Rung động tuổi dậy thì
Chương 46
Bình thường Tiêu Bách Nghiêu không ở Tiêu gia, anh có một căn nhà riêng ở đường Hà Phi, khi Nguyễn Mộng Mai vừa ở bên anh, hai người triền miên mỗi ngày ở Bích Viên. Tiêu Bách Nghiêu nhắm hai mắt, Nguyễn Mộng Mai si ngốc nhìn anh, dường như nhìn như thế nào cũng đều không đủ.
Không được bao lâu cô chợt mở miệng hỏi: “Tiểu thư của Phùng gia có phải cực kì xinh đẹp không?”
Người đàn ông trợn mắt nhìn cô, đáy mắt đen thui.
Anh cảm thấy tiệc đính hôn cực kì nhàm chán, sau khi thoát khỏi tay cha mình, Trương phó quan lái xe vòng quanh sông Tô Châu, anh ngẫm nghĩ, nên tới tìm gặp cô, mặc dù vốn dĩ không nên như vậy. Hai người họ vốn là tình duyên ngắn ngủi, ai động tâm thì chính là người thua cuộc.
Tiêu Bách Nghiêu tự nhận không phải là một kẻ si tình, nhưng trông bữa tiệc kia anh vẫn luôn nhớ tới dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Nguyễn Mộng Mai, nhớ lại dáng vẻ thướt tha khi cô ca hát ở Đại Thế Giới, nhớ tới dáng vẻ nhỏ giọng khóc thút thít cực kì đáng thương khi cô ở dưới người mình.
Tóm lại cô như ma chướng xiết chặt cổ anh, xua cũng không tan, một hơi nghẹn ở cổ không thể lên hay xuống, chỉ đành phải đi tới tìm cô.
Tiêu Bách Nghiêu ôm lấy vòng eo con kiến mà một tay có thể ôm trọn của cô, không nói lời nào, cúi đầu che lại cái miệng nhỏ đỏ mọng giống quả anh đào, đầu lưỡi cuốn lấy cái lưỡi nho nhỏ của cô, mút vào đầu lưỡi trơn mềm, hút đi mật ngọt của riêng cô.
Khi hai người đều thiếu dưỡng khí mà thở dốc, anh mới buông cô ra: “Mọi thứ đều không bằng em.”
Nguyễn Mộng Mai chỉ xem đó là lời nói dỗ dành ngọt ngào của anh, tiểu thư Phùng gia trong lời báo chí, mặt như hoa đào, môi hồng răng trắng, cực kì xinh đẹp.
Vẻ ngoài xinh đẹp, mà thân phận là người của Phùng gia, cũng là một nhân vật nổi trội trong giới thượng lưu.
Hơn nữa Phùng Bích Lạc thích Tiêu Bách Nghiêu, cô ta thích hết thảy những thứ có tính khiêu chiến.
Hiển nhiên có thể thấy được, Tiêu Bách Nghiêu chính là người đàn ông quyền lực khiến tiểu thư Phùng gia muốn leo lên.
Bàn tay có vết chai mỏng của người đàn ông hoạt động không ngừng trên người cô, anh đẩy ra vạt váy sườn xám xẻ cao có họa tiết hoa nhài, ngón tay thon dài nghiền ép hoa tâm yếu ớt mẫn cảm của cô.
“Ưm…… Đừng…… Đừng ở trên xe, có người.”
Tiêu Bách Nghiêu càng không làm theo ý cô, cái tay kia linh hoạt vô cùng, dường như càng ác liệt, nặng nề mà nhéo hạt châu nhỏ của cô.
Nguyễn Mộng Mai bị anh kích thích không thể nhịn được mà yêu kiều rên rỉ: “A…… Đừng như vậy.”
“A Nguyễn, thói quen khẩu thị tâm phi này không tốt, phải sửa.”
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào trên mặt cô khiến cô đỏ bừng mặt.
Đúng vậy, dưới thân cô sớm đã nổi lên phản ứng, nhưng hôm nay là ngày anh đính hôn, anh lại muốn mây mưa với cô ngay tại đây thì tính là cái gì?
Nguyễn Mộng Mai cô là một người có cốt khí có lương tâm, cô không muốn làm loại người kia, trở thành yêu tinh câu dẫn người, dụ dỗ hồn phách của đàn ông, cô thích một người, đó chính là đường đường chính chính, quang minh chính đại mà ở bên nhau. Nhưng cô và Tiêu Bách Nghiêu thì là cái gì? Tình nhân? Hay là tri kỷ? Ngay cả bản thân cô cũng không thể hiểu được, nói không rõ.
“Tiêu Bách Nghiêu, anh nghĩ tôi là ai? Gọi là tới, đuổi là đi?”
Cô chậm rãi khép chặt hai mắt, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, cô không rõ vì sao cô lại đau lòng khổ sở như vậy, có thể là sự ích kỷ trong tim mỗi người đang quấy phá.
“A Nguyễn, đừng không biết tốt xấu, em phải biết, người Tiêu Bách Nghiêu tôi phải cưới là Phùng Bích Lạc, chứ không phải Nguyễn Mộng Mai.”
Anh xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi không thể là một người chồng, nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói lời chia tay, tôi không thích ghen tuông. Nhưng nếu em nghe lời, Tiêu Bách Nghiêu tôi nhất định sẽ không bạc đãi em.”
Đáy mắt của Nguyễn Mộng đong đầy nước mắt, cô cảm thấy tim đau như bị đao cắt, cô hiểu rõ tính tình của anh, nhưng anh chưa từng nói nặng lời như vậy với cô bao giờ.
“Tiêu Bách Nghiêu, em không có ý kia, anh……….
Đừng tức giận, được không?”
Tiêu Bách Nghiêu ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng người phụ nữ, thở dài: “A Nguyễn, em phải biết rằng, phía sau tôi là Tiêu gia, chỉ cần vô ý sảy chân, kết quả chính là vực sâu vạn trượng.”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
10 chương
18 chương
67 chương