Rốt cuộc em là ai
Chương 15 : Mừng ba xuất viện chào đón mẹ về
Thế là hai ngày cũng đã qua, đã đến ngàu ba nó xuất viện và mẹ nó từ bên Hàn trở về, mọi thứ sẽ rất vui đây, nó mặc bộ đầm màu vàng nhẹ và đến bệnh viện d ẫn ba về. o a geu gireul chajeumyeon useul suga isseulkka yoksimi manha apassdeon naldeul eojewa dareul su isseo honjaraneun saenggageul hajima jinagan apeun gieogeun ije jungyohaji anha eonjenganeun nunmul meojeumyeon himdeuldeon sigani malhagessji naege gomawossdago himnaerago gwaenchanheulgeorago naege malhae rarara rarara naneun nareul deo akkilgeoya rarara rarara naneun nareul saranghae
[Sunflower -Younha [nhạc phim của phim Doctor 2016]
Tiếng chuông điện thoại của ba nó vang lên, là mẹ nó gọi, số máy của mẹ nó, ba vội vàng nhấc máy lên gọi
-Alô bà xã
-Ra đón em nhé! Sân bay Tân Sơn Nhất, bai anh -Mẹ nó trẻ con gọi lại, nó và ba nó hí hửng leo lên xe lái đi ra sân bay, mẹ nó ngồi đó, mang cả đống bánh.
-Mẹ ơi -Nó chạy nhào đến chỗ mẹ
-Con lớn quá nhỉ? Sao gầy thế kia? Ba không cho con ăn hả? Để mẹ xử tội ông ba mới được -Mẹ nó cười khì.
-Dạ, ai bảo ba bị bệnh bắt con lo chuyện ở băng đủ thứ chuyện luôn a -Nó theo phe mẹ cùng trêu chọc ông bố.
-Thôi đi mấy mẹ con -Ba nó bực mình hét lên
-Hình như đụng trúng tim đen rồi con nhể -Mẹ nó chỉ chỉ chỏ chỏ
-Chuẩn luôn -Nó cười khì
-Mấy mẹ con ở đó bênh nhau hả? Đi về -Ba nó cầm đống bánh bỏ lên xe.
-Con nè, mẹ có mua mấy loại bánh con thích đó, lát về nhà hai mẹ con cùng ăn -Mẹ nó ngồi trên xe, nói chuyện với nó.
-Ố kê, mà mẹ về làm gì vậy? -Nó hơi khó hiểu, bỗng dưng đi về, làm đột ngột quá
-Mẹ về mà không mừng sao? -Mẹ nó xoa đầu nó.
-Con có bảo là không mừng sao? -Nó cau mày.
-Ha ha, được rồi, mẹ về là để chuẩn bị đám cưới cho con -Mẹ nó cười khì khì.
-Hả? Con mới lớp 11 mà -Nó hốt hoảng
-Không ai dám cấm mình đâu con ạ. Phá luật chút đi, mẹ muốn có cháu ẵm bồng rồi -Mẹ nó nói làm nó không biết nói gì nữa.
-Đám cưới với ai vậy mẹ? -Nó ngơ ngác
-Bí mật, thôi về nhà rồi, đem bánh vào nào -Mẹ nó xuống xe, xách đống bánh vào, hai mẹ con ai cũng vui vẻ trừ ông bố đang để mặt cộc kia. Mẹ vui vẻ bóc cho khoai tây sấy, món nó thích ăn nhất.
-Quào ngon hết sảy -Nó vỗ tay khen ngợi o a geu gireul chajeumyeon useul suga isseulkka yoksimi manha apassdeon naldeul eojewa dareul su isseo honjaraneun saenggageul hajima jinagan apeun gieogeun ije jungyohaji anha eonjenganeun nunmul meojeumyeon himdeuldeon sigani malhagessji naege gomawossdago himnaerago gwaenchanheulgeorago naege malhae rarara rarara naneun nareul deo akkilgeoya rarara rarara naneun nareul saranghae
Tiếng chuông của ba nó vang lên, ba nó đi ra ngoài nghe một chút rồi bước vào, khéo tay mẹ nó đi
-Ba mẹ có việc bận, con ở nhà nhé! -Nói rồi ba mẹ đi ra xe, nó ngoan ngoãn ở nhà đợi ba mẹ về
Ở trong xe
-Mình đi đâu vậy anh? -Mẹ nó ngồi ghế phụ, hỏi ba nó.
-Đi qua Thổ Long Bang, bên đó có chuyện -Ba nó vui vẻ mỉm cười thân mật với mẹ nó.
-Lâu lắm rồi chưa gặp xui gia nhỉ? -Mẹ nó hí hửng.
-Mà không biết vụ này là như nào đây -Ba nó lái xe, đôi lúc trả lời qua loa những câu hỏi mẹ nó hỏi.
Đến Thổ Long Bang
Ba mẹ nó bước vào, hai bà mẹ gặp nhau, cúi chào:
-Chào xui gia -Rồi cười ha ha.
Hai người đàn ông nghiêm túc ngồi xuống để bàn bạc một số việc.
-Mấy anh ở đây, em cùng chị xui xuống làm ít món -Mẹ nó vui vẻ, lâu lắm rồi hai người mới gặp lại nhau, hồi xưa thân thiết lắm nhưng rồi lên cấp 3 học khác trường nên ít gặp nhau, rồi hai người đi du học, mẹ nó đi Hàn còn mẹ hắn đi Mỹ.
Lát sau, đồ ăn đã hiện diện trên bàn. Hai người hí hửng cười với nhau rồi cùng đi vào vấn đề chính của cuộc nói chuyện
Nó vẫn ở nhà, cảm thấy chán liền xuống mở tivi lên xem, không biết ba mẹ đi đâu? Tự dưng lại bỏ đi đột ngột, mới về mà. Mà chắc bố mẹ không sao đâu, nó vui vẻ xem tivi.
Lát sau, ba mẹ nó về, ai cũng để mặt bình thường, không cười không nói nhưng hơi lạnh lùng với nó khiến nó thấy khó chịu.
-Có chuyện gì vậy ba mẹ? -Nó cầm ly nước lên, nhấp một ngụm
-Tờ hôn ước giữa con và Chấn Hàn đã bị xé toạt, không còn hôn ước nữa, từ giờ Chấn Hàn sẽ cưới Tiểu Duy làm vợ -Ba mẹ nó thẫn thờ. Ly nước trên tay nó tự do rơi xuống… “Choang” ly nước vỡ ra từng mảnh… vì sao chứ? Không lẽ mọi chuyện đến đây là kết thúc sao? Mình và Hàn sẽ không tới được với nhau sao? Sao lại bi đát tới thế được? Nó không hề tin nhưng sự thật đã rõ ràng ngay trước mắt, nó ôm mặt lên phòng khóc, ba mẹ nó nhìn nhau, mắt thoáng buồn “Hơi quá đáng” hai người chung cùng một suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
13 chương
13 chương
28 chương