Ông lão có chút đăm chiêu nhìn những thứ Tiểu Long Nhi cho ông, bàn tay nhỏ bé đáng yêu kia, trực tiếp vươn thẳng đến, ánh mắt chân thành nhìn ông.
“Đây là cho ta?” ông lão bày ra bộ dáng không thể tin được, thì thào hỏi, tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh, hai tay run rẩy nhận lấy.
Tiểu Long Nhi cười tủm tỉm, bé cảm thấy ông lão trước mắt rất đáng thương a, già cả như vậy, lại không có cơm ăn nhất định rất đói.”Gia gia ăn đi, không đủ thì vẫn còn nữa.” Tiểu Long Nhi ngọt ngào nói, vui vẻ ngồi ở trên bờ cát, ngửa đầu nhìn ông lão.
Ông lão gật gật đầu, cũng ngồi xuống ngay tại chỗ, không khách khí vùi mặt ăn từng ngụm từng ngụm, bộ dáng lang thôn hổ yết, thập phần chật vật.
Chỉ chốc lát sau, bát trong tay ông lão đã trông thấy đáy, ăn xong, ông lão còn dùng tay lau miệng một chút, bộ dáng tựa hồ chưa thỏa mãn.
Tiểu Long Nhi nghiêng đầu nhìn ông lão, thấy hắn còn giống như chưa no, nghỉ ngơi một chút, liền vươn bàn tay nhỏ bé, mỉm cười ngọt ngào nói: “Gia gia ơi, Bảo Bối cho gia gia một chén cơm nữa.”
Ông lão cũng không khách khí, trực tiếp đem chén nhét vào tay Tiểu Long Nhi, sau đó liền trực tiếp cầm chai nước suối lên uống.
Tiểu Long Nhi hào hứng đứng lên, sinh long hoạt hổ nhắm phía cửa hàng, lúc này Tử Tô cùng Long Duệ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vẫn như cũ bận rộn, khí thế ngất trời.
“Mẫu hậu, Bảo Bối muốn thêm một chén cơm nữa.” Tiểu Long Nhi vọt tới trước mặt Tử Tô, hắn hỏi qua nàng, rồi mới đi xúc cơm.
Tử Tô bận rộn không quản hắn, liên tục gật đầu nói: “Được thôi, Bảo Bối ngoan, tự ăn, tự chơi, chờ một lát mẫu hậu rảnh, sẽ chơi cùng con.”
Tiểu Long Nhi nhu thuận gật gật đầu, vội vàng chạy đi xúc thêm cơm, bé xúc rất nhiều, lại cầm thêm một chai nước khoáng, kêu oa oa rồi xông ra ngoài. Ông lão vẫn như cũ ngồi tại chỗ đợi hắn, ánh mắt thâm trầm vẫn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động trong nhà hàng, vô luận là lời nói hay biểu tình của Tử Tô, Long Duệ cùng Tiểu Long Nhi, ông đều thấy rõ ràng rành mạch.
Lúc này, Tiểu Long Nhi chạy ra đưa cơm cho ông, cái miệng của ông không tự giác lộ ra tươi cười. ông thực thích đứa trẻ xinh đẹp tràn ngập sức sống này, phi thường thú vị.
“Gia gia ơi, cơm đây, nếu không đủ, vẫn còn nữa.” Tiểu Long Nhi khoái hoạt đưa cơm tới trước mặt ông, nũng nịu nói.
Ông lão tiện tay tiếp nhận, lúc này không hề ngấu nghiến như hổ đói, mà vừa ăn vừa cùng bé nói chuyện : “Bảo Bối, cháu lấy cơm cho gia gia, mẫu hậu của con có biết không?” ông lão không chú ý từ ngữ, cư nhiên dùng từ “mẫu hậu
Tiểu Long Nhi cũng không để ý, bé cười tủm tỉm thành thực lắc đầu, đáng yêu nói: “Gia gia đừng lo, mẫu hậu không biết, bất quá nếu biết, mẫu hậu sẽ không giận, cũng sẽ không phản đối.”
Lão nhân gật gật đầu, tiếp tục ăn, tiếp tục uống, chỉ chốc lát sau, bát trong tay ông lại trống không, nhưng lần này ông không có giống lần trước ăn chưa thỏa mãn, mà là biểu tình thoải mái no nê.
Tiểu Long Nhi biết ông rốt cuộc cũng ăn uống no đủ, vui vẻ nở nụ cười, thu dọn chén đũa, chuẩn bị đem trở lại nhà hàng.
Lúc này, không nghĩ tới ông lão lại nhìn bé, ánh mắt khôn khéo chợt lóe lên, sau đó đáng thương vô cùng nói: “Bảo Bối, về sau ông đi theo con có được không?”
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
40 chương
79 chương
33 chương