầu tìm chứng cứ.
Thật ra theo lý mà nói, tôi tuyệt đối không thể nào làm mấy loại chuyện này nhưng ai bảo hiện tại tôi quá nhàm chán, nhàm chán đến không có chuyện gì để làm.
Tìm lý do cho mình xong, tôi đưa tay đóng cửa phòng Tạ Sơ lại, tùy ý đặt hoa sang bên cạnh, tôi bắt đầu nhìn thùng rác trong phòng, bàn đọc sách, tủ sách…
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều nhìn một vòng.
Không có, vô cùng sạch sẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Tóc Tạ Sơ đen mềm, ngược lại tóc đàn em có chút ngắn.
Tôi bổ nhào lên giường cậu ấy, ngửi mùi Tạ Sơ lưu lại trên đó thì cảm thấy có chút mệt mỏi.
Sạch như vậy chỉ có khả năng là Tạ Sơ làm xong hết toàn bộ, sau đó dọn dẹp một vòng.
Tôi và cậu ấy có quan hệ xác thịt gần một năm, cậu ấy đã sớm luyện được bản lĩnh tiêu hủy ‘chứng cớ’ này rồi.
Sao tôi lại quên chứ!
Dù sao loại ăn xong bỏ chạy như tôi, mãi mãi cũng là tự mình chủ động chạy đến phòng Tạ Sơ, sau đó nửa đêm lại rời đi.
Trong lòng không vui, tôi nằm trên giường cậu ấy nhàm chán đá chân.
Đột nhiên nghĩ tới vừa rồi tôi quên mất gì đó, vội vàng chạy đến trước tủ quần áo, kéo ngăn tủ chứa chăn dự phòng trong đó ra.
Đúng như dự đoán, mặt chăn bị nhíu, nhìn là biết đã được dùng, nói như vậy hai người dùng hai chăn, không ngủ chung.
Một mình tôi đứng trước ngăn tủ vui vẻ một lúc mới tìm lại được tâm trí, bắt đầu chán ghét bản thân cười ngây ngô.
Tôi có chút buồn bực ngồi xuống ngay tại chỗ, ánh mắt nhạy bén nhìn thấy một chiếc hộp dưới gầm giường Tạ Sơ.
Tôi nhướn mày, có chút tò mò bò qua, kéo cái hộp ra khỏi gầm giường.
Cái hộp không bị bụi phủ gì, có vẻ thường được lấy ra dùng.
Tôi không chút do dự đã muốn mở cái hộp này, ai biết phía trên lại có khóa.
Nhìn cái khóa đó hồi lâu, tôi nhập bốn chữ số cuối điện thoại của Tạ Sơ vào, không thành công.
Sinh nhật Tạ Sơ?
Không thành công.
Tôi đột nhiên có chút muốn thử, nhập sinh nhật của mình, không thành công.
Lặng lẽ liếc mắt, tôi gõ cái hộp một cái: “Thứ gì quan trọng vậy chứ, còn giữ kín như vậy.”
Cũng không biết tôi nhìn cái hộp bao lâu, có thể vì thường để dưới gầm giường lại thường bị người lôi ra ngoài, trên sàn mài ra không ít dấu vết.
Đột nhiên một ánh sáng chợt lóe, nhịp tim của tôi đập nhanh lên.
Mang theo tâm trạng may mắn và hốt hoảng, tôi nhập thời gian đó vào.
Cạch một tiếng, mở khóa…
Tay tôi run lên… không nghĩ tới thật sự trúng, tôi cũng không nghĩ tới mình thật sự nhớ, cũng không nghĩ tới Tạ Sơ còn coi trọng thời gian đó như vậy.
Đó là ngày tháng tôi và Tạ Sơ gặp nhau lần đầu tiên.
Tạ Sơ dùng dãy số này làm thành mật mã.
Tim tôi đập nhanh, tay đặt trên nắp hộp, vừa định mở ra, đột nhiên một cánh tay từ phía sau duỗi ra, đè lên nắp hộp.
Tôi bị dọa sợ lập tức quay đầu lại, là Tạ Sơ sắc mặt không tốt, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, trong mắt là vẻ hốt hoảng hiếm thấy: “Anh đang làm gì?”
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
175 chương
35 chương
22 chương
195 chương