Rừng Tử Vong

Chương 84 : Tờ di chúc

Tất cả vũ trụ dường như quay cuồng, Tần Quan Vũ đờ đẫn như người trong mộng. Xa mẫu thân từ hồi quá nhỏ, cho nên nếu là lúc bình thường mà có ai bảo chàng tả rõ diện mạo của mẫu thân, chàng sẽ không làm sao nói rõ được. Nhưng nếu gặp lại mẫu thân, nhất định chàng sẽ không lầm lẫn. Giờ đây, người đứng trước mặt chàng tức là Thái thượng huyệt chủ, một người mang danh hiệu Vạn Tuyệt Độc Tôn, lại là mẫu thân của chàng ư? Như đoán được phần nào tâm trạng của chàng, người thiếu phụ dịu dàng lên tiếng : - Vũ nhi, ta không phải là Vạn Tuyệt Độc Tôn, mà cũng không phải là mẫu thân của con đâu. Ta là bào muội của mẫu thân con. Tần Quan Vũ trố mắt kêu lên : - Người là... - Là Lan Tâm Phi Tử! Tần Quan Vũ bàng hoàng cúi mặt. Lan Tâm Phi Tử là di nương của chàng. Chàng cố moi trí nhớ nhưng vẫn không làm sao phân định được. Chàng nhớ mang máng lúc còn ở cạnh song thân, dường như thỉnh thoảng chàng có nghe họ nhắc đến muội muội. Nhưng vì còn quá nhỏ, chàng không biết rõ người ấy là ai và ở đâu. Thế bây giờ đột nhiên di nương xuất hiện, mà lại xuất hiện trong trường hợp quá lạ lùng. Nhất định người đứng trước mặt là di nương của chàng rồi, vì vẻ mặt của bà rất giống mẫu thân chàng. Nhưng tại sao lại có chuyện như thế này? Lan Tâm Phi Tử lên tiếng : - Vũ nhi vào Quỷ huyệt, có phải chủ yếu là muốn tìm hư thực về song thân của hiền điệt chăng? - Dạ đúng thế, nhưng... - Để rồi ta sẽ nói rõ cho hiền điệt biết. Giờ đây, điều thiết yếu là ta muốn yêu cầu hiền điệt hai việc. - Xin di nương cứ căn dặn. - Thứ nhất, đừng cho Mai Tương Phi biết được chuyện này, nhất là việc ta không phải là mẹ ruột của nó. Thứ hai, đừng trách Tương Phi gì cả, vì mọi việc của Quỷ huyệt từ trước đến nay đều do một tay ta xếp đặt mà thôi. - Dạ! Lan Tâm Phi Tử nhìn sững Tần Quan Vũ và mím miệng thở dài. Bà đưa tay vào trong tay áo lấy ra một cuộn lụa trắng trao cho Tần Quan Vũ và nói bằng một giọng thật buồn : - Vũ nhi, hiền điệt hãy bình tĩnh mà xem lá huyết thư này. Hai tiếng huyết thư, như đủ nói lên những điều thảm não. Tần Quan Vũ run run tiếp lấy và mở ra đọc những dòng chữ thâm đen trên mặt lụa đã phai màu: “Vũ nhi! Có lẽ khi cầm đến lá huyết thư này, con sẽ không thể ngăn được dòng nước mắt. Và khi viết lá thư này, lòng cha mẹ cũng đau đớn như con. Nhưng thôi, cuối cùng của đời người là cái chết. Ai cũng phải như thế cả. Con hãy dùng hết nghị lực của một bậc nam nhi mà đè nén sự đau buồn. Vì trừ hại cho võ lâm, cha mẹ và Tam Quốc miếu chủ đã vây công Vạn Tuyệt Độc Tôn, cha mẹ rất lấy làm thẹn vì việc đó, nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ. Tuy nhiên, trên bước giang hồ sau này, con hãy cố tránh việc làm thiếu quang minh ấy. Con hãy nhớ những lời căn dặn sau. Con có hai vị thê tử do cha mẹ đã hứa hôn cho con, một là ái nữ của Vạn Tuyệt Độc Tôn, Mai Tương Phi, hai là ái nữ của Tam Quốc miếu chủ, Âu Chính Cầm. Cha mẹ tuy chết vì tay của Vạn Tuyệt Độc Tôn, nhưng đó chỉ là việc chung của võ lâm, chứ riêng hai nhà vốn không hề có oán thù. Huống chi, một lời đã hứa, con hãy vì danh dự của họ Tần mà giữ cho trọn. Một điều quan hệ khác là con hãy chiếu cố đến di nương của con là Lan Tâm Phi Tử, người mà cha mẹ còn mang một món nợ ân tình chưa kịp trả xong. Và việc cuối cùng là con nên gạt bỏ mọi oán thù để cho đời con được an nhàn thư thái hơn. Cha mẹ ký thư”. Tần Quan Vũ gục đầu xuống bàn khóc ngất. Chàng đã cố gắng vượt qua biết bao nhiêu là chông gai và nguy hiểm cốt chỉ mong tìm lại song thân. Thật không ngờ, giờ đây gặp lại thì chỉ được gặp lá huyết thư mà thôi. Lan Tâm Phi Tử vuốt đầu chàng an ủi : - Vũ nhi, tất cả những gì mong mỏi của song thân hiền điệt trong giờ phút lâm chung chính là nghị lực của hiền điệt, hiền điệt hãy tự mình phấn đấu, đừng quá bi thương mà làm cho song thân ở nơi chín suối không được hài lòng. Thật lâu sau, Tần Quan Vũ mới ngẩng đầu lau nước mắt, và nghẹn ngào nói : - Di nương, xin người nói cho tiểu điệt biết rõ hơn trường hợp bị hại của song thân tiểu điệt, có được chăng? Lan Tâm Phi Tử cất giọng buồn buồn : - Hung thủ sát hại song thân của hiền điệt quả thật là Vạn Tuyệt Độc Tôn, người ấy cũng sát hại luôn cả Tam Quốc miếu chủ, nhưng trong trận vây công đó, song thân hiền điệt và Tam Quốc miếu chủ cũng đã giết chết Vạn Tuyệt Độc Tôn. Đôi bên vừa là nạn nhân mà cũng vừa là hung thủ. Tần Quan Vũ cúi mặt thở dài : - Lại là một chuyện thế thượng oan gia. Lan Tâm Phi Tử khẽ đặt bàn tay mềm mại lên đầu Tần Quan Vũ và an ủi : - Vũ nhi, oan gia là một việc gần như trói buộc vòng nhân thế, nhưng nếu lòng người rộng mở thì oan gia có thể biến thành tình thân. Giọng nói dịu dàng hiền hòa của Lan Tâm Phi Tử khiến cho Tần Quan Vũ chợt cảm nhận được hình bóng của mẫu thân, bất giác chàng gục mặt vào lòng bà và im lặng tận hưởng chút tình huyết nhục. Rồi chợt nhớ đến trong huyết thư, song thân có nói tới món nợ ân tình đối với Lan Tâm Phi Tử, chàng ngẩng mặt lên hỏi khẽ : - Di nương, xin di nương cho tiểu điệt biết, ở trong trường hợp nào mà di nương nhận được huyết thư này và tại sao trước kia di nương lại không ở chung với mẫu thân? Lan Tâm Phi Tử thở dài, đôi mắt lờ đờ nhìn sững vào khoảng không trước mặt, bà thì thầm như ôn lại ký ức : - Trước kia, ta và mẫu thân của hiền điệt được võ lâm mệnh danh là Kỳ Hoa song nữ. Hai tỷ muội chúng ta đi chung ở chung, cùng ăn một mâm, cùng nằm một chiếu, chẳng khác nào như bóng với hình. Rồi có một ngày, phụ thân của hiền điệt xuất hiện. Lúc bấy giờ, Nhân Quân là một thanh niên tài mạo xuất chúng, nên đã khiến cho mảnh lòng trong trắng ngây thơ của ta và mẫu thân hiền điệt như mặt nước hồ bình lặng bỗng nhiên bị khuấy động lên. Ngày mở hội hoa đăng của đêm tân hôn của song thân hiền điệt, trong không khí rộn rã tưng bừng, mẫu thân của hiền điệt như một chú chim Sơn Ca líu lo không ngớt, còn lệnh tôn thì rạng rỡ dung quang. Cả hai người không ngớt cười đùa với một cô tiểu muội. Mặc dù lúc ấy, ta cũng đã mười sáu tuổi đầu. Họ có ngờ đâu trong đêm tân hôn hạnh phúc nở đầy vũ trụ ấy, người em bé nhỏ của họ đã cắn môi rướm máu và mang nước mắt bẽ bàng lặng lẽ ra đi. Mãi về sau, khi họ biết được nguyên do sự ra đi của ta thì đã muộn rồi. Lúc ấy, song thân của hiền điệt chỉ đành nhìn nhau ngậm ngùi, vì con chim nhỏ sớm biết yêu ấy đã ra đi biền biệt nơi chân trời xa thẳm... Kể tới đây, Lan Tâm Phi Tử lại thở dài sườn sượt rồi mới tiếp lời : - Mãi đến mười hai năm trước đây, trong một đêm tình cờ, ta đã vô tình xâm nhập vào Quỷ huyệt. Tại đó, một trận ác đấu khủng khiếp nhất trong võ lâm đang diễn ra. Thì ra, lúc đó song thân của hiền điệt và Tam Quốc miếu chủ đang vây công Vạn Tuyệt Độc Tôn. Người của Quỷ huyệt đã không tiếp ứng cho Huyệt chủ của họ, mà lại còn vây chặt lấy ta và không cho ta nhúng tay vào. Liên tiếp ba ngày đêm sau đó, cả bốn người bọn họ đấu đến sức cùng lực tận, đến nỗi phải ngã gục và không còn cử động được nữa. Qua một đêm, họ mới ngồi dậy được. Nhưng, lúc bấy giờ địch ý của họ đã tiêu tan, Vạn Tuyệt Độc Tôn mở lời trước nhất: “Xem ra chúng ta đều không sống được bao lâu nữa, nhân chứng duy nhất của võ lâm chỉ có mỗi Lan Tâm Phi Tử mà thôi. Song thân của hiền điệt và Tam Quốc miếu chủ có vẻ như rất hài lòng, họ cùng cười và nói: “Thật không ngờ Vạn Tuyệt Độc Tôn mời ba chúng ta đến đây quyết đấu, và lại rất giữ lời, chẳng những không phóng độc mà cũng không cho người của Quỷ huyệt vây công. Thật là một chuyện thủ tín đáng kính phục!” Vạn Tuyệt Độc Tôn cười hăng hắc nói: “Phải, vì hợp sức của tam vị vẫn chưa phải là đối thủ của ta. Nhưng, cuối cùng thì ta cũng không sống nổi. Tuy nhiên, chết như thế làm ta rất hài lòng, vì ta chết bởi tay của ba nhân vật thành danh trong võ lâm”. Nhân Quân cười ha hả: “Ba người chúng ta tuy có thẹn vì phải vây công Huyệt chủ, nhưng vẫn được sự an ủi vì đã trừ đi được mối hại lớn cho võ lâm”. Nghe vậy, Vạn Tuyệt Độc Tôn chẳng những không giận mà còn cười dễ dãi hỏi lại: “Cái độc hại của ta tỷ đến mức nào?” Nhân Quân đáp: “Phải nói là sự độc hại vô tiền khoáng hậu”. Vạn Tuyệt Độc Tôn lại cười vui vẻ: “Câu nói ấy nếu do một kẻ vô danh tiểu tốt nói ra thì quả là một sự hối nhục đối với ta. Nhưng trái lại, câu nói đó phát ra từ cửa miệng của Hộ Hoa sứ giả, một trong Bát kỳ thì lại là một sự tán dương cần thiết”. Rồi Vạn Tuyệt Độc Tôn nghiêm giọng nói tiếp: “Bây giờ chúng ta hãy nên lo hậu sự cho mọi người là vừa. Lúc Lan Tâm Phi Tử đến đây, ta đã dùng Truyền Âm Nhập Mật cho thuộc hạ giữ nàng lại không cho nàng xen vào việc của chúng ta, và cũng không cho bọn chúng động đến nàng, để nàng làm nhân chứng cho cuộc tỷ đấu ngày hôm nay. Các người nếu có lời di chúc gì thì cứ căn dặn lại với nàng. Riêng ta, ta có thể còn nhiều thời gian hơn các người một chút”. Lúc ấy, song thân của hiền điệt đồng ý, rồi lệnh tôn cắn ngón tay, lệnh đường cắt tà áo lụa, và hai người đã viết lại lá huyết thư mà ta đã trao cho hiền điệt vừa rồi. Phần Tam Quốc miếu chủ thì chỉ kịp dặn rằng phải đưa thi thể của người về Tam Quốc miếu. Cả ba làm xong công việc đó thì đều trút hơi thở cuối cùng. Vạn Tuyệt Độc Tôn truyền cho môn nhân dùng kiệu để đưa thi thể Tam Quốc miếu chủ về Tam Quốc miếu. Xong xuôi mọi việc, Vạn Tuyệt Độc Tôn bảo thuộc hạ dìu mình vào phòng riêng và mời ta cùng đến đó. Lúc bây giờ, trước thái độ phân minh của Vạn Tuyệt Độc Tôn, ta rất bội phục chứ không có gì oán hận bà ta cả, nên đã bình tĩnh lắng nghe những lời cuối cùng của người sắp chết. Lúc ấy, Vạn Tuyệt Độc Tôn truyền gọi Thập nhị hộ pháp và Song quỷ của Quỷ huyệt vào phòng, bà ta cho biết là sẽ chết trong vài canh giờ nữa nên muốn ký thác người con gái nhỏ là Mai Tương Phi cho ta, và hạ lệnh cho môn nhân phải lập tức suy tôn ta lên làm Huyệt chủ. Và cuối cùng, sau khi bàn giao mọi chuyện đâu vào đấy xong xuôi, Vạn Tuyệt Độc Tôn tháo mảnh lụa đen che mặt đưa lại cho ta rồi xuôi tay nhắm mắt. Lan Tâm Phi Tử kể xong câu chuyện rồi thở dài nói tiếp : - Đó là lần đầu tiên ta gặp lại lệnh tôn sau đêm hôn lễ, gặp lại người mà ta đã thầm yêu trong đau khổ, và đó cũng là lần cuối cùng mà đời ta phủ kín màu tang. Lan Tâm Phi Tử gục đầu lên bàn nức nở : - Vì chàng đã chết... trong giây phút cuối cùng, chàng chỉ nói lên được một tiếng yếu ớt rằng: “Lan Tâm Phi Tử, nàng hãy hiểu thấu giùm cho tình cảnh cực kỳ khó xử của Tần Hán Phách này”.