Tử Tô đã từng gặp qua da mặt dày, nhưng chưa từng gặp người nào có da mặt dày đến đạn bắn cũng không thủng, nam nhân này nếu đem so với tường đồng vách sắt còn chắc chắn hơn, mặt dày mày dạn chẳng biết xấu hổ nam nhân.
Phát hiện hắn ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực của nàng, nàng vừa vội vừa giận vừa thẹn, vốn định che khuất lại, nhưng giờ phút này bé đang uống say sưa, nhắm đôi mắt nhỏ muốn ngủ, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu đang mút chùn chụt, tay nhỏ bé còn đặt ở bên kia của nàng.
Bất đắc dĩ dưới tình thế cấp bách, nàng đành phải xoay người, đưa lưng về phía Long Duệ, không cho hắn nhìn đến mình đang cho bé uống sữa, chặn lại tầm mắt hắn.
Nàng quay người lại, Long Duệ quả nhiên nhìn không tới, hắn chỉ nhìn thấy được lưng của nàng, cảnh đẹp lập tức không thấy. Hắn vốn định chuyển hướng tiếp tục xem, nhưng là hắn phát hiện đối mặt với nàng là tường, hắn căn bản không có khả năng đứng trên tường xem, nếu là như thế, nữ nhân kia chắc chắn sẽ bị chọc giận đến phát điên rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn là quyết định tiếp tục đứng tại chỗ ngây ngốc, xem bóng dáng cũng đủ hắn mơ màng.
Ánh mắt sau lưng sáng quắc, nàng có thể cảm giác được tên nam nhân xấu kia còn không chịu rời đi, thực giận đến không thể nhịn được, chờ bé ăn no, nàng sẽ cho hắn biết tay.
Tiểu Long Nhi nhắm hờ đôi mắt, lắng nghe tất cả những ý nghĩ trong lòng của nàng, hắn nghịch ngợm nở nụ cười, chỉ cảm thấy chơi vô cùng vui, cho nên hắn uống thật chậm, so với bình thường thật chậm hơn rất nhiều.
Thật vất vả, Tử Tô cũng đã đợi được Tiểu Long Nhi uống xong, chạy nhanh đem quần áo nhất nhất sửa sang lại, sau đó ôm chặt Tiểu Long Nhi, lúc này mới phẫn nộ xoay người lại.
“Anh tại sao vô liêm sỉ như vậy? Đã ở người ta trong nhà không đi, chỗ này không phải chỗ ờ của anh, mời anh tránh xa tôi ra một chút.” Nàng nghiến răng nghiến lợi hét to, trên mặt lúc này đã đỏ bừng, vừa rồi bị người ta xem hết, nàng trong lòng rất không được tự nhiên.
Long Duệ cũng căm tức, nữ nhân này cư nhiên năm lần bảy lượt đuổi hắn đi, đường đường là Long Vương, lại có Long Cung không ở, chạy đến nơi ở vô cùng đơn sơ như thế này, nàng cư nhiên còn ghét bỏ hắn?
“Cô kia, cô nói cái gì, lặp lại lần nữa?” Hắn phát hỏa, nắm chặt nắm tay, khống chế chính mình không quơ về hướng nàng, nam nhân không thể đánh nữ nhân, hắn biết, nhưng mà hắn hiện tại rất khó khống chế.
Tử Tô nhìn bộ dáng hắn, biết xú nam nhân này muốn tiến đến gần mình, lập tức lại nổi trận lôi đình, này còn có thiên lý không, ở chính trong nhà mình lại còn gặp gỡ những chuyện như vậy, nàng mới là người muốn đập cho hắn một cái.
“Tôi muốn anh cút khỏi nhà của tôi, có nghe hay không.” Tử Tô không biết gì cái gì lại lớn mặt, ở đâu ra dũng khí, ôm Tiểu Long Nhi đứng ở trước mặt hắn.
Long Duệ giận điên rồi, không chút nghĩ ngợi liền quơ nắm tay về phía nàng, nhưng nắm tay chỉ vừa vung lên ở giữa không tự dưng dừng lại, không vì cái gì khác, chỉ vì Tiểu Long Nhi ánh mắt lạnh lùng và mãnh liệt đang gắt gao theo dõi hắn, trong mắt hàm chứa cảnh cáo.
Hắn là tiến cũng không được, lùi cũng không xong, nắm tay còn giơ ở không trung, không muốn hạ xuống. Dừng một hồi lâu, hắn mới thất bại thả lại chỗ cũ.
“Ta không đi.” Mất hứng nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng, chạy đến bên ngoài phòng khách ngồi xuống, mà binh tôm tướng cua cả bọn bị kinh sợ tránh ở một bên, không dám thở mạnh.
Tử Tô kỳ thật trong lòng cũng rất khẩn trương, sợ hắn thật sự sẽ đánh mình, khi hắn quơ nắm tay lên, nàng đã sợ tới mức nhắm hai mắt lại, cùng đợi đau đớn đến, chính là không nghĩ tới, cuối cùng hắn không đánh nàng ngược lại chạy lấy người.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
44 chương
41 chương
229 chương
172 chương
36 chương