Rốt cuộc em là ai

Chương 19 : Vô sinh

Vậy là đã 2 tháng vợ chồng “chúng nó” sống với nhau, tuy vậy nhưng trong gia đình vẫn chưa có đứa bé nào dù đã “ấy” với nhau. -Hôm nay nghỉ làm đi khám thử xem như thế nào, anh muốn có con lắm rồi -Hắn đập bàn cái rầm -Nhưng….. nhưng -Nó rất sợ phải gặp bác sĩ. -Không nhưng nhị gì hết, mau đi -Hắn kéo mạnh tay nó, đẩy vào trong xe. Dù không thích nhưng nó vẫn phải cặm cụi gật đầu. Đến bệnh viện, hắn ngồi chờ bên ngoài, còn nó đang ở bên trong, lát sau nó bước ra, kết quả thật bất ngờ……. . . . . . . . . . . . . . . . . . . Nó vô sinh. Lúc đầu nghe tin này, hắn có phần sốc mạnh, đẩy nó lên xe và cho nó về nhà rồi leo lại lên xe để đi làm. Nó ngồi ở nhà, nước mắt lưng tròng….. nó trốn trong phòng khóc thảm thiết, lí do vì sao nó vô sinh chứ? —*—————– Chiều, nó đi xuống dọn cơm, đôi mắt xưng húp lên vì khóc. 5giờ vẫn chưa thấy hắn về 6giờ vẫn vậy 7giờ vẫn thế. 8giờ vẫn không thay đổi Sốt ruột, nó cứ đứng ngồi không yên. –*————— Hắn đang ở trong một quán bar, những chai rượu lăn long lóc, cứ nhớ đến cái vụ nó vô sinh, hắn lại cảm thấy như tuyệt vọng. Một cô gái làm việc ở đây khẽ nhếch mép. -Anh ơi, em lấy thêm cho anh vài chai nhé -Cô gái bước tới. Hăn không nói gì, vẫn tập trung cao độ uống rượu, cô gái bước đi lấy thêm 2, 3 chai cho hắn, không chần chứ, hắn vớ ngay lập tức rồi nốc cạn sạch. -Anh uống ít thôi -Cô gái sờ soạng khắp người hắn, ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cứ mong hắn uống cho thật say. Hắn càng lấy thêm mấy chai nữa mà nốc cạn rồi quăng mạnh xuống sàn. -Vậy, ta cùng uống -Cô gái rót thứ chất lỏng gọi là rượu ra ly thủy tinh, nâng nhẹ lên đầy vẻ khiêu khích. Hắn nhếch mép rồi cũng đưa ly lên, hai ly chạm nhau tạo ra một tiếng động nhỏ vui tai, cô gái chỉ nhấp một ít, còn hắn thì cạn sạch không còn một giọt. —*———— Thấy việc hắn làm với nó có phần đáng ghét và coi thường nó, khi biết nó vô sinh không ở nhà chăm sóc mà biến mất dạng ở nơi đâu, nó ra khóa cửa rồi bỏ lên phòng ngủ, nó với cái biệt danh “Ngủ như heo” nhưng giờ đây không thể nào chớp mắt nổi, cứ nghĩ đến hắn có thể sẽ rời bỏ nó mà đi theo với một cô gái khác, nó rất lo sợ. ——-*————– Sáng hôm sau, nó bước xuống phòng khách, tìm mọi ngóc ngách trong nhà nhưng vẫn không nhìn thấy hắn. Nó chỉ nghĩ đơn giản là hắn đã đi làm sớm, vì bình thường hắn rất bận rộn, bận chuyện công ty, bận chuyện ở Thổ Long bang nữa, hắn và nó vẫn đang điều hành ở bang của mình. Chỉ nghĩ đến đó, nó vui vẻ ăn sáng một cách ngon lành. —–*—————– Hắn lúc bấy giờ đang nằm ngủ say trên một chiếc giường cùng 1 người con gái, người con gái đặt tay trên ngực hắn và cả hai trần như nhộng, hắn mở mắt, mọi thứ quay mòng mòng và rất chóng mặt. -Cái gì đây? Chuyện tối qua? Cô là ai? -Hắn đã nhận thức được mọi thứ đang diễn ra trước mặt -Anh không nhớ em à? -Cô gái nhếch môi và ngồi dậy. -Cô… cô là Tiểu Duy sao. Sao cô dám? Cô biết tôi đã có vợ rồi mà-Hắn chỉ thẳng mặt ả. -Trí nhớ anh tốt lắm đấy, anh có vợ à? Thế vợ anh có sinh cho anh một đứa con không? Anh nghĩ kĩ lại đi, cô ta vô sinh -Ả trừng mắt nhìn hắn, kết quả nó vô sinh chần dần trước mắt, vậy mà hắn không chịu tin và không cho ả một cơ hội. -Cô…… chuyện riêng tư của gia đình tôi, sao cô biết? -Hắn hoảng hốt. -Tôi…… tôi…… anh biết mà, tôi rất yêu anh nên tôi luôn biết anh đang làm gì, ở đâu -Ả hơi lúng túng. -Chúng ta không thuộc về nhau mà [Au: Chúng ta không thuộc về nhau, chúng ta không thuộc về nhau, chúng ta không thuộc về nhau em hãy cứ đi bên người mà em cần, trái tim không thuộc về nhau, giấc mơ không là của nhau….] -Hắn nhún vai. -Chúng ta sẽ thuộc về nhau, anh nên nhớ, em có thể sinh cho anh một đứa con và chuyện đêm qua có thể chúng ta sẽ được đấy -Ả cười gian tà. Hắn như bị lép vế, ngồi như người mất hồn. -Anh sẽ không muốn cô vợ ngây thơ của anh biết tôi đã có con với anh đâu, sẽ là cú sốc lớn với cô ấy đấy, liệu mà đối xử tốt với tôi -Ả được đà, uy hiếp hắn End chap 1,