Tiểu Long Nhi thấy uy nghiêm của mình đã muốn hoàn toàn đem ả trấn áp, trong lòng thập phần vừa lòng, bé rốt cuộc có thể yên tâm rời đi. “Tiểu Điện Hạ……” Hồng Tuyến bị hơi thở cường đại ép tới thiếu chút nữa không có không khí, trong lòng run sợ, cuối cùng thì thào nói, vẫn như cũ không dám ngẩng đầu lên. “Hừ, chính ngươi tự biết chuyện chính mình, đừng tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, không có cái kết cục gì tốt.” Tiểu Long Nhi hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo ả ta xong, liền mang theo tiểu hải kình biến mất ở tẩm cung của ả. Hồng Tuyến cũng không biết hắn đi rồi, vẫn như cũ cúi đầu, không ngừng dập đầu, vội vàng nói: “Dạ, dạ, Tiểu Điện Hạ, Hồng Tuyến không dám, không dám.” Trầm mặc, vẫn không có thanh âm truyền đến, ả cũng không dám ngẩng đầu, sợ sẽ đắc tội tiểu Long Vương này, qua một lúc lâu sau, ả thật sự nhịn không được, thế này mới khiếp đảm thật cẩn thận ngẩng đầu lên, vừa nhìn vừa run rẩy, ả thế nhưng phát hiện trước mặt của ả không có một bóng người, ả tức giận đến sắc mặt đại biến. “Hừ, chờ xem, kết cục của ta ra sao, Tử Tô cũng sẽ không tốt hơn ta đâu.” Ả hung tợn nói, đương nhiên vừa nói xong hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, sợ Tiểu Long Nhi không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện ra. Thẳng đến qua đã lâu, ả xác định Tiểu Long Nhi đã đi rồi, thế này mới toàn thân nhẹ nhõm dường như tê liệt ngã xuống ở trên ghế, dù ở trước mặt là một đứa bé nhưng uy nghiêm của nó thật đáng sợ a. ~* ~“Long Duệ, Bảo Bối phải về bộ tộc Kim Long.” Tử Tô thở hồng hộc, một đường chạy như điên vọt vào chính điện nơi hắn nghị sự, thấy hắn liền sốt ruột nói. Lúc này đang chuyên tâm xử lý chuyện Nam Hải, đột nhiên bị cắt ngang, khi phát hiện người tới dĩ nhiên là nàng, chưa kịp mừng rỡ như điên, liền nghe được tin tức Tiểu Long Nhi sắp đi, không khỏi ngẩn ngơ. “Em nói cái gì? Tiểu Long Nhi phải đi về?” Hắn lấy lại tinh thần, sốt ruột hỏi, nếu Tiểu Long Nhi trở về, như vậy nàng có phải cũng muốn cùng nhau đi hay không? Như vậy còn hắn? Hắn làm sao bây giờ? Tử Tô rất là bất đắc dĩ, nàng đã đáp ứng Tiểu Long Nhi, đương nhiên sẽ không ngăn cản bé, hiện tại nàng đến, cũng chỉ là đến thông tri tìm hắn cùng thương lượng. “Tôi đã đồng ý với nó, nó nói cùng với tiểu hải kình cùng nhau trở về, qua mấy ngày nữa sẽ về đây.” Nàng đem ý của Tiểu Long Nhi nói một lần, sau đó chờ mong nhìn hắn, hy vọng hắn sẽ có chủ ý gì khác. Nhưng mà khi Long Duệ vừa nghe Tiểu Long Nhi cùng tiểu hải kình tự mình trở về, không phải nàng trở về, cao hứng vô cùng, nhất thời đem sốt ruột ném lên đến chín từng mây, chỉ thấy hắn khó nén vẻ hưng phấn, đi tới trước mặt của nàng. “Tiểu Long Nhi còn nhỏ, nếu cứ để nó chơi đùa mãi cũng không được.nói sau bé trở về cũng tốt, nơi đó có tộc trưởng và các vị lão nhân gia, nhất định có thể dạy bảo nó. Hiện tại em cũng đâu gúp gì được cho nó nữa.” Nên đương nhiên cứ ở lại chỗ này, những lời cuối cùng này hắn chỉ có thể đặt ở trong lòng, sợ làm nàng sợ, sau đó bỏ trốn mất dạng thì hỏng bét. Tử Tô trầm mặc, nàng nghĩ nghĩ, quả thật cũng đúng, nàng đã muốn không thể cho Tiểu Long Nhi cái gì, con trai của nàng không phải người thường, không thể đối xử theo lẽ thường tình, nơi này đã không có chuyện của nàng, có lẽ tăng thêm tài năng làm cho Tiểu Long Nhi đạt được càng nhiều gì đó, chuyện này là nàng cho không được. “Ta đã biết.” Tuy rằng ảm đạm, nhưng nàng vẫn nghĩ cho con, lập tức liền ra quyết định, tuy rằng nặng nề, nhưng trong lòng nàng vẫn là biết quyết định như vậy tốt nhất. Long Duệ nở nụ cười, vội vàng nắm tay nàng, cùng nhau đi ra ngoài, một bên ôn nhu nói: “Chúng ta đi gặp bọn nó, Bảo Bối có tộc trưởng chiếu cố, em cứ yên tâm. Về sau em cứ sống ở đây, để thuận tiện cho Bảo Bối trở về thăm em, ta sẽ chăm sóc cho em.” Hắn tự quyết định thay cho nàng. Tử Tô không có ý kiến, nàng ở đâu cuộc sống đều giống nhau, thuần túy là vì Tiểu Long Nhi, vì muốn Tiểu Long Nhi không lo lắng, nàng quyết định ở lại Mà lúc này, Tiểu Long Nhi mang theo tiểu hải kình như tia chớp trở về tới tẩm cung của Tử Tô, hai tiểu tử kia vừa ngồi xuống không lâu, Tử Tô cùng Long Duệ liền xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ. “Phụ vương, mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi nhu thuận kêu lên, bước tiến lên, gắt gao ôm Tử Tô. Tử Tô cũng gắt gao ôm bé không buông tay, vô hạn lưu luyến, vô hạn không đành lòng, thân tình máu mủ tình thâm, một đứa bé yêu sắp rời khỏi vòng tay mẹ,làm cho nàng vừa khổ sở lại vui mừng, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc nào cũng có cả. “Mẫu hậu, Bảo Bối về sau sẽ rất lợi hại, rất cường đại, và là một Long Vương vô cùng uy dũng a.” Trong lòng Tiểu Long Nhi biết tâm tình mẫu hậu, cố ý giả vờ hoa tay múa châm ra dáng lợi hại làm cho nàng vui vẻ. “Mẫu hậu không ở cạnh con, con phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, không được để bị đói, bị lạnh, nên học tập tự bảo vệ bản thân, biết không?” Nàng xem bé giồng như một người bình thương tỉ mỉ dặn dò vẫn nhìn Tiểu Long Nhi. Tiểu Long Nhi cùng Long Duệ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có chút bất đắc dĩ, thân là Long bộ tộc, bọn họ sống lâu là rất dài rất dài, hơn nữa bọn họ rất cường đại, không ăn không uống, không sợ lạnh không sợ đói, mà Tử Tô lại đưa bọn họ trở thành một phàm nhân, điều này làm cho bọn họ dở khóc dở cười. “Mẫu hậu, đã biết, đã biết.” Tiểu Long Nhi sảng khoái nói, sợ nàng càng nói sẽ càng xuất hiện thêm một đống lớn điều cần chú ý. Long Duệ cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, ta sẽ nhờ vả các vị tộc trưởng, tộc trưởng nhất định sẽ chiếu cố Tiểu Long Nhi, em không cần lo lắng, có rảnh chúng ta còn có thể đến gặp bé a, dù sao gần như vậy, nhớ Bảo Bối chúng ta sẽ đi.” Lời nói của Long Duệ trong lập tức làm cho Tử Tô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn,ngay cả nước mắt cũng nuốt ngược vào trong: “Được, ta về sau sẽ đi gặp Bảo Bối.” Nàng cười, một lớn một nhỏ kìm lòng không đậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nữ nhân này còn quan trọng hơn sinh mệnh của bọn họ, là tất cả của bọn họ, nếu nàng không vui, bọn họ cũng không thể vui nổi. “Mẫu hậu, Bảo Bối phải đi rồi.” Tiểu Long Nhi kéo tiểu hải kình qua, nũng nịu nhìn nàng nói, bé Tử Tô không nói gì gật gật đầu, lại vuốt ve cái đầu của bé, lưu luyến không thôi. Nhưng, nàng không nói gì nữa. “Phụ vương, về sau mẫu hậu con nhờ người chiếu cố, nhất định phải đối tốt với mẫu hậu, nhất định phải làm cho mẫu hậu khoái hoạt, hạnh phúc.” Tiểu Long Nhi lại lấm la lấm lét nhìn Long Duệ đang đứng ở một bên làm ra vẻ người lớn. Long Duệ nào dám không đáp ứng, đây vốn là chuyện hắn cầu còn không được, lập tức gật đầu như bửa củi, hận không thể đem nữ nhân bên cạnh ôm vào trong ngực không buông tay. Hai tiểu tử kia từ biệt xong,liền cùng nhau hướng bên ngoài Long Cung bơi đi, Tử Tô cùng Long Duệ thấy thế, cũng vội vàng đi theo lên, cùng nhau rời đi Long Cung. Bên ngoài Long Cung, Long Duệ cùng Tử Tô đứng ở trước cổng của Long Cung, nhìn không chuyển mắt Tiểu Long Nhi cùng tiểu hải kình đang bay lượn giữa không trung. “Phụ vương, mẫu hậu, hẹn gặp lại.” Tiểu Long Nhi cười tủm tỉm hướng bọn họ phất tay, sau đó lôi kéo tiểu hải kình, chậm rãi rời khỏi kết giới của Long Cung, bơi thẳng vào hải dương, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt bọn họ. “Bảo Bối……” Tiểu Long Nhi rời đi, nàng rốt cuộc vẫn là nhịn không được rơi lệ, Tiểu Long Nhi sinh ra đến bây giờ, còn chưa từng rời khỏi nàng, bây giờ nàng thực sự rất đau lòng thực lo lắng. Long Duệ biết tâm tình của nàng, chỉ có thể an ủi ôm nàng, khuyên nhủ: “Bảo Bối ở ngay khu vực Nam Hải của chúng ta, mà hải vực của bộ tộc Kim Long so với Nam Hải mạnh hơn nhiều, an toàn hơn, không cần lo lắng. Có rảnh, ta cùng em đến gặp Bảo Bối.” Tử Tô yên lặng gật gật đầu.