Sa Ngã Vô Tội
Chương 22
Chị Lan nhìn thấy Băng Vũ và Tư Tư thì cười rạng rỡ đến mức hai mắt híp lại thành một đường thẳng, giống như một bà mẹ vui sướng khi thấy gia đình hạnh phúc mỹ mãn của con mình.
Băng Vũ chưa bao giờ được gặp cha mẹ ruột của cô, nhưng cô tin chắc rằng giờ phút này khi thấy cô hạnh phúc họ cũng sẽ cười tươi mãn nguyện.
Mẹ nuôi ở thiên đường đã gặp được chồng bà ấy, giờ khắc này đây có lẽ họ cũng đang chúc phúc cho cô.
Từng yêu, từng hận, từng oán… cảm giác gì cũng từng trải quá.
Một cuộc tình mang đến những nỗi đau, đến hôm nay mọi chuyện đã không thể quay đầu lại.
Băng Vũ có thể hoài nghi bất kì ai nhưng cô không thể hoài nghi tình yêu của anh một lần nữa, hoài nghi sự chung tình của anh một lần nữa…
Bất kể mọi chuyện như thế nào, cô và anh vẫn còn tương lai, vẫn có thời gian để yêu nhau một lần nữa!
* * * * * * * *
Vệ sinh cá nhân xong, Băng Vũ nhanh chóng đi đến công ty của Liễu Dương để nói cho cô biết tin tức đáng giật mình này, Băng Vũ đương nhiên sẽ không dùng phương thức thông báo qua điện thoại, bởi vì cô không muốn bỏ qua dáng vẻ của Liễu Dương khi nghe được tin này.
Bước đi trên đường, bầu trời màu xanh lam, mây thì thuần trắng, mặt trời đỏ như lửa.
Dòng người lướt qua Băng Vũ ai cũng có nét mặt tươi cười, ngay cả thanh âm huyên náo trên đường phố đông đúc phồn hoa cũng trở thành một bản hòa âm tuyệt vời với Băng Vũ.
Khi Băng Vũ xuất hiện ở văn phòng của Liễu Dương, câu đầu tiên mà Liễu Dương hỏi cô là: “Cậu lại bỏ việc à?”
“Đâu có, từ giờ tớ chẳng sợ thất nghiệp nữa rồi, tớ vừa ký tên vào một hợp đồng lao động vô thời hạn.” Vừa nói khóe miệng Băng Vũ không tự chủ được mà cong lên, hạnh phúc lúc này với cô quá vẹn toàn, cứ như dòng nước chảy không thể ngăn được sắp trào ra.
“Cậu cười khủng bố quá đi, cậu biết không vậy?”
“Thật không?” Băng Vũ không tự giác được mà sờ sờ mặt mình.
“Băng Vũ… ngoại trừ lần đầu tiên Trần Lăng đến trường học tìm cậu, tớ chưa bao giờ thấy cậu cười hạnh phúc như thế…” Liễu Dương nghiêm mặt hỏi cô: “Có phải cậu đã gặp lại Trần Lăng không?”
“Dương, tớ gặp Trần Lăng rồi, anh ấy vẫn yêu tớ như trước.”
“Cậu đừng nói với tớ, cậu định làm lại từ đầu với anh ta nha.”
Băng Vũ ngồi xuống bên cạnh Liễu Dương, tay với lấy tách trà của cô bạn, mùi hương trà xanh quen thuộc thoang thoảng bay ra.
“Tớ muốn ở bên cạnh anh ấy.”
Liễu Dương giật lấy tách trà trên tay Băng Vũ, khẩn trương nói: “Anh ta đã kết hôn chưa?”
“Chưa đâu! Anh ấy vẫn yêu tớ như trước… Mà không! So với trước kia, bây giờ anh ấy còn yêu tớ hơn!”
“Thật à!” Liễu Dương không buồn để ý đến ánh mắt của những người khác trong văn phòng, vui mừng ôm lấy Băng Vũ: “Định khi nào làm Trần phu nhân đây? Tớ muốn làm phù dâu!”
“Bọn tớ ở bên nhau vui vẻ là đã mãn nguyện rồi, kết hôn thì tớ không vội…” Giọng điệu của Băng Vũ có chút lo lắng mơ hồ.
Liễu Dương cứng người buông cô ra, nhìn cô thật lâu… cuối cùng lại vỗ vỗ mặt Băng Vũ: “Thôi thì mặc kệ mọi chuyện đi, hiện tại hạnh phúc là được rồi!”
Băng Vũ gật gật đầu. Mặc kệ thế nào, quan trọng là hiện nay cô hạnh phúc, như thế là đủ rồi!
“Buổi tối cậu có thời gian không?” Băng Vũ hỏi.
“Có!”
“Cho cậu gặp một người.”
Liễu Dương không ngừng xua tay: “Tớ mà gặp Trần Lăng á, không khéo nguy hiểm đến tính mạng mất. Ngày trước anh ấy nài nỉ cầu xin tớ, tớ cũng không nói cho anh ấy biết cậu đi đâu. Hôm nay nếu anh ấy biết tớ và cậu ở cùng với nhau, nhất định sẽ băm tớ trăm ngàn nhát mất.”
“Không phải, người này là sếp của tớ…”
“A…?” Biểu hiện của Liễu Dương so với tưởng tượng của Băng Vũ còn khoa trương hơn, đoán chừng suốt cả buổi chiều nay cô nàng cũng chẳng đóan được Băng Vũ rốt cuộc muốn nói gì đâu.
“Tớ còn phải làm việc, có gì thì buổi chiều điện thoại cho tớ.”
Băng Vũ phất tay cười: “Bye…!!!”
* * * * * * * *
Băng Vũ đến công ty thì đã giữa trưa, bước vào thang máy, cô gặp Uyển Uyển đã lâu không thấy và một nữ đồng nghiệp nữa nhưng trông mặt không quen lắm.
“Xin chào!” Băng Vũ nhiệt tình chào hỏi.
“Băng Vũ!” Uyển Uyển nhìn đồng hồ, khó hiểu hỏi: “Đã đến giờ nghỉ trưa rồi, đừng nói giờ cậu mới đi làm nhé?”
“Không… Không phải. Tớ vừa mới ra ngoài gặp đối tác bàn công việc.” Còn muốn cùng Uyển Uyển nói vài câu, nhưng cô đồng nghiệp đi cùng thang máy đang có dáng vẻ của một vật thể có thể hấp thu một nhiệt lượng rất lớn, không cần phải nói lời nào cả cũng đã làm cho Băng Vũ không rét mà run, khiến cho tâm tình đang rất tốt của cô đều bay biến, không thể nói thêm gì nữa.
Sớm biết mọi chuyện thế này, ngày đó khi bước ra khỏi phòng nghĩ của Lâm Quân Dật cô nên quan sát kĩ lưỡng mới đúng.
Chỉ một lần thiếu sót mà muôn đời hối hận. Thật là đáng nha.
Thang máy đi đến tầng mười sáu, ‘vật thể hấp nhiệt’ kia cuối cùng cũng chịu bước ra, Băng Vũ thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn Uyển Uyển cười nói: “Máy điều hòa… hơi lạnh thì phải.”
Uyển Uyển hiểu ý Băng Vũ liền cười, lưỡng lự một chút mới mở miệng hỏi cô: “Băng Vũ, ở công ty hiện nay đang rộ tin đồn cậu và tổng giám đốc đang có quan hệ yêu đương, cậu có biết không?”
“Àh… Tớ có nghe loáng thoáng.”
“Tớ biết cậu không phải là người như vậy, cậu đừng để tâm lời người khác nói…”
Uyển Uyển chưa nói hết câu, tháng máy đã đến tầng 17.
Cửa thang máy mở ra, ngay trước cửa thang máy là cảnh tuấn nam mỹ nữ, vẻ đẹp của họ khiến cho những nét sáng bóng nơi đại sảnh phía sau như bị lu mờ đi mất. Nhưng khi Băng Vũ nhìn rõ họ là ai, tâm tình cô lập tức chìm vào đáy bể.
Lâm Quân Dật đang đứng trước cửa thang máy, tay anh đang không ngừng ấn nút, vẻ nóng vội hiếm thấy xen lẫn nét lạnh lùng thường ngày, vẻ mặt cao ngạo khiến người ta muốn cách xa cả ngàn dặm nhưng đồng thời cũng tỏa ra lực hấp dẫn chết người.
Xa xa, có vài đồng nghiệp đang lộ vẻ phân vân không biết là nên đi thang máy hay là đi thang bộ.
Mà ngay lúc này, bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, cô bận một bộ váy trắng hoa lệ, gương mặt xinh đẹp hiếm có, khí chất cao quý… Đáng tiếc, bên cạnh cô gái tao nhã như vậy mà anh lại phối hợp bằng một bộ mặt hết sức ẩn nhẫn cùng với sự bất mãn thấy rõ.
Lâm Quân Dật nhìn Băng Vũ, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Nhĩ Tích… Anh nhất thời quên bước vào thang máy.
Uyển Uyển lặng lẽ đẩy đẩy Băng Vũ, nhắc nhở cô: “Đến rồi.”
Băng Vũ nhìn gương mặt đang lộ vẻ nghi ngờ của Uyển Uyển, sau đó nhìn ra cửa thang máy thì thấy gương mặt các đồng nghiệp khác đang lộ rõ vẻ hứng thú, mắt Băng Vũ dừng lại trên vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Nhĩ Tích… Lúc này cô thật hy vọng cửa thang máy đóng lại đi cho rồi.
Cố trấn định lại đầu óc, Băng Vũ quay sang nhìn Uyển Uyển cười: “Đúng rồi, đi thôi.”
Cô và Uyển Uyển cùng bước ra khỏi thang máy, vừa nghiêng người bước qua Lâm Quân Dật thì tay cô bị anh nắm kéo lại.
“Em không thấy anh sao?” Cổ tay cô bị xiết chặt đau đớn, lúc này cô mới phát hiện trong mắt anh đang bùng lên ngọn lửa của sự phẫn nộ, Băng Vũ thề, lần này cô tuyệt đối không hề trêu chọc anh.
Cục diện như thế này thì phải làm sao? Gian nan không lo né chẳng lẽ còn đòi một cái ôm nhiệt tình?
Trước mặt chính là vị hôn thê danh chánh ngôn thuận của anh, nếu cô nói: “Em rất nhớ anh!” Cô lập tức sẽ bị chết đuối trong biển nước bọt mất.
“Thực sự xin lỗi!” Dù gì đây cũng là công ty, anh cũng là tổng giám đốc, có tức giận gì thì cũng phải về nhà rồi tính. Băng Vũ cố gắng nhịn xuống, không nhìn Lâm Nhĩ Tích đang đứng phía sau anh, cười cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi không chú ý!”
Anh sửng sốt một chút, sau đó lập tức nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Băng Vũ phát hiện khi cười Lâm Quân Dật để lộ hàm răng trắng đều thẳng tấp, bởi vì từ trước đến nay anh chưa từng cười khoa trương đến vậy: “Giờ là mấy giờ rồi mà em mới đi làm? Em nghĩ là anh sẽ không làm gì được em sao?”
Hiện tại, không cần nhìn Băng Vũ cũng biết được phản ứng của Uyển Uyển lúc này.
“Tôi… trên đường kẹt xe!”
“Điện thoại cũng không nghe, anh còn nghĩ em lại chạy mất với gã nào khác nữa rồi chứ.” Lâm Quân Dật không hề để ý đến sự phản kháng của Băng Vũ, đẩy cô trở vào thang máy.
“Anh làm gì vậy?”
Anh bước vào theo, nói: “Anh chờ em sáng giờ, mười hai giờ rồi, đi thôi.”
“Đi đâu?”
Anh trừng mắt nhìn cô, như cô là một đứa ngốc, sau đó lớn tiếng nhấn từng chữ: “Đăng… ký… kết… hôn!”
Ngay lập tức nhiệt độ đại sảnh như tăng lên thêm mười độ, lưng Băng Vũ nóng toát mồi hôi, ánh mắt của những người chung quanh như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Kết hôn?” Băng Vũ khiếp sợ nhìn Lâm Nhĩ Tích đứng bên cạnh anh, nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô nuốt nước bọt, run giọng hỏi:
“Với ai?”
“?!”
Không đợi Băng Vũ thức tỉnh khỏi sự mê man mờ mịt, Lâm Quân Dật lập tức nhấn nút thang máy.
“Quân Dật!” Lâm Nhĩ Tích với đôi mắt mông lung đẫm lệ ngước nhìn thẳng vào Lâm Quân Dật, dáng vẻ cô ta lúc này giống như một người phụ nữ cực kỳ nén nhịn, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục vậy.
Cửa thang máy từ từ khép lại, Lâm Nhĩ Tích khẩn thiết nhìn anh: “Anh biết anh đang làm gì không? Anh không thể vì chính bản thân mình mà chừa đường lui sao?”
Khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, anh mạnh mẽ ôm Băng Vũ vào lồng ngực, chặt đến mức khiến cô khó thở.
Băng Vũ liếc thấy phía trên thang máy có camera, cô dối lòng mà đẩy người anh ra.
Tính cách anh có chút chuyên quyền độc đoán, nhưng không đến mức trước mặt mọi người đẩy bản thân vào tình cảnh vô tình vô nghĩa, trừ phi anh đang muốn thông báo cho toàn công ty biết, anh không phải đang chơi đùa, mà là thật lòng đối với cô.
“Kết hôn… là anh tùy tiện buông lời đấy chứ?”
Từ túi áo vest, anh lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, anh mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn năm năm trước cô đã nhờ Liễu Dương trả lại cho anh.
“Anh…”
Không đợi Băng Vũ nói, anh đã nắm lấy bàn tay của cô, ngay ở ngón áp út anh đeo chiếc nhẫn vào. Anh đang dùng hành động để nói cho cô biết anh thật lòng đến mức nào.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có việc gì hết!” Anh nói như không có chuyện gì.
Băng Vũ đã biết rõ câu trả lời, lúc này dù cho trời long đất lỡ đi chăng nữa anh cũng sẽ nói với cô: “Không có việc gì!”
Nhưng cô tin rằng, có thể làm anh đưa ra quyết định kết hôn đột ngột như vậy, chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
* * * * * * * *
Nơi đăng ký kết hôn, trên mặt mỗi người phụ nữ điều thể hiện vẻ hạnh phúc, duy nhất chỉ có cô đang lôi kéo tay áo của anh, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Ông nội anh có biết chuyện chúng ta kết hôn không?”
“Không liên quan đến ông ấy.”
“Anh có muốn suy nghĩ lại một chút nữa không?”
Anh đưa tay đến trước mặt cô: “Chứng minh nhân dân!”
Xem ra anh không cần suy nghĩ nữa! Từ túi xách Băng Vũ lấy ra giấy chứng minh nhân dân đưa cho anh.
Nhân viên làm thủ tục đăng ký nhìn hộ chiếu của anh, xong lại giương mắt nhìn anh: “Có giấy chứng nhận độc thân không?”
“Giấy chứng nhận độc thân?” Giọng nói khó tin của Lâm Quân Dật không ngừng vang vọng trong đại sảnh: “Nếu tôi đã kết hôn rồi thì đến đây làm gì?”
Nhân viên công chứng nghiêm nghị ngẩng đầu, vẻ mặt lộ rõ ý nói: ‘Anh vừa nói gì?’
Lâm Quân Dật nhìn những giấy chứng minh trong tay người khác, anh nghiến răng nghiến lợi xiết chặt hộ chiếu đang ở trong tay mình, thật lâu sau mới áp chế được cơn nóng giận hỏi: “Ngoại trừ giấy chứng nhận độc thân, tôi còn cần mang theo giấy tờ gì nữa không?”
Nhân viên công chứng nói một chuỗi dài các giấy tờ cần đại sứ quán Mỹ phê duyệt, tóm lại chỉ có hai từ để diễn tả: ‘Phức tạp!’
Vừa nghe xong thì biết ngay là không thể hoàn thành thủ tục kết hôn ngay được.
Lâm Quân Dật vuốt vuốt lại hộ chiếu bỏ vào trong túi áo: “Anh phải đi đến đại sứ quán một chuyến, em muốn đi cùng anh hay là ở đây chờ anh?”
Băng Vũ suy nghĩ rồi nói: “Em sẽ tìm một chỗ gần đây ngồi chờ anh vậy.”
Anh dẫn cô đến một quán café, giúp cô gọi café, thanh toán xong hết anh mới rời đi.
Lúc anh đi, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô nói: “Anh sẽ trở về nhanh thôi.”
Café đã trở nên nguội ngắt, Băng Vũ chờ đến lúc trời đã sắp về chiều mà Quân Dật còn chưa quay lại.
Điện thoại của Băng Vũ đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.
Băng Vũ bắt máy.
“Cô Diêu, tôi là Âu Dương Y Phàm.”
Trong ấn tượng của Băng Vũ, đàn ông hẳn không nhiều chuyện như vậy chứ, hơn nữa lọai đàn ông như anh ta…
“Anh Âu Dương tìm tôi có việc gì không?”
“Chúng ta có thể gặp nhau một lát không?”
“Ah… Vừa hay tôi đang ở quán café sân vườn Thủy Nhược, nếu anh tiện thì lại đây luôn đi?”
“Một mình cô à?”
“Đúng vậy! Lâm Quân Dật vì bận việc phải đi đến đại sứ quán rồi”
“Tôi biết rồi. Cô chờ tôi, hai mươi phút nữa tôi sẽ đến.”
Điện thoại cúp không quá hai mươi phút, Băng Vũ đã thấy Âu Dương Y Phàm với vẻ mặt tươi cười mê người có mặt tại quán, anh ta vẫn gần gũi như trước, chỉ có điều mất đi nét thong dong vốn có.
“Anh Âu Dương đây chắc là bận rộn nhiều việc lắm phải không?”
Anh ta nhận ra vẻ châm chọc của Băng Vũ, trên mặt cũng mơ hồ lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Cô có biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
Băng Vũ lắc đầu, đây cũng chính là điều cô muốn hỏi.
“Quân Dật vừa mua cổ phiếu, hôm nay bắt đầu phiên giao dịch. Chưa tới một giờ mà cổ phiếu đó không ngừng rớt giá.”
“Tại sao lại như vậy?” Chiếc muỗng cà phê trong tay Băng Vũ rơi xuống, Lâm Quân Dật chẳng phải rất tự tin vào khả năng của bản thân sao? Làm sao anh ấy lại có thể nhìn nhận sai được?
Công ty hiện nay một phân tiền cũng không còn, tiền vay ngân hàng vẫn còn chưa trả, tình hình hiện nay mà nói có nghĩa là công trình sắp bị bắt phải ngừng thi công, rất nhanh thôi công ty anh sẽ phải tuyên bố phá sản, những tâm huyết và ước mơ mà anh đổ ra bấy lâu nay cũng sẽ tiêu tan như bong bóng xà phòng. Hơn nữa không biết những tài sản hiện nay của anh nếu bán đi có đủ tiền hoàn trả ngân hàng hay không nữa.
Băng Vũ hy vọng những điều này chỉ là ngẫu nhiên thôi.
“Chiều ngày hôm qua, Quân Dật đã đưa ra đề nghị hủy hôn ước, anh ấy đã nói với ông nội là: một đồng tài sản thừa kế anh ấy cũng không cần, dù thế nào thì anh ấy cũng vẫn sẽ kết với với cô.”
Đây rõ ràng là cuộc chiến giữa hai ông cháu mà, Lâm Lạc Hòe muốn anh chỉ còn hai bàn tay trắng, khi bước đến đường cùng rồi coi có phải quay về cầu xin ông ấy không. Còn Lâm Quân Dật thì dùng phương thức kết hôn để nói với ông mình: cho dù bước đến đường cùng thì anh cũng sẽ cưới cô.
Lâm Quân Dật luôn làm việc rất quyết đoán, lạnh lùng, cô đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng mà đoạn tuyệt quan hệ với người thân duy nhất của mình, anh có thể làm được sao?
“Cô cứ nghĩ tôi nhiều chuyện đi cũng được, nhưng tôi thật sự không nghĩ rằng cô lại có thể làm cho hai người bọn họ quyết từ nhau. Như vậy cô mới cam tâm à?”
Băng Vũ ngồi thẳng lưng, điều chỉnh nhịp thở: “Tôi không hề ép Quân Dật làm như vậy, đó là quyết định của cá nhân anh ấy.”
“Cô nghĩ rằng đây là kết quả mà anh ấy muốn sao? Một ông lão bảy mươi tuổi chỉ còn duy nhất một người thân là anh ấy, trên người Quân Dật vẫn còn chảy cùng dòng máu với ông ấy. Cô có hiểu cái gì là cốt nhục tình thân không, đó là thứ vĩnh viễn không bao giờ gạt bỏ được… Nếu hôm nay Quân Dật không còn sự lựa chọn nào khác, tôi tin rằng anh ấy tuyệt đối sẽ không đưa ra quyết định đoạn tuyệt quan hệ với ông nội như thế.”
“Anh nghĩ rằng anh ấy sẽ nghe lời tôi nói sao, anh cũng biết tính tình của anh ấy rồi đó, căn bản là tôi không thể điều khiển anh ấy được.”
“Cô Diêu có phải đang khiêm tốn quá không? Theo tôi được biết chỉ cần một câu nói của cô thì dù là gì anh ấy cũng làm theo, không tin cô cứ thử xem.”
“Cám ơn anh đã quá khen, nhưng tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy, bất luận như thế nào cũng không.”
Băng Vũ thốt ra với vẻ quả quyết cự tuyệt, cuối cùng Âu Dương Y Phàm cũng không thể tiếp tục duy trì vẻ phong độ nhã nhặn được nữa, anh ta thu hồi vẻ tươi cười: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào à?” Băng Vũ nói: “Anh Âu Dương à, những vấn đề hôm trước anh hỏi, hôm nay tôi sẽ trả lời anh.”
“…”
“Khi Quân Dật tìm tôi, chờ đợi tôi, người đau lòng vì anh ấy là Lâm Nhĩ Tích, còn tôi đang ở một góc kín đáo chảy nước mắt chúc phúc cho anh ấy, chỉ mong anh ấy được hạnh phúc.
Khi anh ấy quỳ trên nền đất đau khổ cầu xin, người quỳ cùng với anh ấy là Lâm Nhĩ Tích. Còn tôi lúc đó đang ở bệnh viện do dự không biết có nên giữ lại đứa bé trong bụng hay không, bởi vì nó không có cha…
Khi Quân Dật đau khổ, tuyệt vọng, mất mát… người bên cạnh anh ấy là Lâm Nhĩ Tích.
Vậy còn tôi, khi tôi quằn quại đau đớn vì khó sinh ở bệnh viện, khi con gái tôi cất lên tiếng gọi đầu tiên lại là ‘ba ba’, khi tôi nhận biết bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng, kỳ thị tàn nhẫn của người đời, khi tôi vì sinh tồn đã dẹp bỏ hết lòng tự tôn của mình… Những lúc đó, ai ở bên cạnh tôi?
Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ, thấy những đôi tình nhân đang sánh bước bên nhau ngọt ngào thân mật, vợ chồng ân ái yêu nhau, tôi cũng ao ước có được bờ vai của một người đàn ông để tôi dựa dẫm, vậy thì vì cái gì mà tôi phải một mình nuôi lớn con bé? Vì tôi yêu Quân Dật!
Tôi chấp nhận những lời bàn tán, hiểu lầm, nhục mạ là vì cái gì? Là vì mong anh ấy có thể hạnh phúc vẹn toàn bên cạnh người phụ nữ mà anh ấy chọn!”
Đôi khi không phải cô kiên cường, chỉ là cô không dám đối mặt với sự đau khổ của mình.
Hơn một ngàn đêm, cô không dám nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc ngọt ngào đã qua trong cuộc đời mình, không ngừng tự nhủ với bản thân ‘mọi thứ đã là dĩ vãng’.
Hơn một ngàn buổi sáng thức giấc, cô cũng không dám nhớ tới những chuyện đã xảy ra ngày trước, chỉ có thể nói với bản thân vẫn còn có ngày mai.
Còn sống, là bởi cô không có quyền lựa chọn cái chết.
Kiên cường, là sự nếm trải tổn thương sâu sắc mới có thể có được.
Băng Vũ cắn răng không để những giọt nước mắt chảy ra, cô hít sâu nhiều lần, ép bản thân không được nhớ lại quá khứ tan nát cõi lòng đã qua đi.
“Hôm nay, nếu Lâm Quân Dật vẫn day dứt, khó xử như năm năm trước, tôi cũng vẫn sẽ như thế, không chút do dự buông tha cho anh ấy, yên lặng rời khỏi anh ấy… Nhưng, chỉ cần anh ấy yêu tôi, chưa từng thay đổi, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ấy! Dù anh ấy chỉ còn lại hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy, không ai có thể chia cách hai chúng tôi!”
Bởi vì Băng Vũ quá mức kích động, nên cô không hề chú ý rằng nét mặt Âu Dương Y Phàm đang có vẻ mặt hoảng hốt, đến khi cô nghe được thanh âm khàn khàn từ phía sau vang lên…
“Anh yêu em, chưa từng thay đổi!”
Lúc đó, cô mới giật mình, ý thức được phía sau đã có người đứng yên thật lâu nghe cô nói.
Giọng nói cảm động, hơi thở quen thuộc…
Băng Vũ xoay người, ánh mắt nhìn nhau, tâm linh va chạm, chỉ cần cả đời có thể nhìn nhau như thế, dù là đau khổ bao nhiêu, cô cũng chấp nhận.
Thứ cô muốn chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đối mặt với anh, tâm hồn yếu đuối của cô không thể che dấu, nước mắt cô tuôn rơi từng giọt, từng giọt.
Trả giá nhiều như vậy, chỉ để nghe được một câu nói: “Anh yêu em!”
Là ai nói: Tuổi trẻ chỉ nghĩ là bản thân đã đủ trưởng thành, nghĩ rằng tình cảm kia có thể kiên trì, bền chặt đến trọn đời.
Là ai nói: Đến hôm nay, khi tất cả những lời thề non hẹn biển đều trở thành lừa gạt, cô mới hiểu: mười bảy tuổi còn rất non nớt!
Cô yêu anh, từ khi cô mười lăm tuổi đến khi cô hai mươi lăm tuổi.
Anh yêu cô, từ khi anh bảy tuổi đến năm anh hai mươi bảy tuổi…
Anh xắn tay áo vest, kéo tay áo sơ mi xuống nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, dùng giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành Tư Tư nói với cô: “Em khóc trông rất uất ức! Y Phàm ăn hiếp em sao?”
“Sao anh trở lại nhanh vậy?” Vừa nghe được giọng nói của anh, Băng Vũ lấy lại sự kiên cường, giống như cô đang thừa nhận lời anh nói.
Cô dụi dụi nước mắt vào tay áo của anh, hít hít mũi hỏi: “Các người đang thông đồng để thử tôi phải không?”
“Lúc nãy Y Phàm vừa điện thoại cho anh hỏi anh đang ở đâu, có đang ở cùng với em không? Anh đoán chắc là Y Phàm sẽ tìm em.” Anh ôm bả vai của cô, nhìn về phía Âu Dương Y Phàm đang ngồi đối diện: “Trong ấn tượng của tôi, cậu không phải là người thích xen vào chuyện của người khác.”
“Về sau chuyện tình cảm của anh và Nhĩ Tích, em sẽ không can thiệp nữa!”
Lâm Quân Dật cười nhẹ, dùng giọng điệu trêu chọc hỏi: “Chẳng phải cậu đang can thiệp đó sao?”
Âu Dương Y Phàm cúi đầu không nói gì.
Lâm Quân Dật vẫn giữ vẻ tươi cười ở khóe miệng, tay đang ôm bả vai cô nới lỏng một chút.
Sau đó, anh chậm rãi thu hồi cánh tay đang đặt lên vai cô, hít thật sâu một hơi thuốc, mỗi một hơi thở đều thả ra một làn khói nồng đậm.
Lâm Quân Dật và Âu Dương Y Phàm bình tĩnh đối diện nhau, không khí trở nên trầm lặng nhưng lại có sóng ngầm mãnh liệt.
Một lát sau, Âu Dương Y Phàm thâm trầm liếc nhìn Băng Vũ một cái, đánh vỡ bầu không khí yên lặng: “Thật sự không thể cho nhau một lối thoát sao?”
Lâm Quân Dật thả ra một làn khói thuốc, xoa xoa trán, chậm rãi nói: “Tôi cứ nghĩ, đối với bất kì phụ nữ nào cậu cũng không thật lòng và không có bất cứ người phụ nữ nào có thể làm cho cậu bận tâm chứ.”
“Nếu như anh đối xử với cô ấy tốt một chút, em có thể sẽ như vậy.”
Cuối cùng Băng Vũ cũng hiểu được nguyên nhân khiến Âu Dương Y Phàm hết lần này đến lần khác xen vào chuyện giữa cô và Quân Dật. Bắt gặp biểu hiện có vẻ lảng tránh nơi Y Phàm, Băng Vũ bắt đầu tán thưởng anh ta, tán thưởng cho tình yêu không chút tính toán của anh ta!
Yêu phải vị hôn thê của bạn thân, biết rõ là không thể, càng không nên, cho nên Y Phàm đem tình cảm của bản thân chôn dấu tận đáy lòng, dốc hết sức lực để người anh ta yêu có được hạnh phúc.
Một người đàn ông tốt như vậy nếu Lâm Nhĩ Tích bỏ lỡ, nhất định sẽ hối hận cả đời.
“Thực sự xin lỗi…” Lâm Quân Dật áy náy nói: “Bên cạnh cậu chưa bao giờ thiếu phụ nữ, tôi nghĩ đối với cô ấy cậu cũng chỉ là nhất thời si mê thôi.”
“Nhất thời cũng thế mà cả đời cũng vậy, em mãi mãi cũng không phải là người cô ấy cần… Em chỉ muốn giúp đỡ cô ấy hết mình để cô ấy đến được với người cô ấy lựa chọn, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn người phụ nữ khác.”
“Cậu nên sớm nói cho tôi biết.”
Âu Dương Y Phàm cúi đầu uống một ngụm café, nở nụ cười chua xót: “Nếu vậy anh sẽ càng không cho cô ấy cơ hội.”
Một lát sau, Âu Dương Y Phàm ngẩng đầu nhìn Băng Vũ, trong mắt anh ta hiện lên sự lý giải cùng với thông cảm: “Tôi cứ nghĩ Quân Dật không hiểu tình yêu là gì, không biết quý trọng Nhĩ Tích, nhưng hôm nay tôi mới biết được… bởi vì có người đáng để anh ấy quý trọng hơn Nhĩ Tích, thật lòng yêu anh ấy hơn Nhĩ Tích… Nếu tôi là anh ấy, tôi cũng sẽ lựa chọn như vậy.”
Lâm Quân Dật nói: “Lời nói này của cậu có rất nhiều phương thức lý giải!”
“Theo anh thì nên lý giải như thế nào?”
“Mặc kệ lý giải như thế nào, tôi lại cho rằng Nhĩ Tích không đáng để cậu yêu, cô ấy không như cậu nghĩ đâu.”
“Đó là vì anh không hiểu cô ấy, thực sự cô ấy không kiên cường như vẻ ngoài, Nhĩ Tích vì anh mà không thể không nhẫn nhịn, cô ấy hy vọng có thể là một người phụ nữ hoàn mỹ đứng bên cạnh anh, mà anh thì chưa một lần nhìn thấy sự hoàn mỹ đó của cô ấy!”
“Cậu sai rồi! Có một loại phụ nữ, dù hằng ngày dùng sự giả dối để lừa cậu, cậu đều cảm thấy đó là sự chân thành. Có một loại phụ nữ, cho dù mỗi lời cô ấy nói cậu đều biết rõ ràng là sự thật nhưng cậu vẫn cảm thấy cô ấy giả dối.”
Lý luận tình yêu của Lâm Quân Dật đã đạt tới cảnh giới nhất định rồi, Băng Vũ cố gắng phân tích nhưng vẫn không thể nào hiểu được. Thấy Âu Dương Y Phàm cũng có biểu hiện kỳ lạ, cô đoán rằng anh ta nhất định cũng không hiểu được.
Nói thật, hai loại phụ nữ mà Lâm Quân Dật vừa nói thì loại nào cũng đáng sợ.
Băng Vũ rất không tình nguyện thừa nhận một loại trong đó là cô, nhưng ngẫm nghĩ kĩ lại, khi ở bên cạnh anh cô nói dối cũng không phải là ít.
Là ai đã nói tình yêu nhất định phải có nền tảng là sự tin tưởng, tình cảm mà Quân Dật giành cho cô chính là dẫu đã trải qua biết bao nhiêu lời dối trá của cô mà vẫn kiên định, một lòng chưa bao giờ thay đổi.
Băng Vũ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lâm Quân Dật, ghé vào tai anh nói nhỏ nhẹ: “Sự lừa dối đối với anh mà nói không là gì cả sao?”
Anh dập tắt nửa điếu thuốc lá còn lại, ý vị uyên thâm trả lời: “Có vài thứ, so với sự giả dối còn đáng sợ hơn.”
Tiếp theo, anh xoay người gọi nhân viên phục vụ: “Thêm một ly café nữa.”
Băng Vũ vội vàng ngăn cản nói: “Dạ dày của anh không tốt, anh không nên uống café, đổi lại sữa đi.”
Chữ ‘được’ của Lâm Quân Dật vừa dứt, ngay lập tức Âu Dương Y Phàm giật mình nhìn anh hỏi: “Là ai nói đàn ông trước mặt nhiều người uống sữa là sự sỉ nhục?”
“Ai nói?” Lâm Quân Dật còn ra vẻ rất vô tội hỏi lại.
“Không nhớ rõ! Hai người ngồi đây đi, tôi còn có chút việc.” Sau khi đứng dậy, Âu Dương Y Phàm cúi đầu nhìn Băng Vũ và Quân Dật một lần nữa, nhã nhặn nói: “Đã rất nhiều lần em nghĩ mãi mà không thông, vì nguyên nhân gì mà Nhĩ Tích không thể chạm vào trái tim anh được, hôm nay em đã hiểu. Quân Dật, đúng là tình yêu thì nên như vậy.”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
55 chương
75 chương
60 chương
69 chương