Lúc Phong Đại chạy đến quán bar, mọi người đang chuẩn bị kéo nhau đi ăn khuya. Uy Vân nhìn thấy anh từ xa, vội bước nhanh lên trước, nở nụ cười rạng rỡ: - Anh đến muộn thế? Mọi người đang định đi ăn, cùng đi nhé? - Mộc Lâm đâu? - Em không thấy, chắc cô ấy về từ sớm rồi. Phong Đại nghe vậy lập tức quay người bỏ đi. Uy Vân vội kéo tay anh: - Dù sao cũng đến rồi, đi ăn rồi hãy về. Cô ấy lớn rồi, chẳng có chuyện gì đâu. Cô nàng vừa dứt lời, đột nhiên sững người. Phong Đại đang dùng ánh mắt hết sức giận dữ nhìn cô. Uy Vân bất chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng. Dù trước đây anh vẫn luôn lạnh nhạt với cô, nhưng chưa bao giờ thể hiện rõ cảm xúc như lúc này. Uy Vân thoáng ngượng ngùng, nhưng vẫn cố vớt vát: - Sao anh lại nhìn em như thế? - Cô đã làm gì thì tự cô hiểu.  Nói xong Phong Đại hất mạnh tay Uy Vân và bước đi không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần. Bỏ lại phía sau lưng một đôi mắt đầy bi thương và tuyệt vọng. Uy Vân tự hỏi: cô đã làm gì sai? Thích một người sao có thể khó đến như vậy? Thật ra, thích một ai đó không hề khó, có chăng chỉ là thích một người mà trái tim đã không còn chỗ trống nào dành cho mình nữa, khi ấy cũng không gọi là khó, mà là vô vọng. Uy Vân không hề biết, trước khi Phong Đại chạy đến đây, anh đã nghe đầy đủ câu chuyện. Ba Lâm nói cho anh biết, đột nhiên Mộc Lâm gọi điện về nhà. Cô nấc nghẹn trong điện thoại làm ông bà cực kỳ lo lắng. Sau cùng bình tĩnh lại, cô chỉ hỏi đúng hai câu. Một là, chuyện Uy Vân nói có thật hay không? Và hai là, tại sao mọi người lại giấu cô? Đối với chất vấn của Mộc Lâm, họ đã không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận. Nhưng họ chưa kịp giải thích rõ ràng thì cô đã tắt máy, sau đó thì không liên lạc được nữa. Vì vậy ba Lâm mới lập tức gọi cho Phong Đại. Còn Mẹ Lâm thì vô cùng tự trách, vì trong lúc vui chuyện với mẹ của Uy Vân đã để cho con bé nghe thấy. Nhưng tất cả đều đã muộn, quan trọng bây giờ chính là, không biết Mộc Lâm sẽ nghĩ thế nào về chuyện này. Ra khỏi chỗ đó, Phong Đại gọi vào máy Mộc Lâm nhiều lần nhưng đều không liên lạc được, anh không biết phải làm sao, lại chạy đến nhà cô. Nhấn chuông mãi mà không có ai trả lời, anh đành phải đứng đợi trước cổng.  Cũng chẳng biết bao lâu sau, mới có người ở cùng nhà với Mộc Lâm quay về. Anh nhìn kỹ, là chị hàng xóm. Chị ấy nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh, thì chau mày: - Lại tắt điện thoại à? - Vâng. Phong Đại đáp, đôi mắt ánh lên vẻ sốt ruột. - Vậy em vào đi. Nói rồi chị ấy mở cổng, Phong Đại lúc này không còn để ý gì đến thể diện đàn ông hay gì gì nữa, lập tức lách người qua vọt thẳng vào nhà, chỉ kịp để lại một câu: - Em xin phép! Vài giây sau, Phong Đại đứng trước cửa phòng Mộc Lâm, gõ nhè nhẹ. Không ai trả lời. Anh gõ mạnh hơn, dồn dập hơn. Vẫn không có tiếng trả lời. Sau cùng, anh chuyển từ gõ sang đập cửa, vừa đập vừa gọi: - Mộc Lâm! Mở cửa cho anh! Bên trong không có ai đáp.  Chị hàng xóm sau khi vào phòng cất đồ, thấy Phong Đại liên tục đập cửa thì tiến lại gần: - Hay là con bé chưa về? - Cô ấy về rồi ạ. Ban đầu khi chưa vào nhà, anh cũng từng nghĩ đến khả năng này. Nhưng vào đến phòng khách nhìn thấy đôi giày của cô thì anh chắc chắn Mộc Lâm đã về. Bởi vì cô đã hẹn tối nay hai người sẽ mang giày đôi, nên khi nhìn thấy đôi giày trên kệ anh bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ở nhà là tốt rồi. Chị hàng xóm cũng không hỏi tại sao Phong Đại chắc chắn như vậy, nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ cũng lờ mờ đoán được. Không tiện xen vào, chị chỉ nhẹ nhàng nói một câu: - Nếu đã không muốn gặp, em có đập nát cửa con bé cũng không ra đâu. Chi bằng về nhà đi, đợi cả hai bình tĩnh rồi cùng nói chuyện. Phong Đại nghe vậy liền dừng tay. Lúc nãy anh sốt ruột quá nên không để ý, mình đã làm phiền đến mọi người. Nhìn cánh cửa lặng thinh trước mặt thêm lần nữa, anh bất lực buông thõng tay xuống. Trước khi bước xuống cầu thang, anh quay lại nhìn chị hàng xóm, ánh mắt trông cậy: - Nhờ chị… để ý cô ấy giúp em. Nhìn thấy chị ấy khẽ gật đầu, Phong Đại mới yên tâm quay đi. Nhìn bóng lưng lặng lẽ của anh, chị thở dài một tiếng rồi gõ cửa. Nhưng không phải là chị muốn vào, vì chị chỉ nói một câu: - Cậu ấy đi rồi. Xong chị cũng quay về phòng mình, đóng cửa lại. Cuộc sống có đôi lúc không cần nói quá nhiều. Bởi vì nỗi đau của mỗi người, chỉ là của riêng người ấy. Nếu đã không thể hiểu được cảm giác của người khác, đừng vội khuyên nhủ. Vì những lời nói ra khi ấy thực chất cũng chỉ là những câu sáo rỗng mà thôi. Bên trong phòng, Mộc Lâm buông tay xuống. Tay cô tê rần, vì đã bịt miệng quá lâu. Thực ra ngay từ lúc Phong Đại nhấn chuông cửa, thì cô đã biết là anh. Nhưng cô không thể gặp, và cũng không muốn gặp. Cô cần có thời gian để sắp xếp lại tất cả chuyện này.  Nhưng có vẻ như anh vẫn chưa chịu từ bỏ, Mộc Lâm tưởng rằng không ai mở cổng thì anh sẽ quay về, nhưng một lát sau anh lại gõ cửa phòng cô. Đã có lúc cô muốn giật tung cửa để hỏi anh, tại sao lại làm như thế? Cô muốn nghe câu trả lời từ chính anh. Nhưng rồi, lý trí một lần nữa chiến thắng. Cho nên, cuối cùng cô chỉ ngồi trong góc phòng, lấy tay bịt chặt miệng để tiếng nấc không bật ra. Một cách vô thức, khi một tay cô che miệng, thì tay kia cũng nắm chặt áo nơi ngực trái. Để đến lúc nghe nói anh đã đi rồi, buông tay ra ở nơi đó chỉ còn là một mảng nhàu nhĩ, thảm hại như chính tâm trạng của cô ngay lúc này. Hít một hơi thật sâu, Mộc Lâm khó nhọc vịn tường đứng dậy. Cũng không thể cứ như thế này mãi được, đau đớn mấy cuối cùng vẫn phải đối mặt. Sáng hôm sau, Mộc Lâm vẫn chuẩn bị đến trường như thường lệ. Liếc nhìn mình trong gương, cô thực sự giật mình. Vẫn biết bộ dạng hôm nay của mình sẽ rất thảm, nhưng không ngờ lại tệ đến vậy. Cả đêm không ngủ khiến cái viền quanh mắt vừa đậm vừa to, chưa hết mí mắt vì khóc quá nhiều bây giờ sưng húp nặng như đeo đá, khó khăn lắm mới nhướn lên nổi. Cô bất lực mỉm cười, đúng là không thể ngờ, thất tình lại có sức tàn phá lớn như thế. Lục lọi một hồi, cuối cùng cô tìm thấy cặp kính 0 độ mà cô đeo để tránh bụi, bây giờ chính là lúc để nó phát huy tác dụng rồi. Có lẽ còn khá sớm, bên trong nhà vẫn im ắng, Mộc Lâm bước nhẹ nhàng ra cổng. Thực ra đi sớm như thế này cũng là tránh ánh mắt tò mò của mọi người, đặc biệt là Uy Vân. Nghĩ đến chuyện tối qua, cô khó có thể chấp nhận một người bạn như vậy. Đúng là những điều cô ấy nói đều là sự thật, nhưng nếu là một người bạn thực sự sẽ không làm thế. Nếu là cô, dù cho biết được những việc này, cô cũng không mang nó ra làm lợi thế của mình. Nghĩ đến việc Uy Vân vì chuyện này mà cổ vũ cho Nguyên Khôi theo đuổi cô, Mộc Lâm cảm thấy làm bạn với một người như Uy Vân quả thật đáng sợ. Mộc Lâm bước lui ra ngoài, đưa tay khép cổng. Vừa định quay đi, thì trong khóe mắt vụt qua một hình dáng. Cô ngoảnh đầu lại, sửng sốt. Phong Đại đang đứng dựa vào tường, nhìn cô không chớp mắt. Trên người anh vẫn là bộ đồ ngày hôm qua, nhưng bây giờ đã trở nên nhếch nhác. Không lẽ… anh đã ở đây cả đêm sao? Ánh mắt Mộc Lâm lóe lên một tia xót xa, nhưng lập tức biến mất. Cô xoay người, bước đi như chưa hề nhìn thấy.  Phong Đại thấy Mộc Lâm bỏ đi, bước vội lên trước, nắm lấy khuỷu tay cô. Mộc Lâm dường như cũng đoán trước được điều này, dừng lại. Khẽ quay đầu, cô không nhìn anh mà nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt cô của anh, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: - Buông ra! Phong Đại thoáng sững người, giọng nói của cô sao lại thế kia? Không phải đã khóc cả đêm đấy chứ? Nhưng bây giờ, điều đó đâu còn quan trọng nữa.  - Mộc Lâm, có thể nghe anh nói vài câu không? - Được. Rất nhanh, Mộc Lâm xoay hẳn lại, đối diện với Phong Đại. Cô đưa bàn tay còn lại lên, thận trọng gỡ tay anh đang nắm chặt khuỷu tay mình ra.  Phong Đại nhìn vào mắt Mộc Lâm, chợt thấy nhói lòng. Trong đôi mắt ấy, đâu còn ánh nhìn trong veo, tinh nghịch mỗi khi nhìn anh như ngày xưa nữa. Giờ đây, trong đó chỉ còn là một sự lạnh lẽo, và… cô quạnh. - Không phải anh muốn nói chuyện sao? Em sắp trễ rồi. Nhìn thấy Phong Đại cứ ngẩn người, Mộc Lâm tốt bụng nhắc nhở một câu. Phong Đại cảm thấy đầu óc rối bời, toàn thân bất lực. Tại sao đối diện với cô như thế này, một chữ cũng không thể thốt ra? Cuối cùng, anh cụp mi mắt, hai tay buông thõng xuống. - Em đi trước đi. Là anh quá sốt ruột, quá khẩn trương, nên đã không suy xét kỹ. Còn có thể nói gì được đây?  Nhưng Mộc Lâm thì khác, cô hoàn toàn không ngờ, đến cả một lời giải thích mà anh cũng không thèm nói với cô. Anh coi cô là cái gì? Không kìm được tức giận, Mộc Lâm lấy cặp xách đánh lên người Phong Đại: - Anh làm vậy là ý gì? Em là đồ chơi của anh à? Thích thì giữ không thích thì bảo đi? Đối với sự tức giận của Mộc Lâm, Phong Đại không hề có phản ứng. Anh để mặc cho cô phát tiết, trút giận lên người mình. Chỉ có thể chậm rãi nói một câu: - Thực sự xin lỗi em… Mộc Lâm nghe vậy lập tức dừng tay. Nước mắt khó khăn lắm mới ngăn lại, bây giờ lại trào ra: - Anh xin lỗi? Vì cái gì? Vì đã thông đồng với ba mẹ gạt em? Hay vì đã biết không thể mà cứ khiến em hiểu lầm? Phong Đại nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của Mộc Lâm, không nói nên lời. Mộc Lâm không né tránh ánh mắt của anh: - Nếu anh xin lỗi vì chuyện đó thì thực sự không cần. Em không trách anh, là bản thân em tự huyễn hoặc mình. Anh chỉ là thực hiện trách nhiệm của anh, do em không cẩn thận đã khiến anh khó xử. Người xin lỗi nên là em mới phải. Phong Đại sững người, anh không ngờ Mộc Lâm lại hiểu lầm lớn đến như vậy. Ban đầu anh chỉ nghĩ, cô giận vì anh đã không cho cô biết sự thật về người tài trợ cho anh, cũng như giấu cô việc ba mẹ cô nhờ anh. Nhưng cô lại cho rằng, tất cả những sự quan tâm của anh dành cho mình chỉ là trách nhiệm. Phong Đại hốt hoảng, vội vã nắm lấy tay Mộc Lâm lần nữa: - Không phải như vậy. Anh thừa nhận, chuyện học bổng của anh do ba mẹ em tài trợ là đúng, chuyện anh hứa với hai bác cũng là thật. Nhưng việc anh ở cạnh em, là do anh muốn, không phải vì trách nhiệm. Lần này Mộc Lâm không hất tay anh ra nữa, nhưng đột nhiên cô nhếch miệng, cười chua xót nhìn thẳng vào mắt anh: - Anh nghĩ là em vẫn còn có thể tin anh sao? Phong Đại sững sờ, nhìn thật lâu vào mắt cô, nhưng đã không còn nhìn thấy một chút ấm áp nào nữa, dù chỉ là những mảnh vụn còn sót lại. Đã không còn có thể cứu vãn được nữa rồi, Phong Đại từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, buông thõng xuống. Cái buông tay này, có lẽ đã được định sẵn. Vấn đề chỉ là, sớm hay muộn mà thôi. Mộc Lâm nói xong câu cuối cùng, thấy phản ứng của Phong Đại cũng biết mọi chuyện đã xong. Cô lập tức xoay người, bước đi thật nhanh. Viền mắt vẫn còn ươn ướt bị gió quét qua, lạnh ngắt. -------- Từ trước đến giờ, Mộc Lâm chưa bao giờ để cho ba mẹ phải lo lắng, cho dù là việc học hành hay cuộc sống cá nhân. Trong rất nhiều năm, cô đã dần dần xây dựng được lòng tin tưởng gần như tuyệt đối của gia đình đối với mình. Do vậy mà, khi cô nói ra quyết định của bản thân, ba mẹ Lâm chỉ trầm ngâm chứ không lên tiếng phản đối. Tuy rằng chuyện này có hơi đường đột và chưa từng có tiền lệ, nhưng ba mẹ Lâm vẫn tôn trọng suy nghĩ của cô. Mộc Lâm nói, cô muốn quay về Việt Nam, học tại trường cũ. Những thủ tục cô cũng đã làm xong ở bên này. Vì thành tích của Mộc Lâm năm vừa rồi rất khá, hơn nữa ấn tượng lại tốt nên nhà trường cũng không quá khắt khe, đồng ý để cô quay về trường cũ tiếp tục chương trình mà không phải học lại. Bên phía trường cũ, tuy thầy hiệu trưởng rất ngạc nhiên, nhưng ba mẹ Lâm đã đích thân đến trường xin phép, hơn nữa trường bên Melbourne cũng đã gửi thư nói trước, nên mọi thủ tục cũng rất nhanh được thông qua. Khoảng 1 tháng sau ngày ấy, Mộc Lâm quay về Việt Nam. Thực ra, cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Không phải cô giận quá mất khôn, không nhìn xa trông rộng, mà bởi vì, trải qua 1 năm học tập ở đây, cô nghiệm ra rằng hệ thống giáo dục ở bên này cũng không chênh lệch với nước mình bao nhiêu. Thời gian gần đây, Việt Nam đã tích cực nghiên cứu học hỏi, nhất là về mảng giáo dục. Do vậy, ngoài việc điều kiện học tập tốt hơn về cơ sở vật chất thì học ở Việt Nam cũng không gọi là tụt hậu so với các nước tiên tiến. Hơn nữa, Mộc Lâm tin rằng chỉ cần bản thân cố gắng, học tập nghiêm túc thì chắc chắn vẫn có được một tương lai vững vàng. Cũng trong thời gian 1 tháng này, Mộc Lâm không hề liên lạc với Phong Đại, mà anh cũng không làm phiền cô nữa. Ba mẹ Lâm đã gọi điện báo cho anh biết quyết định của cô, bảo anh không phải lo lắng. Thời gian sắp tới, tuy thỏa thuận giao kèo gì đó vì chuyện này mà không còn nữa, ba mẹ Lâm vẫn tiếp tục để Phong Đại ở lại học cho đến lúc tốt nghiệp.  Bản thân Phong Đại cũng từng nghĩ qua, đã không còn giao kèo nữa, ân huệ này anh cũng không nên nhận, nhưng ba mẹ Lâm gạt đi, hơn nữa ông ngoại cũng gọi sang cho anh, yêu cầu anh không được bỏ giữa chừng. Cả ba người còn nói, hy vọng thời gian này anh có thể cố gắng tạo dựng thành tích, sau này về nước đường đường chính chính tìm Mộc Lâm. Cứ như vậy, từ một khởi đầu tốt đẹp biết bao, xào qua xáo lại, thêm chút ý kiến người lớn, thêm chút suy nghĩ cá nhân, kết cục của hai người trẻ tuổi lại là xa nhau. … Ngày Mộc Lâm trở về, thời tiết đang là mùa xuân. Tuy không rõ ràng lắm nhưng cái lạnh đã không còn, thay vào đó là ánh nắng ấm áp. Vừa trải qua một khoảng thời gian nghỉ tết, mọi người cũng dường như được tiếp thêm sinh lực, ai nấy đều sảng khoái hứng khởi, đầy nhiệt huyết bắt đầu cho một năm mới. Vẫn còn 2 ngày trước khi đi học trở lại, Mộc Lâm sau khi dọn lại phòng ốc, sắp xếp kệ sách xong thì gọi điện hẹn đám Khoa Cát đi ăn. Tuy chưa tới giờ, nhưng cô vẫn muốn ra khỏi nhà, đi dạo một vòng. Bác Vương đã nghe dặn dò, bây giờ đang ở trước sân chờ cô. Trước kia, mỗi khi ngồi xe, Mộc Lâm vẫn thường huyên thuyên nói chuyện cùng bác Vương. Nhưng hôm nay, cô chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thực ra, một năm cũng không phải là thời gian quá dài để mọi thứ có thể thay đổi đến nỗi không nhận ra. Nhưng đối với Mộc Lâm, thì những điều trước mắt lại không có chút quen thuộc nào cả. Là bình thường cô không để ý, hay là bởi vì những sóng gió trong lòng quá xa lạ? Mộc Lâm thầm nhớ lại, trước khi gặp Phong Đại, cô chỉ biết đi học, đi tập và về nhà. Nếu có đi nơi nào khác thì cũng là mấy chỗ trung tâm mua sắm mỗi khi đi cùng mẹ mà thôi. Nhưng sau khi quen biết anh, cô biết thêm quán ăn nơi anh làm, biết khu phố có nhà cậu mợ của anh, biết cảm giác đi xe đạp, biết đỏ mặt, biết tim đập mạnh, biết tức giận, và … biết nhớ nhung. Như lúc này… Tự vấn bản thân mình thêm một lần nữa, tình cảm của cô đối với anh rốt cuộc là gì? Hình như Mộc Lâm lại không thể trả lời được. Cô thích anh, cũng cảm nhận được tình cảm của anh. Nhưng tại sao cô không thể chấp nhận được việc anh đã làm? Khi tất cả những cảm xúc nóng giận nhất thời qua đi, thực ra Mộc Lâm cũng ngạc nhiên vì hóa ra mình cũng không tức giận lắm. Thay vào đó, lại là cảm giác sợ hãi. Cô sợ rằng, sự quan tâm của anh chỉ là trách nhiệm, sợ rằng sau khi anh thực hiện lời hứa với ba mẹ mình, sẽ không còn muốn ở bên cô nữa, cô sợ… Vì vậy, Mộc Lâm quyết định quay về đây. Ngoài lý do cô đã nói với ba mẹ, còn có một nguyên nhân khác nữa. Cô không gặp anh, để tự xác định vị trí của anh trong tim mình. Cũng là để, anh không cần phải giữ lời hứa ấy nữa.  Nếu không còn rào cản, liệu rằng … anh có đến bên cô, một lần nữa … hay không? ---------------------------