Tử Tô thề, từ nay về sau nàng không bao giờ ăn tôm, cua cá gì nữa, ngoài ra con có tất cả những vật gì thuộc dưới nước. Nàng đã thấy bọn tôm cá biến thành hình người, suy nghĩ kĩ lại, nghĩ đến trước kia mình đã ăn tôm cua cá, thật tình có cảm giác buồn nôn như nàng đã ăn thịt người vậy “Mẫu hậu, ngươi bọn họ làm tốt hay không tốt?” Tiểu Long Nhi thấy nàng ngẩn người, từ không trung bay xuống dưới, dụi dụi vào trong lòng của nàng, nũng nịu hỏi. Nàng gật gật đầu, nhìn bọn binh lính tôm cá rất bận rộn, có người hầu miễn phí, nàng còn có cái gì không hài lòng đâu. Huống chi, nàng bây giờ còn đang ở cữ (Thời gian của nữ sau khi sanh, nên tránh hoạt động mạnh). “Về sau, mẫu hậu không ở nhà, bọn họ sẽ chăm sóc cho con.” Tiểu Long Nhi nghĩ đến thập phần chu đáo, sợ nàng đi làm mà vẫn lo lắng cho mình. Nàng suy nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu bọn họ thật có thể chăm sóc cho Bảo Bối thật tốt, mình đi làm thì cũng không còn lo lắng. “Tốt lắm nhưng, bọn họ có ăn con hay không?” Nàng đột nhiên lo lắng hỏi. Tiểu Long Nhi cười tủm tỉm lắc đầu, đương nhiên là không đâu, hắn không ăn bọn chúng thì có. Qua mấy ngày, nàng hoàn toàn yên lòng, bọn binh lính tôm cá đem mẹ con bọn họ chiếu cố cẩn thận, săn sóc chu đáo, so với người còn làm tốt lắm. “Mẫu hậu, con hôm nay muốn nghịch nước.” Tiểu Long Nhi mỗi ngày nằm ở trong lòng của nàng, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nếu không nằm lì ở trên giường không đứng dậy. Hôm nay, hắn rốt cuộc muốn nghịch nước. Nghịch nước? “Con muốn tắm phải không, tốt, mẫu hậu cho con tắm a.” Nàng nghĩ nghĩ, đồng ý. Nhưng lúc tắm… “Mẫu hậu, trên đầu của con tại sao lại có một cái sừng nhỏ?” Bảo Bối mở to đôi mắt tò mò đáng yêu nũng nịu nhìn chằm chằm nàng hỏi. Nàng trợn tròn mắt, nhất thời á khẩu không trả lời được. “Mẫu hậu, vì sao con lại có một cái đuôi?” Bảo Bối vuốt ve cái đuôi nhỏ xinh nhỏ nhẹ hỏi nàng. Nàng xem hắn lắc lư cái đuôi rồng nho nhỏ, lại không nói gì. “Mẫu hậu, trên người của con có thiệt nhiều vảy a, vì sao mẫu hậu không có?” Đang tắm rửa kì cọ Bảo Bối đưa tay vuốt những vảy rồng lấp lánh màu sắc trên người, mở to đôi mắt tròn xoe hỏi. Nàng giật mình, bởi vì nàng là người, hắn là rồng. Không đúng, là sự kết hợp của rồng và người. Trời ạ, nàng làm sao có thể nói cho cục cưng biết, nàng và hắn không giống nhau, bởi vì hắn là rồng, do nàng, là nàng do nằm mộng mà mang thai, mang thai mười tháng sinh hạ được tiểu long nhân. …… “Mẫu hậu, phụ vương của con là ai a?” Tiểu bảo bảo còn không chịu buông tha nàng, chờ mong nhìn nàng, tại sao từ khi chào đời đến bây giờ, không gặp qua phụ vương? Nàng không biết là muốn khóc hay là muốn cười, nàng đâu biết cha của hắn là ai a? Ai lại bỏ hắn vào bụng nàng, nàng cũng muốn biết. Vật nhỏ thấy nàng á khẩu không trả lời được, không thể trả lời chính mình, vì thế cũng không để ý, chính mình cứ mãi lo nghịch nước.