Đỗ Vân Nghiên vẫn viết thư cho Cố Văn Hi như cũ, chỉ là không nói đến chuyện gặp được ba ruột. Anh không định nhận người đàn ông đó, cũng không muốn cuốn Cố Văn Hi vào xích mích của hai người họ. Còn mấy lời uy hiếp của Lục Trường Minh, qua vài ngày sau thì anh chẳng còn để trong lòng, cuộc sống cứ thế trôi qua, nếu thật sự đến lúc phải từ bỏ hết tất cả thì coi như bố thí cũng được. Ngày ngày bận rộn trong nhà trọ dân càng xua tan đi nỗi bất an đang ẩn giấu, ngày đêm luân phiên, thời gian nhanh chóng trôi qua. Anh tính ngày, đã gần đến lúc đi tìm Cố Văn Hi, cũng bắt đầu thu dọn hành lý. Quả dương mai lúc trước hái Cố Văn Hi không ăn được, sau này Đỗ Vân Nghiên ngoại trừ ngâm rượu thì còn đem theo một ít quả đã ngâm sẵn, chuẩn bị cho cậu nếm thử. Hai ngày trước khi đi, Đỗ Vân Nghiên thừa dịp buổi chiều ít khách đi đến nhà thím Lưu làm khách, nhờ bọn họ chăm sóc Dương Dương và Bối Bối. "Chừng nào thì con đi?" Thím Lưu nhiệt tình hỏi. "Dạ ngày mai." "Vậy con cứ yên tâm đi đi." "Cảm ơn thím, đúng rồi......!Thím Lưu, con còn có chuyện muốn làm phiền thím ạ," Đỗ Vân Nghiên ngượng ngùng nói, "Qua mấy ngày nữa có lẽ con sẽ có thư, con đã nói với người đưa thư khi thư đến thì đưa đến chỗ thím, nhờ thím nhận giùm con." Việc mình đi thành phố S anh không nói với Cố Văn Hi, gần đây Cố Văn Hi sẽ gửi thư đến. "Không thành vấn đề," Thím Lưu lớn giọng đồng ý, "Vân Nghiên à, nhà thím mới phơi lá trà, con mang theo đi, uống cùng với Cố tiên sinh." Vốn dĩ Đỗ Vân Nghiên là người nhờ giúp đỡ, anh áy náy khước từ: "Không cần đâu thím Lưu, tụi con mua ở ngoài là được rồi." "Cái này của nhà thím, ở ngoài tìm không có đâu." Bà gọi bác Thắng đến sân sau lựa lá trà bỏ vào túi, lát sau lại đưa cho Đỗ Vân Nghiên, "Gửi lời hỏi thăm của thím với Cố tiên sinh nha, mấy đứa đều còn trẻ, ngày tháng còn dài." "Dạ được." Đỗ Vân Nghiên chưa từng nói chuyện yêu đương của mình cho bác Thắng và thím Lưu biết, anh không biết hai ông bà là đoán được hay là nghe người ta nói. Nếp nhăn phủ kín gương mặt bà, đôi mắt đã nhìn quen sóng gió đời người nên có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, chỉ là bà không nói ra. Trưởng thôn nghe nói Đỗ Vân Nghiên sắp đi thành phố S, buổi sáng trước hôm anh đi cố ý đến ngồi ở nhà trọ. "Đồ đạc trên đường đi đã chuẩn bị xong hết chưa?" Lão trưởng thôn cũng là một người hay nhọc lòng, không nhịn được mà hỏi nhiều thêm một câu. "Dạ, hôm qua đã chuẩn bị xong rồi. Sao chú lại đặc biệt đến tiễn thế, cứ như con không về luôn vậy." Trưởng thôn "Chậc" một tiếng, nhíu mày nói: "Không phải con nói chú thường xuyên tới đây ngồi à?" "Dạ vâng, ai kêu ngày thường chú có tới đâu." "Được rồi, đừng đùa chú nữa," Trưởng thôn cúi đầu, "ai biết được sau này con còn chịu ở lại đây hay không." Đỗ Vân Nghiên cảm giác trong lời của ông có ẩn ý, thầm suy đoán: "Trưởng thôn, có phải chú biết gì đó không ạ?" Trong lòng trưởng thôn không giấu được chuyện, bị anh nhìn chằm chằm một lát thì càng mất kiên nhẫn: "Vân Nghiên, chúng ta thân thuộc như vậy, chú cũng không cần phải giấu con nữa, đúng là có chuyện, là về việc phát triển sau này của thôn chúng ta, thậm chí còn là của cả huyện.....!Cũng chưa chắc là chuyện xấu, dù sao việc đó ——" "Có phải —— có người muốn tới chỗ chúng ta để đầu tư cải tạo không ạ?" Đáy lòng Đỗ Vân Nghiên thầm than, dù sao thì chuyện gì cũng phải đến. "Con biết rồi?" Trưởng thôn căng thẳng nhìn anh, khóe mắt cụp xuống. "Nghe giọng chú là con biết rồi," Đỗ Vân Nghiên khẽ cười, "không sao đâu, trong lòng con hiểu mà." "Ừm, trước tiên đừng lo lắng quá," Trưởng thôn sâu sắc nói, "Trước giờ trên huyện vẫn luôn tìm công ty để hợp tác, chúng ta không thay đổi được, không tìm Cố thị thì cũng sẽ tìm người khác, chủ tịch Cố thị cũng không phải là thương nhân xem lợi ích là trên hết ——" "Chú nói gì ạ?" Đỗ Vân Nghiên nghĩ mình đã nghe lầm, "Chú nói trên huyện chuẩn bị hợp tác với công ty nhà ai?" "Cố thị đó, là gia tộc lớn nhất thành phố S, cả nước cũng không có bao nhiêu nhà có thực lực như vậy, con biết Cố Dục Thanh không? Người ta làm công ích không biết là bao nhiêu, ý định của bọn họ là muốn duy trì phong cách ban sơ của chỗ chúng ta, phát huy ưu thế vốn có, không quấy rầy cuộc sống của thôn dân, còn muốn đầu tư sửa đường cho chúng ta nữa.....!Vậy nên chú mới nói hẳn là lợi nhiều hơn là hại phải không?" Đỗ Vân Nghiên rơi vào trạng thái thất thần, mấy câu sau anh chẳng nghe được nữa, mãi đến khi trên vai bị vỗ một cái thật mạnh. "Vân Nghiên, con có sao không?" Trưởng thôn sốt ruột nói, "Con có nghe chú nói không đó, trước tiên đừng lo lắng quá." Con ngươi Đỗ Vân Nghiên khẽ động: "Chuyện từ khi nào ạ?" "Mới vừa quyết định đó, chỉ còn thiếu ký hợp đồng thôi, có điều không có chuyện gì đâu." "Dạ." Đỗ Vân Nghiên gật đầu, đè nén dòng nước chảy xiết trong lồng ngực, "Chỉ là con có hơi bất ngờ thôi." "Đừng nói là con, ngay cả chú cũng bất ngờ đây nè, hồi tháng tư lãnh đạo bên huyện đi tìm bọn họ mà bọn họ có chịu đâu, tháng này không biết tại sao lại đồng ý, tóm lại là mọi việc đều tốt đẹp hơn rồi!" "Chắc chắn rồi ạ." Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên thả lỏng hơn, lão trưởng thôn cũng yên tâm, ngồi thêm một lát rồi đi về. Sau khi tiễn lão trưởng thôn về, Đỗ Vân Nghiên đứng ở cửa cả nửa ngày, bị tình thế xoay ngược bất ngờ này làm cho ngớ người. Cố thị đột nhiên đáp ứng lời hợp tác, là Cố Văn Hi nhúng tay vào sao.....!Bình thường lúc liên lạc cậu chẳng nhắc đến chuyện này, nhưng bây giờ cậu tiếp quản phần lớn việc ở Cố gia, không thể không biết được. Nếu là Cố Văn Hi làm, nghĩ thôi cũng biết là vì điều gì. Chuyện của Lục Trường Minh anh không nói với Cố Văn Hi, là do không định tìm sự giúp đỡ từ Cố gia. Anh là người thuận theo vận mệnh, nếu số mệnh an bài sẽ mất đi thì anh cũng sẽ không cố sức tranh thủ, đặc biệt không muốn lợi dụng Cố Văn Hi để tranh thủ cho mình. Chuyện tình cảm của bọn họ còn quan trọng hơn rất nhiều so với vật chất ngoài kia. Lẽ nào Cố Văn Hi biết rồi? Là biết nhiều hay biết ít? Đỗ Vân Nghiên hiểu cậu. Tính cách của Cố Văn Hi không từ bi như bụt, nếu cậu biết thì vô cùng có khả năng là sẽ chủ động nhúng tay vào. Anh vô cùng muốn nhìn thấy đối phương sớm một chút, không chỉ vì những nhớ nhung trong quãng thời gian này mà còn vì muốn sớm biết được sự thật..