“Tử Tô, người đàn ông bên ngoài kia là chồng của cô?” Vu Mẫn đăng đăng từ bên ngoài đi vào bên cạnh thân thể của nàng, vẻ mặt không dám tin hỏi.
Tử Tô đang nhìn Tiểu Long Nhi với ánh mắt yêu thương ngước lên nhìn Vu Mẫn, bất đắc dĩ phiền não nói: “Hắn không phải là chồng của ta.” Bên ngoài tên nam nhân kia tại sao lại rêu rao như vậy a, làm cho nàng chịu không ít phiền toái.
Vu Mẫn nghe vậy, lại mở to hai mắt nhìn, lại không dám tin nhìn nàng, khẩn trương cầm lấy tay nàng hỏi: “Thiệt hay giả? Bạn có gạt mình không?” Nam nhân tốt như vậy làm sao tìm a? Tử Tô lại còn nói không phải nam nhân của nàng? Nói ra ai cũng không tin a.
“Là thật, vô cùng thật, ta cam đoan, ta thề.” Nàng thiếu chút nữa sẽ thề với trời, biểu tình vô cùng nghiêm túc nói, nàng mới sẽ không nói dối đâu.
Vu Mẫn vẫn là không tin, vẫn nghĩ nàng đang nói dối: “Không phải nam nhân của bạn, anh ấy tại sao lại mang đứa nhỏ đến? Này cũng quá hảo tâm đi?” Làm sao có nam nhân tốt như vậy? Còn anh tuấn soái khí, vạn người mê.
Tử Tô hết chỗ nói rồi, nàng rõ ràng cái gì cũng không nói, muốn tin hay không tin tùy nàng. Nàng không hề để ý tới nàng ấy nữa, mà là chăm chú vào việc cho Tiểu Long Nhi uống, vô cùng thân thiết âu yếm Tiểu Long Nhi.
Tiểu Long Nhi thoải mái nhắm mắt lại, đối với những âm thanh huyên náo bên ngoài mắt điếc tai ngơ, hấp thụ mùi ngon của sữa, cái miệng nhỏ nhắn chép chép nuốt nuốt, đáng yêu cực kì.
Vu Mẫn thấy nàng không hề giải thích, lại thấy biểu tình nàng còn thật sự bình thản, liền cảm thấy nàng nói có thể là sự thật, nếu là chồng của nàng, vẻ mặt bọn họ tại sao là như vậy?
“Tử Tô, hắn thật sự không phải chồng của bạn? Nếu thật sự không phải, ta muốn theo đuổi.” Nàng thử thăm dò lại hỏi, vẻ mặt rục rịch.
Tử Tô mắt lại trợn trắng, không kiên nhẫn nói: “Ta đã nói rồi, không phải, hoan nghênh bạn đi theo đuổi, ta còn có thể cung cấp phương tiện cho bạn, nếu bạn cần.”
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá, Tử Tô, bạn là tốt nhất.” Vu Mẫn lúc này rốt cuộc thả lỏng tâm tin nàng, hưng phấn vui sướng hoa chân múa tay, ôm mặt của nàng liền hung hăng hôn một cái thật mạnh.
Nàng bị nàng ta dọa sợ nhảy dựng, vì một người nam nhân đáng sao? Nàng chính là không rõ nam nhân bên ngoài có gì tốt, đáng giá nhiều nữ nhân như con thiêu thân lao đầu vào lửa, không hề luyến tiếc.
“Bên ngoài nữ nhân giống như lang như hổ, bạn còn không chạy nhanh ra giành, cẩn thận bị người khác nhanh chân đến trước, đến lúc đó ta giúp đỡ không được đâu a.” Nhìn bên ngoài cãi nhau, nàng hảo tâm nói với Mẫn.
Quả nhiên, Vu Mẫn vừa nghe, lập tức giống như hỏa tiễn liền xông ra ngoài, đến bên ngoài vừa thấy, quả nhiên soái ca bị một đám phụ nữ vây xung quanh, quả thực chính là chật như nêm cối.
“Tránh ra, toàn bộ tránh ra cho tôi, anh là của tôi.” Vu Mẫn không cách nào đi vào, sốt ruột không thôi, đành phải ở bên ngoài hét lớn.
Tiếng hét của nàng không có phát sinh nửa điểm tác dụng, các nữ nhân đâu thèm để ý đến, chỉ cần là nam nhân các nàng để mắt, mặc kệ có chủ không chủ, các nàng cứ tiến lên.
Vu Mẫn bị chọc tức, thấy mọi người không để ý tới chính mình, gấp đến độ lập tức đẩy mọi người, rốt cuộc vô cùng khó khăn mới vào được đến bên trong, nhưng càng làm cho nàng tức giận là, sớm đã có ba bốn nữ nhân không biết xấu hổ đang bám chặt trên người Long Duệ.
Truyện khác cùng thể loại
210 chương
136 chương
31 chương
79 chương
2 chương
13 chương