Trân Châu? Tử Tô lập tức đối với cái tên này nổi lên hứng thú rất lớn đối với nữ nhân u buồn này. Nàng tò mò quan sát nàng, cảm thấy nàng dường như nàng không giống người khác lắm. “Long Triệt, nàng là ai a?” Tử Tô không chút nghĩ ngợi, liền nhịn không được hỏi, nàng thật sự không thể kiềm nén sự tò mò của chính mình, hỏi một cách vô cùng không lễ phép. Long Triệt nhất thời sắc mặt có chút mất tự nhiên, hắn tại sao lại quên mất Trân Châu nhỉ, trước đó cũng không có nói cho Tử Tô biết, không biết nàng có hờn giận hay không. Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hắn, trong tâm Trân Châu thoáng đau lòng, đau xót nhìn người nam nhân trước mắt, sau đó cúi đầu, nàng thật là khó chịu. “Nàng, nàng là phi tử của ta.” Long Triệt do dự, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không nói, hắn sợ hãi lo lắng lén nhìn Tử Tô đang đi bên cạnh, tim giật thon thót. A?! Tử Tô có chút kinh ngạc, sắc mặt thoáng có chút mất tự nhiên đứng lên, nhưng mà nàng rất nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh. Nàng cũng nên đã sớm biết, mỗi người đều có phi tử, huống chi là hắn? Nói sau, ai đều đã có thứ tự đến trước và sau. “Xin chào, Trân Châu, muội có thể gọi tỷ như vậy không? Muội là Tử Tô, tỷ có thể gọi muội là Tử Tô.” Tử Tô mỉm cười, hòa khí nói, ôn hòa nhìn nàng. Trân Châu nhanh chóng ngẩng đầu lên, giật mình nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu thi lễ, kinh sợ nói: “Long Hậu, Trân Châu không dám, Long Hậu làm sao Trân Châu có thể xưng hô như thế được, Trân Châu không thể loạn ngôn gọi thẳng tên úy của Long Hậu.” Long Triệt nghe vậy, cũng là giật mình không nhỏ, nhìn về phía Tử Tô ánh mắt thế nhưng có chút cảm kích, vui vẻ, còn có an tâm. Không nghĩ tới, Tử Tô lại có thể không giận hắn, ngược lại còn chủ động hòa hảo cùng Trân Châu, hắn là vạn vạn thật không ngờ, vốn lo lắng, bây giờ rốt cuộc đã thả lỏng tâm. Tử Tô mỉm cười, nhìn ánh mắt bọn họ bỗng nhiên kinh ngạc, vẻ mặt ôn hoà nói: “Nếu cô đã kiên trì nhất quyết như vậy, như vậy tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, có rảnh mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trao đổi để tìm hiểu lẫn nhau hơn, tôi lần đầu tiên đến Đông Hải, quy củ gì cũng đều không hiểu, sợ là không hiểu được tập tục của nơi này, mong cô thứ lỗi.” Những lời nàng nói ra thật khéo léo, xua tan đi không khí căng thẳng ngượng ngập, ai nấy cũng thầm giật mình, Trân Châu nhất thời há hốc miệng, nàng biết nữ nhân đứng trước mình chỉ là một nữ tử bình thường đến từ nhân gian. Nhưng phong cách cũng lời nói của nàng thật vô cùng cao quý tao nhã, rất có khí chất của một bậc mẫu nghi. “Trân Châu cảm tạ Long Hậu.” Trân Châu cũng không biết nói gì, chính là đơn giản, sau đó thật cẩn thận cáo từ: “Long Vương, Long Hậu, Tiểu Điện Hạ, Trân Châu còn có việc, không dám quấy rầy nhã hứng của các người, Trân Châu cáo lui trước.” Nàng đợi đến khi Long Triệt đồng ý, vội vàng mang theo các cung nữ vội vàng mang mang rời đi. Nhìn bóng dáng Trân Châu đi xa, Tử Tô có chút mất mát, chùng lòng, nàng nghĩ đến có lẽ sẽ có một người nam nhân sẽ giống nhau như thế, chỉ có chỉ có duy nhất một mình nàng, nhưng là hiện tại nàng có chút thất vọng. Long Triệt đợi Trân Châu đi rồi, vội vàng giải thích nói: “Tô nhi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta không phải không muốn nói cho em biết, ta chỉ là không biết nói như thế nào, mong em tha thứ cho ta.” Hắn sốt ruột không thôi, tuy nói nàng không có biểu hiện ra để ý, nhưng là hắn cuối cùng vẫn là nhịn không được muốn giải thích. Tử Tô hướng hắn cười cười, lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Quên đi, tôi không sao.” Nàng hướng Tiểu Long Nhi vẫy tay, nắm cánh tay nhỏ bé của thằng bé, cùng nhau tiếp tục đi dạo. Long Triệt rất ảo não, vội vàng đuổi theo phía sau, một đường không yên bất an cùng bọn họ, thật cẩn thận không dám nói gì để nàng giận thêm. Trong lòng lại đồng thời hạ quyết định, tìm thời gian thuận tiện đem Trân Châu tiễn bước.