Sắc Đẹp Trêu Ngươi
Chương 4 : Trang Tứ
Trang Ngũ nhìn gian phòng đèn đuốc sáng trưng trên căn gác nhỏ, hung hăng gõ vào đầu mình, sau đó đi vòng quanh đình nghỉ mát, đi tới đi lui, đi lui đi tới, tới tới lui lui.
Lại liếc mắt nhìn, lập tức bối rối thu ánh mắt về. Chuyện này… chuyện này không phải dục hỏa đốt người Tam ca hay nói chứ? Thình thịch! Thình thịch! Trang Ngũ ôm ngực, tim đập bây giờ còn chưa trở lại bình thường, tràn ngập trong đầu là đôi môi vừa nãy… ngừng, ngừng! Trang Ngũ hung hăng gõ đầu mình, lại vòng quanh đình nghỉ mát đi tới đi lui, đi lui đi tới, tới tới lui lui.
“Ngũ thiếu gia, ngài không sao chứ?” Liễu Trường Thanh dè dặt hỏi. Y đã đi quanh đình nghỉ mát vô số lần, vòng vòng đến mức đầu hắn cũng choáng váng.
“A…” Y dừng lại, vẻ mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi.
Lại vòng quanh đình nghỉ mát, đi tới đi lui, đi lui đi tới. Khi Liễu Trường Thanh sắp choáng váng ngất ngay tại chỗ thì cuối cùng y cũng dừng lại, cực kỳ khó khăn đến gần Liễu Trường Thanh thì thầm vài câu.
Liễu Trường Thanh ngẩn người rồi lập tức thoải mái nói, “Thì ra Ngũ thiếu gia lo nghĩ chuyện này, thuộc hạ nghĩ Ngũ thiếu gia chỉ cần nhẹ nhàng hơn một chút…”
“Cốc cốc cốc!” Cây quạt ngọc của Trang Ngũ không chút khách khí đánh lên đầu hắn. Mặt Trang Ngũ đỏ bừng, y vừa đánh vừa mắng, “Ta sao có thể không dịu dàng! Sao có thể không dịu dàng!”
“Cái này…” Liễu Trường Thanh cẩn thận liếc mắt nhìn y, “Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ là… lần đầu tiên?”
Gương mặt Trang Ngũ đỏ thẫm, nghẹn không đáp lời.
“Ngũ thiếu gia mới mười sáu, không có kinh nghiệm cũng là bình thường. Chuyện này thuộc hạ có thể…”
“Cốc! Cốc! Cốc!” Trang Ngũ đánh một cái lại một cái ngày càng độc ác hơn, suýt chút nữa đánh Liễu Trường Thanh ngất xỉu luôn, “Không được nói nữa. Cút ngay cho ta!” Y quát lớn.
“Vâng, vâng.” Liễu Trường Thanh thầm nghĩ không may rồi. Nói cũng không được, không nói cũng không xong, vì sao Ngũ thiếu gia khó hầu hạ như vậy.
“A—-” Trang Ngũ nghĩ mình sắp điên rồi, gào lên một tiếng rồi đặt mông ngồi xuống đất. Tự giận dỗi chính mình, không nói nữa.
Đột nhiên trong căn gác nhỏ truyền tới một giọng nói vô cùng quen thuộc — “Mỹ nhân…”
Trang Ngũ hoảng sợ lập tức nhảy dựng lên từ mặt đất.
Hoàng Phủ Thành nhìn người một thân trường bào bằng lụa màu xanh trước mặt, khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn không giống loại người phóng túng, nam nhân mở to hai mắt, nước miếng chảy ròng ròng. Không cần phải nói, tuyệt đối chính là huynh đệ của tiểu dâm tặc.
“Hôm nay thật sự là hồng tinh chiếu mệnh, lại có thể nhìn thấy vẻ tuyệt sắc như vậy, hắc hắc…” Trang Tứ vươn vuốt sói…
Một cây quạt ngọc hung dữ xóa sạch tay sói của hắn, “Ngươi muốn làm gì? Tiểu mỹ nhân là của ta!” Trang Ngũ phi từ cửa sổ vào, hùng hổ bảo vệ thành quả chiến đấu của mình.
“Lão Ngũ a,” Trang Tứ kéo Trang Ngũ lại khoác vai, “Tốt xấu gì ta cũng là ca ca ngươi, phải không? Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, mỹ nhân này ngươi đùa không được thì tặng cho ca ca đi.”
Trang Ngũ dùng một tay đẩy Trang Tứ ra, nhảy tới ôm Hoàng Phủ Thành, “Tiểu mỹ nhân là của ta! Ai cũng không cho!”
“Buông ra ngay!” Hoàng Phủ Thành lạnh giọng quát.
“Ngươi… ngươi… ngươi là nam nhân?” Trang Tứ run rẩy chỉ, không thể tin được nói. Đúng vậy, là nam nhân, không sai. Vừa rồi hắn bị sắc đẹp của y mê hoặc nên không chú ý y có yết hầu, hơn nữa thân hình và giọng nói này, là nam nhân, không sai!
Hắn xông tới, một tay kéo Trang Ngũ ra khỏi Hoàng Phủ Thành, sốt ruột nói, “Lão Ngũ, hắn là một nam nhân!”
Trang Ngũ chớp chớp mắt, “Ta biết nha.”
“Biết mà ngươi còn mang hắn về!” Trang Tứ nhảy dựng lên, càng không ngừng xoay quanh tại chỗ, “Ông trời của ta ơi, nếu đại ca biết nhất định sẽ lột da ta! Không được, không được,” hắn dừng lại, “Chúng ta lập tức trả hắn về, bảo hắn không được nói với bất kì kẻ nào là đã gặp Trang Ngũ, như vậy là được!”
Hắn nói xong lập tức đi về phía Hoàng Phủ Thành.
Trang Ngũ vội vàng ngăn hắn lại, “Ngươi muốn làm gì? Không được đưa tiểu mỹ nhân của ta đi! Ta muốn ở cùng tiểu mỹ nhân!”
“Nhưng mà lão Ngũ à, hắn là một nam nhân! Nam nhân!”
“Nam nhân thì sao? Ngươi có cả một phòng oanh oanh yến yến, đều không so được với một ngón tay của tiểu mỹ nhân của ta…”
Hoàng Phủ Thành chuyển động bàn tay vẫn còn như nhũn ra, tác dụng của ‘thực cốt tiêu cân tán’ có vẻ sắp hết. Hắn lạnh lùng liếc nhìn hai huynh đệ vẫn đang cãi cọ với nhau, đưa tay rút dao găm bên mình ra tiến lại gần — Trang Ngũ…
Truyện khác cùng thể loại
184 chương
37 chương
53 chương
37 chương
91 chương
100 chương
259 chương
214 chương