Rong Biển Bị Mèo Ăn
Chương 7
VV gặp được giai đẹp liền không chịu đi, mặt dày mày dạn ở lại nhà Ôn Uyển Nhu ăn cơm chiều, ăn đến nỗi tam quan của bản thân cũng như được đổi mới. (Tam quan gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan, hiểu lơ mơ thì là nhận thức của con người đối với mọi thứ xung quanh)
Chớp mắt đã tới năm giờ chiều, Thần Ca thấy đã qua giờ mình tan tầm không biết bao lâu rồi, còn cứ ở đây da mặt cậu sẽ bị cái tên VV mắt mù này quẳng đi sạch sẽ mất, cậu vội vàng tìm một cái cớ, một tay ôm thùng một tay kéo VV ra cửa.
Ôn Uyển Nhu ôm ngực đứng trước cửa sổ nhìn hai người ngồi vào xe rời đi, nửa mặt ẩn trong bóng tối.
Việc đầu tiên VV làm khi vào nhà Thần Ca chính là bổ nhào lên người Con giai cún, ôm hôn sờ mó đủ thể loại, Thần Ca mở thùng, lấy đồ ăn vặt dành cho chó đổ ra cho nó, cười nhạo VV, “Cậu giỏi thật đấy, đã ăn vụng nhiều đồ ăn vặt của mình thế rồi còn ăn cả của Con giai cún à?”
“Cậu nghĩ mình ngu chắc,” VV nói, nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ mặt, thẹn thùng vô ngần nói, “Ai nha, hôm nay anh đẹp giai ở chỗ cậu làm quả là hàng chất lượng cao, rất hợp với gu của mình.”
“Thích thì theo đuổi đi.” Thần Ca thuận miệng nói.
VV ngẫm nghĩ một lúc, vẻ mặt kinh hỉ, nói, “Ai cưng à, thế thì quá tuyệt rồi, cậu nghĩ xem, mình đã chăn đơn gối chiếc không có đối tượng suốt hai tuần rồi, mình thấy cái anh đẹp giai kia có vẻ cũng không có bạn giai, hai bọn mình không phải quá vừa vặn ư.”
Thần Ca nhíu mày, nói, “Cậu thực sự định theo đuổi anh ấy à.”
“Sao lại không theo đuổi chứ, anh ta lớn lên đẹp trai như thế, còn có một căn nhà bự chảng, ít nhất cũng phải nhiêu đây đi?” VV vung tay đếm, vung đến vung đi, thiếu chút nữa tính luôn cả ngón chân mình.
“Nhưng mà…” Thần Ca không phải là cố ý đả kích VV, nhưng cậu cảm thấy, Ôn Uyển Nhu phải mắt tàn mới hẹn hò với người nương pháo như cậu ấy, cậu tiếp tục nói, “Cậu thấy Ôn Uyển Nhu sẽ thích cậu sao?” (Nương pháo na ná với từ ‘bóng’ của mình.)
“Ôn Uyển Nhu là ai?” VV ngẩn ra, hỏi.
Thần Ca trầm mặc.
VV tự mình nghĩ nghĩ.
Cũng trầm mặc theo.
Thần Ca đi rồi, Ôn Uyển Nhu một mình nằm trên sofa không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên ngoài cửa vang lên từng đợt gõ cửa có quy luật.
Hắn không nhúc nhích.
Tiếng gõ cửa kéo dài ước chừng hơn mười phút, Ôn Uyển Nhu day day huyệt thái dương, dứt khoát lấy khẩu súng lục màu đen dưới đệm sofa, lưu loát lên đạn, nhìn qua mắt mèo ở cửa, giọng nói trầm thấp tao nhã, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đàn ông, đặc biệt cung kính nói, “Thiếu gia, mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Không đi.” Ôn Uyển Nhu đáp đến thẳng thắn rõ ràng.
“Rầm —!”
Cửa sổ bỗng chốc bị phá một cái lỗ to đùng!
Ôn Uyển Nhu nhìn mảnh vỡ tan tác rơi ra từ lỗ hổng cùng viên đạn toả khói đầy nguy hiểm cách chân mình một cm, bình tĩnh cúi người nhặt áo sơ mi không tay màu đen của mình lên, đi mở cửa.
Ngoài cửa.
Tám người đàn ông mặc tây trang màu đen đồng thời cúi đầu, hô lên, “Thiếu gia.”
Tầm mắt Ôn Uyển Nhu đảo qua bọn họ, một thân toả ra hàn khí.
Tất cả suy đoán của Thần Ca về Ôn Uyển Nhu đều sai bét, nhưng có đúng một cái, ấy là — tiền viết văn của Ôn Uyển Nhu, quả thực không đủ để hắn duy trì sinh hoạt hàng ngày.
VV khiến người ta có cảm giác y cực kì giống một khuê nữ nhà bên, có đôi khi Thần Ca nhìn VV dòm gương bôi loạn lên mặt mà cứ ngỡ như người đang ngồi trước mặt mình là một cô em diện mạo hung tàn, chớ không phải một anh giai một mét bảy mươi lăm.
Văn phòng đã sớm lấy lại tiểu phẩm giao cho Thần Ca biên soạn lúc trước, Thần Ca mở máy tính chẳng biết làm gì, nhàm chán đọc tin tức.
Cậu bên này đang đắm chìm trong chùm tin tiêu điểm ‘XX sau khi ở chung ba tháng, phát hiện bạn trai là phụ nữ’ cùng với ‘Thiếu nữ mười bốn tuổi yêu đại thúc bốn mươi tuổi’, VV nằm trên giường đột nhiên bật dậy, ôm gối vò vò, vừa vò vừa rống, “A a a a! Muốn đàn ông quá đi mất thôi!!!”
Thần Ca đảo mắt xem thường, hít sâu một hơi, dùng tông giọng có đề xi ben lớn hơn gào lên, “A a a a! Muốn phụ nữ quá đi mất thôi!!!”
Gào xong, Thần Ca nhìn VV bị mình doạ sợ, hỏi, “Thích không?”
VV vẻ mặt ‘cậu là đồ ngu à’, nói, “Cậu biến ra một cái ‘chiêm chiếp’ cho mình đi, mình thích liền.” (Chiêm chiếp là từ tượng thanh, mọi người đều hiểu chớ)
Thần Ca tắt máy tính, cậu thấy người bạn tốt là gay này của mình cơ khát quá rồi, cần chủ nghĩa xã hội nghiêm khắc giáo dục, “Cậu chẳng qua mới có hai tuần không có đàn ông thôi, mình hơn hai mươi năm không có phụ nữ đây này, cậu thấy mình với cậu ai thảm hơn?”
VV đáp, “Căn bản là không phải đạo lý này, cậu nghĩ coi, người nếm qua sơn hào hải vị với người suốt ngày gặm vỏ cây cùng phải gặm vỏ cây, cậu thấy người nào dễ chịu hơn?”
Thần Ca chấn kinh rồi, “Cậu thế mà có thể nói ra câu thâm ảo như vậy, mình quả là phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.”
VV vẻ mặt tự hào, “Cũng không nhìn coi gia là người thế nào, người như cậu đã bao giờ được chiêm ngưỡng chưa…Ài không nói cái này nữa, Thần Ca à, cậu giới thiệu Uyển Nhu cho mình nha?” Y tội nghiệp cầu xin.
Thần Ca nhíu mày, cậu cứ thấy có một chút cảm giác… như đang hãm hại đồng đội, “Cậu thực sự thích người ta?”
VV gật đầu, “Trà không thiết cơm không nhớ.”
Thần Ca khinh bỉ, “Lúc nãy Uyển Nhu làm bốn món ăn, không phải cậu ăn hết một nửa à!”
“Cái này đâu có giống,” VV hai tay ôm cái mặt bự chảng của mình, “Là nhất kiến chung tình cậu hiểu không?”
“Vậy cậu cứ tự do truy đuổi tình yêu của cậu đi.” Thần Ca xoa xoa cổ.
VV đột nhiên như con dê điên vỗ tay đôm đốp một hồi, hai mắt loé sáng nhìn chằm chằm Thần Ca, “Mình nghĩ ra một biện pháp tuyệt hảo, Uyển Nhu không phải là đồng nghiệp của cậu sao? Các người không phải mới gặp nhau vài ngày sao? Hẹn nhau ra ngoài một bữa đi, cậu coi, mình đi cùng cậu anh ấy sẽ không xấu hổ, mình cũng không xấu hổ, quá tốt.”
“Bọn mình ngày nào cũng bận việc, làm gì có thời gian ra ngoài chơi bời với cậu.” Lúc nói câu này trong lòng Thần Ca có tí chột dạ.
Ôn Uyển Nhu đến trưa thì viết khoảng ba, bốn chương, sau đó hai người bọn họ nhàn rỗi không có việc làm ngồi xem tivi, chả có áp lực gì sất.
VV cầm túi đi ra ngoài, nói, “Ai nha, thời gian trôi nhanh như nước chảy, mình đi rút tiền mua vé xem phim đây, lát nữa mình về hai ta lên mạng bàn tiếp, cậu ngẫm cho kĩ đê!” Y đi xong liền mở cửa lao ra ngoài, hệt như một cơn gió.
Thần Ca trợn mắt há hốc mồm nhìn y xoẹt một phát đodng cửa, thật lâu sau mới nói ra lời mình vốn định nói, “Ôi điên, cậu muốn tìm người yêu, sao còn tìm thêm một cái bóng đèn làm chi…”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
11 chương
83 chương
19 chương