Tử Tô không bao giờ ngờ tới chỉ vì một lời nói của mình mà gây nên hậu quả nghiêm trọng như thế, nhưng nàng không phải là người lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến mình, thì nàng không cần, nàng chắc chắn sẽ không để ý.
Vu Mẫn tự dưng trở thành người may mắn, dưới ánh mắt hâm mộ kiêm đố kị của nhóm nữ nhân kia, nàng cùng Tử Tô về nhà. Dọc đường tinh thần hưng phấn cực độ, tíu tít không ngừng với Tử Tô.
Vừa đế trước nhà Tử Tô, nàng lại biến mình trở thành một thiếu nữ khép nép, trên khuôn mặt nhiễm một mảng hồng hồng, như là tân nương lần đầu tiên được gặp tướng công của mình.
“Tiến vào đi!” Tử Tô mở cửa, bước vào trong, lại phát hiện Vu Mẫn không chịu bước vào, chỉ ló đầu nhăn nhó nhìn nữ nhân đang đứng cười.
Vu Mẫn nghe vậy, liền kích động tiến vào phòng, nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy có mấy nam nhân đang đứng, không thấy bóng dáng Long Duệ đâu cả.
“Hắn đâu?” Nàng quay sang nhìn Tử Tô chất vấn, nghi ngờ hình như Tử Tô đang lừa mình.
Tử Tộ quay người đóng cửa lại, liếc mắt vào căn phòng đang đóng cửa, vài tên lính tôm tép đã biến thành người cung kính chào nàng.
“Bảo Bối, mẫu hậu đã về!.” Nàng nhìn vào phòng cười tủm tỉm nói.
Quả nhiên, cửa phòng lập tức mở ra, Long Duệ ôm Tiểu Long Nhi đi ra, Tiểu Long Nhi đưa bàn tay bé bé bụ bẫm về phía nàng cười toe toét.
“Cục cưng!.” Tử Tô không khỏi mỉm cười, theo bản năng của một người mẹ, tiến đến trước mặt Long Duệ bế Tiểu Long Nhi ôm vào lòng, hôn chóc chóc lên khuôn mặt bầu bĩnh của con.
Long Duệ từ sớm đã phát giác ra nàng trở về cùng một nữ nhân. Hắn hậm hừ đánh giá cẩn thẩn nữ nhân đó từ trên xuống dưới, chỉ thấy nữ nhân này thật bình thường, không có chút đặc biệt.
“Cũng dễ nhìn!” Tiểu bảo bảo rời khỏi người hắn, Vu Mẫn đã quăng mất sự ngượng ngùng, lao vào lòng hắn.
Tử Tô không thèm nhìn đến hai con người đang dán sát vào nhau bên kia, ôm Tiểu Long Nhi đi vào phòng, cho Bảo Bối uống sữa. Nhóc con vừa bú xong, nàng liền chạy nhanh đi kiếm chút gì ăn, rồi lại hì hì tắm cho nhóc con, cũng thừa dip tắm cho sạch sẽ cơ thể. Cả ngày mệt mỏi, la hét, nàng muốn ngủ một giấc cho thật thoải mái để ngày mai có thể bắt đầu một ngày mới.
Vu Mẫn vẫn dán sát vào người Long Duệ, cả người như con rắn không xương nhu nhược dựa vào người hắn, một tấc cũng không rời. Toàn bộ quá trình xảy ra từ đầu đến đuôi nàng xem đám binh lính đang đứng như bình hoa.
Tử Tô làm như không thấy chuyện gì đang xảy ra, nàng ôm Tiểu Long Nhi đi gặp bác Chu Công, hoàn toàn không ngó mặt tới cặp nam nữ ngoài kia.
Long Duệ vốn dĩ không thèm hờn giận nữ nhân kia, nhưng đã nhiều ngày hắn chưa từng chạm vào bất kì nữ nhân nào, lại cả chuyện của chiều nay, hắn không thể kiềm chế nổi lên phản ứng.
Có một nữ nhân để ấm áp trên giường cũng không hề sai, khi lão đối diện với xú nữ nhân kia, hắn chỉ là một nam nhân bình thường. Long Duệ ôm Vu Mẫn, ngã vào ghế sopha.
Vu Mẫn bị thân thể to lớn của hắn đè lên, trong lòng có chút hạnh phúc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hẳn sang hồng ửng, nàng từ từ cảm nhận hương vị nam tính trên người hắn.
Long Duệ sớm đã không còn bình tĩnh, hắn di chuyển trên cơ thể Vu Mẫn, từ ngực men theo thân người chuyển dần xuống hạ thân, hắn nàng thượng du di, theo ngực đến hạ thân, hắn cảm nhận được hơi thở Vu Mẫn càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng mê ly.
“A, đừng… ta…” Vu Mẫn biết mình và hắn đang ở ngoài phòng khách, ngoài nàng và Long Duệ còn có đám lâu la, nhưng vừa nhìn lên, đã thấy không còn bất kì một ai phá ngang không khí đầy diễm tình này, nàng cảm thấy làm việc đó ở phòng khách hình như không được thích hợp cho lắm.
“Sao, vẫn là không cần?” Long Duệ ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân phía dưới, cố ý đề cao âm lượng để cho ai đó bên trong phòng có thể nghe thấy.
Vu Mẫn dưới thân hắn, sớm đã không còn tỉnh táo, chỉ có thể khẽ rên lên vài tiếng kiều mị, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Long Duệ cũng bị quyến rũ không thể ngừng, Ghế sopha thì nhỏ lại hẹp, quả thật làm chuyện đó thật sự rất vất vả, nhưng lại khiến cho hắn cực kì hứng thú.
Truyện khác cùng thể loại
210 chương
136 chương
31 chương
79 chương
2 chương
13 chương