Long Trạch và Long Dịch kinh ngạc vô cùng, không biết thật ra Long Triệt muốn làm cái gì, tại sao lại kêu nàng cởi quân áo. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thật là khó hiểu. “Long Triệt, ngươi muốn làm cái gì?” Long Trạch do dự một chút, vẫn là nhịn không được, đứng lên khuyên nhủ. Trực giác mach bảo hắn, người huynh đệ của hắn sẽ không làm ra chuyện gì tốt đẹp, đặc biệt ở trong lúc tâm trạng xấu như thế này. Chỉ là, Long Triệt cũng không để ý đến hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Trân Châu đang đứng sợ hãi ở phía trước, thấy nàng không có làm theo như lời mình nói, hắn không khỏi tức giận vạn phần. “Có nghe hay không? Lập tức làm theo lời nói của Bổn Vương.” Hắn lặp lại từng chữ từng chữ, vẻ mặt không hài lòng và không kiên nhẫn, chỉ sợ nếu nàng không nghe theo, không biết hắn sẽ làm ra những chuyện kinh khủng gì. Lúc này Trân Châu cắn chặt môi dưới, máu tươi từ trong đôi môi đỏ mọng của nàng chậm rãi chảy ra, nàng kinh hoảng, nàng sợ hãi, Long Triệt như vậy làm cho nàng cảm thấy lo lắng bất an, nàng hiểu được, Tử Tô đào hôn đã làm cho hắn trở thành như vậy. Thời điểm nàng biết bọn họ phải thành thân, lòng của nàng như có vạn tiễn xuyên tim, yên lặng thừa nhận, ở trong lòng âm thầm chúc phúc bọn họ. Mấy ngày nay, nàng ngủ không được, ăn cũng không vô, chỉ cảm thấy sống không bằng chết. Nhưng khi nghe được tin tức Tử Tô đào hôn, cả người nàng nhất thời tràn ngập sức sống, trong lòng nàng thế nhưng lại vì Tử Tô đào hôn mà cảm thấy vui mừng, sung sướng. Chỉ là khi nàng biết phản ứng của Long Triệt, lòng của nàng nhất thời rơi xuống đáy cốc, lo lắng không yên. Hiện giờ hắn đã trở lại, thế nhưng làm trò ở trước mặt mọi người kêu mình cỡi quần áo ra, nàng cảm thấy sao lại khó khăn như vậy, nơi này có rất nhiều người, hắn cũng không ra lệnh cho bọn họ đi ra ngoài, chính là cứ để như vậy………… “Đừng để Bổn Vương phải lặp lại lần nữa.” Cả người Long Triệt phát ra hơi thở lạnh lẽo, cực kỳ bất mãn, tức giận trừng mắt nhìn nàng, hơi thở kinh khủng đó làm cho người ta rét run. Trân Châu gắt gao nhắm hai mắt lại, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, nàng vươn hai tay run rẩy, bắt đầu cởi nút thắt trên áo. Rất nhanh từng mảnh vải lụa lần lượt rơi xuống, tựa như những cánh hoa rực rỡ đang rơi rụng, tung bay trong gió, chỉ một lát sau, một khối thân thể tuyết trắng liền hiện ra trong Long Cung to lớn. Ngoại trừ Long Triệt ra, tất cả mọi người đều kìm lòng không đậu mà cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, không dám nhìn về phía thân thể tuyết trắng thuần khiết kia. Cung điện to như vậy, nhưng ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Mọi ngươi sợ sẽ làm Long Triệt nghe được tiếng hít thở nặng nề, càng làm hắn cảm thấy tức giận, không hài lòng. Càng sợ không biết bước tiếp theo không biết hắn lại muốn làm cái gì, chỉ sợ chính mình sẽ trở thành người thế tội. Thân thể trần trụi của Trân Châu chịu đựng tất cả cảm giác hổ thẹn, đứng ở trên cung điện, đôi mắt nàng nhắm chặt, không dám nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ thân thể run rẩy, nước mắt còn không ngừng rơi xuống, nàng thật muốn cứ chết đi. Nhưng mà tra tấn như vậy vẫn còn chưa xong, đây không phải là kết quả cuối cùng. Chỉ thấy Long Triệt ngồi trên Long vị cực kỳ không hài lòng, đặc biệt chán ghét nước mắt của nàng. “Thu hồi nước mắt của ngươi, nếu để cho Bổn Vương nhìn thấy ngươi rơi nửa giọt lệ, thì hôm nay những người có mặt ở nơi này đều phải hưởng dụng qua thân thể của ngươi, mới có thể rời đi.” Hắn giống như ném xuống một quả bom cỡ nặng, tiếng nói âm trầm của hắn không chỉ bùng nổ trong lòng nàng, mà ngay cả những người trong cung điện cũng giật mình. Trân Châu lien tục phe phẩy đầu, sợ hãi, nhanh chóng lau chùi nước mắt trên mặt, nàng không thể, nàng không thể để hắn ra lệnh cho người khác chạm vào mình, ai cũng không thể. Đối với bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, Long Triệt không có một chút lòng thương tiếc, chỉ mắt lạnh nhìn nàng, giống như mọi chuyện không lien quan đến mình, lại càng không thông cảm cho nàng. Hắn chính là muốn nhục nhã nàng, hắn chính là muốn tra tấn nàng. Chờ nàng lau khô nước mắt, khóc cũng không dám khóc, sắc mặt hắn vẫn như cũ, không hề dịu đi chút nào, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt không chút thay đổi. “Ngươi, lại đây.” Ngay sau đó, hắn đột nhiên ra lệnh, đôi mắt nhìn về phía người quyến rũ, thu hút phía trước, thân thể không nổi lên nửa điểm phản ứng, người trước mắt không phải nàng (ý chỉ Tử Tô, ta ko biết có phải không), ngoại trừ có hận, có giận, nghĩ muốn phát tiết tất cả ra ngoài, thì hắn cái gì cũng không có. “Long Triệt, ngươi muốn làm gì?” Thật vất vả Long Trạch mới tìm lại được giọng nói của mình, không thể tin được những việc đang xảy ra trước mắt, bình thường chỉ có Long Duệ và Long Dịch làm được, bây giờ rõ rang đến phiên hắn làm. Đây là người huynh đệ tao nhã, đôn hậu, ôn hòa mà hắn quen biết, Long Triệt đây sao? Lúc này hắn làm cho người ta có cảm giác được hắn không thua gì một ác ma. Ánh mắt lãnh liệt của Long Triệt từ trên người Trân Châu chuyển đến trên người hắn, cười như không cười, châm chọc: “Long Trạch, nếu ngươi cũng muốn tham gia, ta không ngại đâu, nếu ngươi thích nàng, ta có thể cho ngươi hưởng dụng trước, hay ngươi dùng xong rồi thì đến Long Dịch, hoặc cả hai cũng có thể cùng nhau hưởng dụng, ngươi nhất định là chưa bao giờ thử qua phương thức kích thích như vậy đâu.” Hắn nói một hơi làm cho vẻ mặt của ba người u khác nhau, đương nhiên Trân Châu là người đau buồn nhất, còn Long Trạch là kinh ngạc, và Long Dịch là không dám tin. Bởi vì Long Dịch không nghĩ tới Long Triệt cũng có thể mở miệng nói ra những chuyện này, điều này làm cho hắn rất là khó hiểu. “Ta không có hứng thú với nữ nhân của ngươi.” Hơn nữa ngày Long Trạch mới thốt ra được một câu, lời nói của hắn làm cho tâm của Trân Châu nhất thời được thả lỏng một chút. Long Dịch cũng hừ lạnh nói: “Ta đối với nữ nhân của ngươi cũng không có hứng thú, ta có rất nhiều phụ nữ rồi.” Long Triệt đang phát điên cái gì vậy? Có phải là đã chịu đả kích quá lớn hay không? Long Triệt thu hồi ánh mắt từ trên người bọn họ, ngược lại nhìn về phía Trân Châu đang đi về hướng mình, ánh mắt của hắn cũng không hề có lấy một tia độ ấm. Chỉ chốt lát sau, Trân Châu không mảnh vải che thân đã đi tới trước mặt hắn, thân thể kia làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, không có một chút tỳ vết nào, tựa như một khối bạch ngọc thượng hạng. Đáng tiếc, Long Triệt hoàn toàn không có thưởng thức, ngay cả ánh mắt nhìn về phía thân thể của nàng đều chứa đầy khinh miệt, xem thường, thậm chí nét mặt lộ rõ vẻ chán ghét. “Mở ánh mắt của ngươi ra.” Long Triệt quát lên, bất mãn khi nhìn thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, không thể kìm được cơn giận, lúc này có chút không hài lòng, hắn liền phát hỏa. Trân Châu đành phải nghe lời mở to mắt, nghĩ muốn che lấp làn da đang phơi bày trong không khí cũng không dám, sợ sẽ bị hắn trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng, trong giây tiếp theo, toàn thân nàng như ngã vào đáy cốc. Chỉ nghe bên tai truyền đến giọng nói như ác ma của Long Triệt, một giọng nói lạnh như băng: “Nằm lên trên bàn, mở hai chân ra.” Không chỉ có nàng kinh ngạc, mà ngay cả tất cả mọi người ở phía dưới cũng bị dọa đến nhảy dựng. Trời ạ, có phải Long Vương điên rồi hay không, mọi người không hẹn mà ai nấy cũng đều thầm nghĩ như vậy. Có rất nhiều cung nữ lặng lẽ ngượng ngùng, xấu hổ đến nổi đỏ mặt tía tai. Nhưng Trân Châu lại biết hắn thật sự nghiêm túc, thân thể nàng phát run, máu như ngừng chảy vào tim, có điều nàng vẫn cắn răng làm theo lời hắn, nằm lên trên bàn, mở hai chân ra, nàng biết hắn muốn làm gì. Quả nhiên, Long Triệt vẫn lạnh lung, từ đầu đến cuối càn quét toàn bộ thân thể nàng, một bàn tay của hắn nắm lấy một chân của nàng, mạnh mẽ tiến vào. Chẳng bao lâu sau, chỉ nghe trong cung điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng thở dốc và thânh âm rên rỉ…… Trân Châu chỉ cảm thấy bản thân chết lặng, cực kỳ bi thương nhìn người nam nhân phía trên cơ thể mình, hắn không có một chút ham muốn tình dục, không có một chút cảm tình, mà chỉ có lửa giận, chỉ có phát tiết. Thậm chí là làm trò trước mặt mọi người, trước mặt mọi người muốn nàng, trước mặt mọi người nhục nhã nàng, chỉ vì nàng không phải nàng ấy, chỉ vì nàng ấy đào hôn, hắn liền hận chính mình, hắn liền chán ghét chính mình, thậm chí là muốn giết chính mình.