Cái này, nàng kh
ông dám đi bệnh viện, cũng may mắn là không đi, nói cách khác, nàng nếu sinh ra một quái thai như vậy, không đem rồng Bảo Bối của nàng bắt đi làm thí nghiệm mới là lạ.
Tử Tô nắm lên cái cuống rốn kia, chuẩn bị lấy kéo cắt cuống rốn nối nàng và rồng Bảo Bối, không ngờ Tiểu Long Nhi lại bắt được tay nàng, hướng nàng cười tủm tỉm.
“Mẫu hậu, để Bảo Bối làm cho.” Long nhi cầm lấy cuống rốn cười hì hì nói, cái cuống rốn liền biến mất không thấy.
Tử Tô nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, quên cả sợ hãi, chính là ngơ ngác nhìn hắn.
Tiểu Long Nhi thì đứng đó lúc lắc đầu, cười thật vô cùng đáng yêu.
Nàng, Bảo Bối nhà nàng rốt cuộc thuộc loại như thế nào, cư nhiên lại có…… pháp thuật? Đó là pháp thuật? Hoặc là ma thuật? Hay là yêu thuật?
“Mẫu hậu, con là một con rồng nhỏ, không phải cái loại quỷ quái gì đâu.” Tiểu Long Nhi dường như biết nội tâm nàng đang nghĩ gì, bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi, đưa cái sừng nho nhỏ cọ cọ trước ngực của nàng.
Tử Tô phục hồi tinh thần lại, đoán chắc là tiểu oa nhi đang đói bụng, liền không chút do dự kéo vạt áo của nàng lên, đem ngực đến gần cái miệng nhỏ nhắn, chuẩn bị cho oa nhi uống sữa.
Tiểu Long Nhi quả nhiên há miệng uống cái miệng nhỏ nhắn chập chập mút, một cái tay nhỏ bé khác của bé không quên giành luôn phần bên kia, bá đạo thật sự.
Một cảm giác ngọt ngào của tình mẫu tử bất chợt dâng lên, nhìn bộ dáng ngọt ngào của tiểu tử kia, nàng cảm thấy tất cả mợi chuyện này đều thật là đáng giá, cho dù nàng không rõ mình vì sự kì diệu nào lại mang thai, còn sinh ra một chú rồng nhỏ thế gian hiếm có như vậy.
Đợi cho Tiểu Long Nhi uống no rồi, nàng đã cảm thấy khỏe hơn một chút, liền đứng dậy đi tìm chút thức ăn, sau đó lại dùng nước ấm lau lau thân mình, rồi mới chuẩn bị nghỉ ngơi. hưng khi nàng quay trở lại trên giường, lại nhịn không được ngây ngẩn cả người. Tiểu Long Nhi chạy đi đâu? Chỉ thấy trên giường có một đứa bé trai đáng yêu đang nằm ngủ, nhưng không có bóng dáng của Tiểu Long Nhi.
“Tiểu Long Nhi, Tiểu Long Nhi, con ở đâu?” Nàng sợ hãi, nàng mới xoay người như vậy chỉ trong nháy mắt, con không thấy, nàng thiếu chút nữa té xỉu.
Không nghĩ tới, đứa bé trai đang nhắm mắt ở trên giường lại đột nhiên mở mắt, nhìn thấy nàng bộ dáng sốt ruột, khanh khách cười. “Mẫu hậu, Bảo Bối ở trong này.” Tiểu bảo bảo đột nhiên cười tủm tỉm nói, giọng nói nũng na nũng nịu, đáng yêu vô cùng.
Tử Tô lại ngây người, rồng Bảo Bối tại sao lại đột nhiên lại biến thành một đứa bé bình thường? “Con, con…..” Nàng muốn hỏi Tiểu Long Nhi tại sao lại biết biến hóa, nhưng nàng kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
Tiểu Long Nhi đương nhiên biết nàng suy nghĩ cái gì, xoay người đứng lên, cái đầu nhỏ nhắn hướng về phía nàng cười không ngừng: “Mẫu hậu, con là một con rồng nhỏ, mẫu hậu đã quên sao?”
Nàng chính là không quên, cho nên khi gặp bé biến thành một đứa trẻ, mới có thể kinh ngạc đến như vậy. “Con nói là con biết biến thành người?” Nàng thốt ra.
“Mẫu hậu, con đã biến thành người rồi nè.” Đôi mắt to đen của Tiểu Long Nhi đảo nhanh như chớp, đắc ý dào dạt nói.
Đúng vậy, nàng cũng hiểu được, vì thế Bảo Bối mới không sợ mình là rồng khác với người vì thế nàng gật mạnh đầu đồng ý lời nói của Bảo Bối.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
44 chương
41 chương
229 chương
172 chương
36 chương