“Trân Châu, cô cũng biết suy nghĩ và tính cách của ta, ta không có khả năng sẽ cùng anh ấy ở chung một chỗ, cho nên cô cũng không cần khuyên ta. Nếu cô hôm nay đến gặp ta, ta thật cao hứng, nhưng nếu thật sự chỉ là vì Long Triệt, như vậy lời đã nói xong cô có thể đi rồi.” Tử Tô cương quyết, nàng không muốn chuyện này cứ tiếp tục kéo dài dây dưa mài, vĩnh viễn không dứt, vĩnh viễn không thể giải quyết. Thời gian, sẽ làm tất cả mọi chuyện phai nhạt đi. Trân Châu bị nàng nói như thế trên mặt một lúc xanh, một lúc trắng, nàng xấu hổ vạn phần, nhưng nàng nếu đã đến đây, không đạt tới mục đích, khẳng định sẽ không bỏ qua “Tử Tô, ta van cầu cô, không có cô, Long Vương rất khổ sở.” Trân Châu không khỏi phân trần, đột nhiên hướng nàng quỳ xuống, đau khổ cầu xin nói, Nàng quỳ như vậy, Tử Tô sợ hãi, vội vàng muốn nâng nàng ta dậy, nhưng nàng ta cũng không nhúc nhích, chính là không muốn đứng lên. “Vô dụng, cô làm như vậy, thành toàn cho anh ấy, nhưng không phải là chuyên tốt cho cả ta và cô, cô làm như vậy? Hạnh phúc sao? Anh ấy sẽ hạnh phúc sao? Cô sẽ hạnh phúc sao? Ta lại càng không hạnh phúc. Cùng với thống khổ như thế, ba người cứ kéo dài làm đau khổ lẫn nhau, chi bằng dứt khoát đau khổ một lần, từ từ mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. “Tử Tô không đỡ nàng dậy nổi, nàng vốn không muốn tức giận, nhưng hiện tại nàng thực sự nổi giận. Trân Châu cúi đầu, biết rõ lời nói của Tử Tô là đúng, nhưng nàng vẫn cố chấp kiên trì. “Long Hậu, không thử thì làm sao biết được? Huống chi Long Vương yêu người như thế, huynh ấy nhất định sẽ cho người hạnh phúc.” Tử Tô thật muốn không để ý hình tượng giơ chân, hoặc là mắng to, nhưng là lúc này một đám cung nữ đang đi theo phía sau, nàng đành phải cố nén xuống dưới, bằng không nàng không nén nổi muốn cốc vào đầu Trân Châu ngu ngốc này. “Trân Châu, ta không có cách nào khác cùng cô nói, tư tưởng chúng ta không giống nhau, ta không có khả năng trở về đâu, cô đi đi, ta không muốn gặp lại cô lần nữa.” Nàng quả quyết nói, biểu tình thật sự nghiêm túc. Trân Châu vừa nghe, lập tức đứng lên, nhìn về phía ánh ánh mắt có chút lnh lùng, hít một hơi thật sâu nói: “Long Hậu, nếu người kiên trì như thế, như vậy Trân Châu đành đắc tội.” Tử Tô và đám cung nữ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt một ánh hào quang lóe sáng lên, trước mặt nàng bỗng dưng tối sầm, giống như bị một vật gì bao phủ lấy. Các cung nữ nằm ngã rạp trên mặt đất, mà Tử Tô cùng Trân Châu hoàn toàn không thấy bóng dáng. Chỉ chốc lát sau, nhận được tin tức Long Duệ liền chạy đến, nhìn đấn tình cảnh này, không khỏi nổi cơn giận dữ, vội vàng đuổi theo. Trân Châu mang theo Tử Tô, nhanh chóng thoát khỏi Nam Hải Long Cung, toàn lực hướng Đông Hải bơi đi, lúc này, nàng ta cũng không có phát hiện, phía sau nàng có một chú cá nhỏ không nhanh không chậm bơi theo s Tử Tô bị nhốt trong vỏ ngọc trai, nàng không biết nàng bị bắt, vẫn nhận thức thiện lương, Trân Châu đơn thuần bắt đi chính mình, cũng chỉ vì một người nam nhân. Long Duệ không đuổi theo, nhưng hắn vẫn là hướng về phía Đông Hải tiến đến, Trân Châu chỉ có một mục đích, đó là đem Tử Tô mang về cho Long Triệt, hắn không thể để cho Tử Tô nhìn thấy Long Triệt, không thể để cho Long Triệt lại cướp đi mẹ của con hắn. Chỉ chốc lát sau, Trân Châu là người đầu tiên về đến Đông Hải Long Cung, nhanh chóng đi vào, cá nhỏ cũng theo đi vào, nhưng kỳ quái là không người phát hiện ra nó. Trân Châu vừa vào Long Cung, nàng lập tức đi tìm Long Triệt, khi Long Triệt nghe được nàng bắt Tử Tô đến, hoang mang khiếp sợ vô cùng. Nhưng, ngay sau đó, hắn lại thu được tin tức Long Duệ chạy tới bên ngoài Long Cung. “Đem Tô nhi giao cho bổn vương.” Long Triệt để cho Trân Châu giao ra Tử Tô, sau đó nhanh chóng mang vào tẩm cung của mình, bỏ vào trong mật thất. Sau đó, hắn mới nghênh ngang đi gặp Long Duệ lòng đang nóng như lửa.