Sắc mặt Lục Phồn thoáng thay đổi, cô tắt điện thoại, mở weibo ra, tự dưng lại thấy hơi do dự, thế là cầm điện thoại ngẩn người một lúc. Giản Ngộ Châu ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng cắn lấy bên vành tai: “Sao thế em?” Lục Phồn hơi nghiêng đầu đi: “Có phải Trần Tiêu vừa gọi điện cho anh không?” Giản Ngộ Châu im lặng rồi mới ừ một tiếng. “Có phải chuyện chúng ta không?” Giản Ngộ Châu nhìn cô cắn môi, hai đầu mày chau lại, không kìm được đưa tay kéo đôi môi đang bị cô giày xéo, chậm rãi nói: “Ừ, bị paparazi chụp được, Trần Tiêu đang cho người xử lý, Lục Phồn, em có nhớ đã đồng ý với anh không?” Lục Phồn biết anh ám chỉ chuyện công khai. Anh cúi đầu khẽ hôn sau tai cô: “Chúng ta công khai nhé, được không?” Lục Phồn im lặng rất lâu rồi mới gật đầu. Chuyện đã đồng ý với anh cô sẽ không qua loa tùy tiện. Khóe miệng ai kia cong lên rất cao, trong đôi mắt yêu thương chất chứa khiến người ta chìm đắm, càng ôm cô chặt hơn, khẽ thở dài: “Anh chờ ngày này lâu lắm rồi”. Lục Phồn nhắm hai mắt, an tâm nằm trong lồng ngực anh. Lòng dần dần trấn định, Lục Phồn mới bắt đầu mở xem blog, Giản Ngộ Châu thì vui vẻ ngân nga đi rửa bát. Lúc mới đầu chỉ có một số bức hình do một số paparazi đăng lên, cảnh họ nắm tay vào rạp chiếu phim, vào cùng một tòa nhà, nhưng nhìn qua cũng biết quan hệ giữa họ không phải là bạn bè thông thường. Chuyện đi rạp chiếu phim đã ba tháng trước đó, sao tới giờ paparazi mới đăng lên? Lục Phồn líu lưỡi, nhưng cô cũng không ngờ là mình lại bị tóm từ lúc đó, tự dưng lại thấy sởn tóc gáy. Sau khi mấy tấm hình kia được share đi, tốc độ chia sẻ càng lúc càng kinh hoàng, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, #Tình yêu của Giản Ngộ Châu lộ ra ngoài ánh sáng# được vũng vàng đứng trên top tìm kiếm, bỏ qua top hai là Giản Ngộ Châu mập ra# vài con phố. Lục Phồn còn nhàn nhã nghĩ, Giản Vũ Trực không hổ là tiêu điểm truyền thông, thế thôi mà cũng được mấy đề bài… Trang cá nhân của Lục Phồn cũng hoàn toàn nổ tung, cô vào thử còn mất vài giây để load. Paparazi không tìm ra thân phận và công việc của cô, nhưng cư dân mạng thì đâu phải ngồi không, tin tức lan ra không lâu, họ đã bới ra tiểu sử hai mươi bảy năm của Lục Phồn sạch bách. Bởi vì đã có chuẩn bị tâm lý sẵn, cho nên khi mở ô bình luận, cô cũng không áp lực nhiều. Người ta có bình luận chê bai thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện đã trở thành hiện thực. Hot girl mạng, ảnh để làm hoạt náo viên à... Không hiểu sao Giản Ngộ Châu lại để ý đến người bán thịt trên mạng kiểu này. Mấy người không biết Phiền Phiền thì đừng nói năng lung tung. Phiền Phiền nhà chúng ta dáng người đẹp, giọng nói lại ngọt, so ra thì hơn mấy đứa fan não tàn kia mấy trăm con phố đó. Không phát biểu ý kiến, Giản Ngộ Châu muốn bên ai là tự do của anh, chỉ cần anh ấy thích là được rồi, mấy anh hùng bàn phím lại có dịp để nhảy nhót rồi đó. Vì thế cô ta được vào đài truyền hình là dựa hơi Giản Ngộ Châu nhỉ. Nếu ai nghĩ Phiền Phiền nhờ Giản Ngộ Châu mới vào được đài truyền hình thì phiền mọi người đi tìm lại video được đăng mấy ngày trước đi, không khác nào tát vào mặt mình đâu. Xem hình thấy họ rất vui vẻ, chúng ta đừng làm loạn nữa, chúc phúc cho họ không tốt sao? Một chủ chương trình trên mạng cũng có người bảo vệ thế à, mướn thủy quân sao. Lục Phồn thở dài, cất điện thoại đi, xoa xoa eo rồi xuống giường tìm nước. Giản Ngộ Châu vừa mới rửa bát xong, quay lại đã thấy cô đứng dựa vào bàn uống nước: “Sao không gọi anh?” Lục Phồn tức giận liếc nhìn anh: “Em không què”. Biết cô đang trách chuyện tối qua anh không biết thương hoa tiếc ngọc, Giản Ngộ Châu cười cười tới dìu cô, nhưng lại bị Lục Phồn đẩy ra, tự mình về giường nằm. Buổi chiều, Trần Tiêu đã tới, Lục Phồn còn đang ngủ trưa, Giản Ngộ Châu nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống sa-lon trao đổi với Trần Tiêu. Trần Tiêu đưa các bình luận ở blog của Lục Phồn cho anh xem, sắc mặt Giản Ngộ Châu càng lúc càng trầm, sau đó ngước mắt lên nhìn về phía phòng ngủ, đôi mắt lóe lên nét áy náy đau lòng. Trần Tiêu bắt chéo chân, cà lơ phất phơ lắc lắc: “Tôi nói nhé, cậu không ngăn được miệng lưỡi nhiều người vậy đâu, Lục Phồn biết tin chưa, phản ứng thế nào?” Giản Ngộ Châu trầm giọng nói: “Cô ấy không nói gì”. Trần Tiêu dừng một lúc lâu, than thở: Lục Phồn là một cô gái tốt, lão Giản, cậu phải cố gắng đối xử tốt với cô ấy đấy”. “Không cần anh nói”. Giản Ngộ Châu tự mở blog mình ra: “Tôi định công khai”. Trần Tiêu xoa xoa trán: “Tôi biết sẽ có ngày này mà... Tính toán cho kĩ, cậu thì vui chứ tôi là người cậu lấy tiền mời tới đó, cậu vứt một đống hỗn loạn cho tôi à”. Nói xong lại lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, nghĩ xong tự nhiên lại thấy mạng ông khổ quá”. “Chuyện sau đó phải phiền mọi người rồi, sau khi dẹp loạn tình hình, tôi sẽ mời cả phòng một bữa lớn”. “Thuận tiện giới thiệu vợ chứ gì?” “Ừm”. Trần Tiêu phất tay: “Đi đi đi, đừng ân ái trước mặt tôi nữa”. Lục Phồn ngủ một giấc tới năm giờ chiều. Cả ngày hôm nay đều trải qua trên giường, ngủ đủ rồi, tinh thần cũng thoải mái hơn, cô chậm rãi xoay người, vừa mở mắt đã thấy Giản Ngộ Châu đang ngồi ở đầu giường đọc sách. “Mấy giờ rồi?” Giản Ngộ Châu khép sách lại, đưa tay vuốt tóc cô: “Hơn năm giờ”. Lục Phồn mong ngóng nhìn anh: “Em tin anh đã làm xong bữa tối rồi”. Giản Ngộ Châu bật cười: “Vì không phụ lòng tin của cấp trên, hai mươi phút trước anh đã kêu thức ăn ngoài rồi, gọi món tôm em thích”. Lục Phồn ngồi dậy: “Buổi chiều Trần Tiêu có tới ạ? Hình như em nghe có tiếng anh ta”. “Ừm”. Giản Ngộ Châu xoa xoa tóc cô: “Tới nói chuyện trên mạng”. “Mọi người giải quyết thế nào?” Vừa lúc chuông cửa reo, Giản Ngộ Châu vén chăn xuống giường: “Lên mạng xem đi, xem xong rồi ra ăn cơm”. Anh tròng áo khoác rồi ra ngoài lấy thức ăn. Lục Phồn tìm điện thoại, mở blog ra, ngoài dự liệu, trong khu bình luận của cô không còn gió giật mây vần như mấy giờ trước đó, trái lại, tất cả đều là lời chúc phúc, thỉnh thoảng có người nói không hay ho, nhưng rất nhanh đã bị người ta đẩy mất. Lục Phồn cực kì nghi ngờ Giản Ngộ Châu vừa mới thuê thủy quân. Đề tài #tình yêu của Giản Ngộ Châu lộ ra ngoài ánh sáng# vẫn hot như lúc trước, không có dấu hiệu hạ nhiệt, nhưng mà trên blog bầu không khí thảo luận dần dần đã chuyển từ “Vũ Trực mà yêu ai tôi sẽ bỏ cho xem” sang “Tôi mừng vì cuối cùng Vũ Trực cũng tìm được hạnh phúc cho mình”. Lục Phồn không hiểu ra sa, mới nghi ngờ mở weibo của Giản Ngộ Châu ra xem, giờ mới hiểu nguyên do. Từ trước tới giờ blog của Giản Ngộ Châu rất ít khi đăng tin, hơn nữa có đăng cũng toàn tin gì gì, từ khi anh mở weibo đến nay không có được một tấm selfie, fan muốn tự sướng cũng phải đi tìm weibo phim ảnh. Lục Phồn: Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế này. Chín tấm hình, có lúc chụp trực diện, có khi là cô đang ở phòng bếp làm cơm, có bức cô cũng không biết Giản Ngộ Châu chụp lúc nào, tấm cuối cùng là vừa lúc nãy, khi cô còn đang ngủ, mà Giản Ngộ Châu khẽ hôn lên trán cô một cái. Ánh mắt anh chất chứa yêu thương và quý trọng, khuôn mặt ngày thường cũng dịu dàng không ít. Trong khung cảnh ấm áp và yên tĩnh như vậy, người nhìn bất giác cũng thả chậm nhịp thở, không đành lòng quấy rối. Mà khi đọc đến dòng status, trái tim trong lồng ngực cũng ngừng đập trong nháy mắt. Giản Ngộ Châu: “Đây là cô gái mà tôi thương nhất, lúc đầu cô ấy không thích tôi, phải vất vả lắm tôi mới theo đuổi được. Tôi không mong mọi người sẽ yêu thương cô ấy giống như tôi, nhưng hi vọng mọi người đừng ác ý tổn thương đến cô ấy, cũng đừng quấy rầy cuộc sống bình thường của cô, cảm ơn. Share 30k Bình luận 46k Like 92k Bàn tay cầm điện thoại Lục Phồn hơi run lên, sau một phút ngắn ngủi, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu rồi từ từ bình tĩnh lại. Cô mở file ảnh, tìm chín tấm hình của Giản Ngộ Châu rồi đăng lên blog. Lục Phiền Phiền: “Trong mắt anh có xuân gió thu đây, em nhìn thấy cả núi song yêu mến. Giản Ngộ Châu. Đăng lên blog xong, Lục Phồn vẫn cảm thấy trái tim mình như có gì đầy ngập, cô xuống giường, mang dép đi ra phòng ngủ. Giản Ngộ Châu đứng trước bàn ăn cơm, đổ tôm trong hộp ra tô, Lục Phồn đi tới ôm lấy anh từ phía sau, đầu khẽ tựa vào lưng anh. “Sao rồi?” Lục Phồn buồn buồn: “Không có gì, muốn ôm thôi”. Anh lau khô tay, xoay người lại nhìn thấy vành mắt của Lục Phồn ửng đỏ, không khỏi bật cười: “Có thế đã cảm động rồi à?” Lòng bàn tay chai chai của anh lướt qua khóe mắt ươn ướt của cô, sau đó kéo đầu cô vào lòng mình, cười nhẹ: “Anh mà biết em dễ cảm động thế này thì lúc đầu đã không phải đi vào con đường tình khổ thế rồi”. Lục Phồn buồn cười: “Anh thấy anh đi vào con đường gì hả?” “Phải phô diễn mị lực này, chân thiện mĩ để quyến rũ em này”. “Chứ không phải lạnh lừng tàn bạo à”. Cô nhịn không được, vòng lấy hông anh nhỏ giọng nói: “Em cũng thương anh lắm”. Giản Ngộ Châu ôm chặt lấy cô: “Lặp lại đi, anh không nghe rõ”. “Anh nghe rõ”. “Không có”. Anh liều chết không nhận, dụ dỗ cô: “Nói thêm lần nữa”. Lục Phồn đỏ mặt lặp lại một lần nữa. Vừa dứt lời, Giản Ngộ Châu đã cúi xuống hôn lên môi cô, mân mê cọ xát. Lục Phồn nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở của anh, cả nhịp tim trong lồng ngực, cuồng nhiệt mạnh mẽ, như hừng hực cả tình yêu thương nồng cháy. Đù không nói câu nào, nhưng họ đều có thể nghe được tiếng đối phương than thở. Cả đời này, có em là đủ.