Rơi Xuống Vô Tội
Chương 3
Ánh mắt hắn như có một lực mê hoặc làm cho tim ta hơi nhảy lên.
Không biết lấy dũng khí từ đâu , ta cư nhiên hỏi ra một câu mà ta không dám hỏi:
– Lâm tiên sinh là con trai độc nhất sao?
– Đúng vậy! – thân mình hắn chậm chạp ngã tựa vào ghế sofa, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
Hắn không có anh em. Chuyện này thật làm cho ta thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là không có, nếu không thì ta không biết có nên từ bỏ công việc này .
Tuy nhiên, có thể hay không có cái tình huống con ngoài giá thú giống trong mấy bộ phim truyền hình? Giả như Trần Lăng là con ngoài giá thú của cha hắn, từ nhỏ đã bị bỏ trong cô nhi viện. Một cặp anh em trông rất giống nhau, bởi vì cảnh ngộ bất đồng cho nên có hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau…
Vâng! Đúng là đề tài muôn thuở của tiểu thuyết!
Ta đang còn trầm ngâm cấu tứ câu chuyện tương lai sẽ phát triển thành thế nào thì không biết từ lúc nào, Lâm Quân Dật nghiêng người sát gần ta, trên mặt lộ ra một tia hưng trí đặc biệt:
– Tại sao lại hỏi như vậy?
Ta nhất thời thất thần, trong đầu lóe lên một suy nghĩ và miệng cũng buột nói ra:
– Tôi sợ gặp phải người không muốn gặp!
Vẻ tươi cười của hắn khựng lại, nheo mắt nhìn ta, ánh mắt như một thanh kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua ngực ta.
Ta sợ tới mức không dám mở miệng nói thêm một chữ nào, cúi đầu nhìn xuống mũi chân chính mình.
…..
Ba giờ đồng hồ trong im lặng của chúng ta kéo dài tưởng như không đứt nhưng cuối cùng ta vẫn sống sót qua.
Cửa mở, vẻ mặt tươi cười thực khách khí của ông Trương xuất hiện, ông còn đem theo một vị khách.
Vị khách này trông còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới hơn hai mươi, một thân quần áo màu vàng nhạt giản dị thanh lịch càng làm cho hắn ung dung quý phái hơn. Trên mặt hắn mang một nụ cười tươi thân thiết, thời điểm cười rộ lên làm cho đôi mắt hẹp dài khiến người đối diện hồn xiêu phách tán.
Lâm Quân Dật vừa định đứng lên nói chuyện thì nhìn sang người thanh niên, hơi hơi ngạc nhiên:
– Y Phàm? Cậu về nước khi nào?
– Quân Dật! Ta vừa mới về, đang muốn gây cho ngươi một sự bất ngờ đây. – người được gọi là Y Phàm vừa thấy Lâm Quân Dật liền tiến tới đấm một quyền vào vai hắn rồi nghi hoặc hỏi: – Sao anh lại ở đây?
– Tôi có chuyện cần nói với ông Trương về việc vay vốn… – Lâm Quân Dật dừng lại một chút, nhìn về phía Trương Hành Trưởng, làm mặt cười nói. – Ông Trương không biết khi nào thì rảnh, chúng ta có thể có một bữa ăn thân mật chứ?
Trương Hành Trưởng còn chưa có đáp lời thì thanh niên gọi Y Phàm liền cướp lời:
– Không thành vấn đề, bất quá hai người hẹn nhau ăn cơm vào dịp khác đi… Hôm nay chúng ta họp mặt đi.
– Hảo! Hảo! Một cuộc hẹn tốt lắm! – ông Trương liên tục gật đầu nói.
Lâm Quân Dật hướng đến ta giới thiệu:
– Đây là thư ký của tôi, Diêu Băng Vũ. Còn đây là một người bạn bên Mỹ của tôi, Âu Dương Y Phàm.
Ta lập tức bắt tay hắn, nói:
– Âu Dương tiên sinh, nhĩ hảo!
– Xin chào! – ánh mắt của người thanh niên kia dừng lại trên người ta đáng giá thật lâu, cuối cùng vẫn là lời nói châm chọc của Lâm Quân Dật phá vỡ
– Đừng có ý đồ với nữ thư ký của tôi chứ. Người ta là phụ nữ có chồng rồi….
* * *
Lúc sau, Âu Dương Y Phàm đem xe của mình để trong sân đỗ của ngân hàng rồi ngồi lên xe của Lâm Quân Dật. Vừa mới lên xe, hai người bọn họ bắt đầu tán gẫu vui vẻ.
– Quân Dật, anh muốn vay ngân hàng để làm gì? – ngữ khí Âu Dương Y Phàm nghe tới cực độ khó hiểu, như là đang hỏi: “Sao mùa hè lại có tuyết rơi?”
– Tôi vừa mở một công ty trong nước, cần 500.000 vốn quay vòng.
– 500.000? Anh nói đùa sao? – Âu Dương Y Phàm ngớ ra cả nửa ngày mới lên tiếng.
– Tôi nói thật!
– Vì số tiền này mà anh mời cơm lão già kia? – đột nhiên nhớ tới gì đó, Âu Dương Y Phàm lại hỏi. – Chẳng phải anh còn hắc kim tạp trong ngân hàng Thụy Sĩ sao? (hắc kim tạp=thẻ vàng đen)
Nhắc tới hắc kim tạp, ta khiếp sợ chuyển ánh mắt ra phía ngoài xe, xuyên thấu qua gương đối diện với ánh mắt khinh miệt của Lâm Quân Dật.
Hắn nhất định nghĩ rằng ta là hám làm giàu, là tôn thờ đồng tiền?
Ta không phải hám làm giàu mà là ta chưa bao giờ gặp qua người nào có hắc kim tạp, cho nên rất tò mò.
Đó là một dạng thẻ tín dụng vô hạn ngạch, không có hạn mức thấu chi và có thể tùy tiện mà tiêu tiền.
Bởi vì các ngân hàng tổ chức phát hành thẻ vô hạn này thường là thuần màu đen nên người ta gọi nó là “Hắc kim tạp”. Sơ dĩ gọi là “Hắc kim tạp” vì từ xưa tới nay màu đen là đại diện cho bóng đen thần bí, mà thứ kim loại vàng màu đen sáng bóng lại được coi trọng hơn một bậc, nó thể hiện sự sang trọng quý giá; đồng thời nó cũng phù hợp với đặc tính cao quý mà thần bí của các chủ thẻ vô hạn này.
Trong cả nước thì người có được loại thẻ này không có bao nhiêu, căn bản là không cần vay vốn làm gì.
– Đó là của ông nội tôi, không phải của tôi. – Lâm Quân Dật cười bâng quơ, tầm mắt chuyển sang kính chiếu hậu, nhìn chăm chú đường phố đông đúc.
– Chẳng phải giống nhau sao?
– Của ông ấy là của ông ấy, của tôi là của tôi.
– Thôi nào, sao năm đó anh lại không nói như vậy? – Âu Dương Y Phàm không đồng ý liền phản bác hắn.
Ta lại tò mò nhìn Lâm Quân Dật đương chuyên tâm vào lái xe, không ngờ lần này trông qua kính chiếu hậu lại lọt vào tầm mắt của Âu Dương Y Phàm.
Cái loại ánh mắt nóng rực này làm cho ta cả kinh, vội tránh đi tầm mắt. Ánh mắt của hắn không phải là chán ghét, không phải là loại che dấu mà là hứng thú thăm dò và đánh giá. Loại ánh mắt này thật sự là ta rất ít nhìn thấy.
Lâm Quân Dật dừng xe lại, nghiêm túc nói:
– Lấy tiền của ông ấy và dựa vào ông ấy để kiếm tiền không hề giống nhau. Tôi muốn dựa vào chính khả năng của mình để làm cho công ty phát triển thuận lợi.
Nhìn qua cửa sổ xe ta thấy đã tới văn phòng công ty nên mở cửa xuống xe, mỉm cười lịch sự nói:
– Âu Dương tiên sinh, Lâm tiên sinh. Tạm biệt!
Âu Dương Y Phàm nhiệt tình vẫy tay với ta, còn mặt Lâm Quân Dật thì không chút thay đổi, khởi động xe, lao thẳng đi.
Ta ngây người đứng trước cửa công ty, dù thế nào cũng vô pháp lý giải quan niệm của Lâm Quân Dật. Rõ ràng có thể dễ dàng giải quyết được vấn đề, tại sao hắn cứ thích đi vòng vòng, vắt óc ra mà tính toán chứ?
Hơn nữa, nghe ngữ khí là lạ của hắn khi nãy, hình như quan hệ giữa hắn và ông nội hắn không tốt đẹp cho lắm.
Mà… chuyện riêng của người ta với mình không quan hệ, ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
* * *
Thời gian bận rộn thật sự trôi qua rất nhanh, chớp mắt, ta đã làm công việc này được một tháng. Càng ngày ta càng thích công việc này hơn, bởi vì, cuộc sống của ta cứ thế bình yên mà diễn ra, ngoài công việc thì không có chuyện gì làm phiền và khiến ta hao tâm tổn sức.
Lâm Quân Dật này cũng là người thấu tình đạt lý, không hề không phân tốt xấu mà tùy tiện mắng mỏ người, lại càng không vì một người mà nổi giận vô cớ.
Cuộc sống yên bình thoải mái này làm cho ta bắt đầu có chút khát khao về tương lai. Tuy ta không thể theo học được một lớp học ban đêm để bổ sung thêm kiến thức phong phú cho mình nhưng mỗi đêm ta đều kiên trì xem rất nhiều tài liệu sách báo về quản lý, tiếp thị, hy vọng có thể làm một thư ký hoàn thiện hơn. Nói không chừng, Lâm Quân Dật giống như các ông chủ ở châu Âu, đồng ý thuê ta làm việc cả đời.
Dù thế nào thì ta cũng không thể nghĩ tới, tất cả mọi thứ chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão…
Hôm đó, Triệu Thi Vũ từ giữa trưa bắt đầu không ngừng hắt xì hơi, mắt lại hơi sưng và đỏ lên, xem ra không phải là cảm mạo thì cũng là bị dị ứng mỹ phẩm gì đó. Ta cho rằng cái thứ hai là có khả năng hơn.
Ta đang tìm kiếm thông tin cho lịch trình hàng ngày, vừa vặn hôm nay là ngày hẹn Trương Hành Trưởng, Triệu Thi Vũ cần phải theo Lâm Quân Dật đi cùng, xem ra hắn có nhiều phiền toái đây.
Cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc hé mở, Lâm Quân Dật đứng dựa cửa nói:
– Cô về nghỉ ngơi đi! – xem ra hắn cũng nghe được tiếng hắt xì kinh thiên động địa của Triệu Thi Vũ.
– Nhưng buổi tối còn có buổi xã giao…
– Tôi sẽ xử lý! – đợi cho Triệu Thi Vũ rời đi, do dự một chút, hắn quay sang hỏi ta. – Cô biết cách thức xã giao chứ?
Ta gật đầu, là một thư ký đúng chất, những chuyện này ta có vô số kinh nghiệm rồi. Đương nhiên, kinh nghiệm chán ghét và oán hận cũng không ít.
Nhưng còn có cách nào khác, ta có thể nói là ta không đi sao?
Hắn nhìn ta rất sâu, trong mắt lướt qua một tia thất vọng.
– Vậy đi thôi! –thời điểm hắn nói chuyện như là một sự hiển nhiên ấy ta thoáng cảm giác trong ngực hắn phập phồng.. xem như là bị áp lực của lửa giận vậy.
Ta thực sự không hiểu hắn, ta nghĩ, trợ lý thư ký biết cách xã giao với khách hàng, hắn nên tỏ vẻ tán thưởng và đánh giá cao mới đúng chứ?
Ta nhìn lên đồng hồ, 5 giờ mới đến hẹn, vậy là còn cách tới 2 tiếng đồng hồ nữa, bây giờ đi có quá sớm hay không?
Hắn nhìn ra sự nghi hoặc của ta nên lên tiếng:
– Trang phục của cô không thích hợp với một buổi tối xã giao, cần phải đổi một bộ khác.
Ta lặng nhìn bộ quần áo đã muốn mặc chừng 3 năm của mình, mặc dù có chút lỗi thời nhưng ta nghĩ là vẫn còn tốt lắm, nghiêm chỉnh mà vẫn ôn nhu, mấu chốt là cái gì cần được che khuất thì đều được che khuất, tránh cho người ta mơ tưởng vớ vẩn.
Nhưng hắn là ông chủ, hắn nói cần đổi thì nhất định phải đổi.
– Tôi có thể đi gọi điện thoại chứ?
Hắn nhìn ta thật lâu rồi mới gật đầu.
Điện thoại reo lên, Liễu Dương rất nhanh bốc máy, nhỏ giọng hỏi:
– Băng Vũ, có chuyện gì sao?
– Buổi tối tớ phải tăng ca, có lẽ sẽ về nhà trễ một chút, bạn có thể tới nhà trẻ đón Tư Tư không?
– Được! – cô bạn nhỏ giọng nói một câu rồi vội vàng tắt máy, xem ra là đang trong cuộc họp.
Nghe thấy tiếng Liễu Dương, sự lo lắng trong lòng ta dần dần tan đi. Mấy năm nay, cô so với ta còn cẩn thận chăm sóc Tư Tư hơn.
Tư Tư tuy không có cha nhưng nó có tới hai bà mẹ.
Nếu có người hỏi ta, trong cuộc đời này, chuyện buồn nhất đối với ta là gì, ta sẽ không do dự mà trả lời rằng: Gặp Trần Lăng.
Nếu có người hỏi ta, trong cuộc đời này, điều may mắn nhất đối với ta là gì, ta sẽ trả lời rằng: Biết được Liễu Dương.
Nếu có người hỏi ta, chuyện ta sợ nhất là gì, ta sẽ nói rằng: Gặp lại Trần Lăng.
Bởi vì mọi thứ đều sẽ hỗn loạn…
– Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?
– Vâng! – ta giật mình hoàn hồn, thu hồi nụ cười nói khóe miệng. Sao ta có thể ngẩn người vào lúc không nên ngẩn người chứ?
Ta buông điện thoại, lúc quay lại thì vô tình giương mắt đối diện với hai chòng mắt ngàn năm hàn băng, bất giác, tim ta nhịn không được mà run lên.
– Tôi xuống trước chờ cô. – hắn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người bước đi, giọng điệu kia so với vừa rồi còn có vẻ phẫn nộ hơn.
Ta làm sai cái gì sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng chuyện ta vì việc tư mà lợi dụng điện thoại công ty là sao? Người có tiền của như hắn sẽ không tính toán chi li với ta về chuyện này chứ?
Xem ra ta phải cố gắng tìm hiểu cẩn thận về cá tính của hắn mới được, nếu không sẽ rất khó mà hầu hạ kiểu ông chủ hỉ nộ vô thường này.
Ta ngồi trên xe hắn, nhìn bên ngoài qua khung cửa kính, không hề quan tâm tới những thứ nội thất bên trong.
Vốn định trò chuyện với hắn nhưng cái vẻ lạnh lùng thờ ơ kia khiến cho ta muốn tránh xa ngàn dặm.
Lâm Quân Dật thật sự là một người kỳ quái, rõ ràng trên mặt hắn viết rõ hai chữ ghét ta, vậy tại sao còn muốn thuê ta?
Chẳng lẽ là hắn đánh giá cao năng lực làm việc của ta? Nói thật, kinh nghiệm của ta so với người khác chỉ là hơn chút đỉnh mà thôi.
Nói đến năng lực ta cảm thấy Triệu Thi Vũ so với ta còn giỏi hơn rất nhiều. Mọi công sự xã giao của công ty đều là do Triệu Thi Vũ giúp đỡ hắn. Trên thực tế, công ty rất cần những mối quan hệ trong xã hội, có thể công ty mới thành lập không bao lâu, phòng nhân sự còn chưa chú ý tới kinh nghiệm quản lý và quan hệ xã hội khi thi tuyển nhân viên cho nên bộ phận quan hệ công chúng xã hội tạm thời không có tác dụng.
Những chuyện cần đến xã giao thì đều do Triệu Thi Vũ, chỉ cần trang điểm ăn mặc lịch sự xinh đẹp, rồi bồi hắn đi.
* * *
Vào trong khu mua sắm, toàn bộ tâm tư Lâm Quân Dật đều tập trung ở mấy bộ trang sức sắc màu rực rỡ, các nữ nhân viên thì nhiệt tình giới thiệu và “chăm sóc khách hàng”, hắn chăm chú xem vài bộ quần áo tinh xảo, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của ta.
Nói chính xác, từ trước tới này hắn cũng chưa bao giờ tồn tại đối với ta.
Ta bước đi theo hắn, trộm nhìn bóng hắn bị vây khuất sau mấy cô nhân viên, tâm trí chợt trôi dạt về vài năm trước đây, lúc cùng Trần Lăng đi dạo phố. Lúc đó cuộc sống của chúng ta rất khó khăn, mỗi khi lựa chọn quần áo thì trước hết phải cân nhắc giá cả thế nào, còn nhớ ánh mắt khinh thường của mấy nhân viên khi đó.
Tuy nghèo khổ như vậy nhưng dù sao ta cũng rất vui vẻ hạnh phúc!
Oài! Ghét, đổ lỗi, hận, oán… những ký ức đó vẫn còn hiện hữu rõ ràng trong tâm trí ta…
Lời thề đã muốn phiêu tán, ta lại vẫn là ngây ngốc đứng tại chỗ…
Một chiếc váy liền màu đen xuất hiện trước tầm mắt khiến ta phải dừng lại việc hồi tưởng chuyện cũ.
Ta cúi đầu che giấu sự thất thố của mình, không dám chần chờ thêm chút nào, tiếp lấy rất nhanh.
Nhìn chiếc váy, ta âm thầm thở hắt ra. May mắn không phải là thấp ngực, không phải là siêu ngắn!
Bước ra từ phòng thay đồ, ta dường bị mê hoặc khi nhìn chính mình trong gương.
Chiếc váy được thiết kế và cắt may rất đơn giản ôm lấy những đường cong cơ thể tinh tế. Màu đen satin càng làm nổi bật làn da trắng mịn, nhất là để lộ ra xương quai xanh cùng vai, một màu trắng trong suốt. Ta nâng mái tóc quăn dài tới thắt lưng lên, tất cả sự quyến rũ duyên dáng của một người phụ nữ đều được trưng diện không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào mà lại không gây cho người ta có cảm giác khiêu gợi thả đãng.
Không ngạc nhiên khi hắn không thích gu thẩm mỹ của ta, phẩm vị của hắn khá cao, không tầm thường một chút nào.
Âm thầm nhìn Lâm Quân Dật một cái qua chiếc gương, vốn định nhìn vẻ mặt hắn mà xác nhận một chút, không biết bộ dáng mình lúc này có làm hắn hài lòng hay không. Thật bất ngờ, ta lại gặp phải một đôi mắt thâm tình chân thành rất có hồn. Sự khinh miệt thâm u trong đôi mắt kia đã bị thu hồi, cũng không con thấy sự lãnh hàn khó chịu, sót lại là cái gì đó rất say mê, si tình.. cái nhìn thật chăm chú, thật sâu….
Đáng tiếc, chỉ là một thoáng qua, vì vậy ta không thể nắm bắt được thâm ý trong đó.
Khi ta quay lại đối mặt với hắn, hắn đã thay nhanh bằng một ánh mắt lạnh như băng, đi tới đem một đôi giày cao gót cho ta.
Ta đi vào, phát hiện kích thước hoàn toàn phù hợp… Kiểu dáng cũng là loại ta thích, vừa thanh lịch lại cao quý.
Đôi mắt của người đàn ông này là một cái thước đo sao? Rất chuẩn!
Cô nhân viên bán hàng không chút giấu diếm lướt ánh mắt ngưỡng mộ trên người hắn, tuy rằng ta không đánh giá cao bề ngoài thể hiện của các nàng nhưng ta thừa nhận mị lực của Lâm Quân Dật là không thể hoài nghi.
Bề ngoài tuấn suất, sự nghiệp thành công, lại còn có kiên nhẫn bồi nữ nhân đi mua sắm.. đúng kiểu đàn ông chu đáo. Đặc biệt, cái hành động rút thẻ cái “roẹt” không hề đắn đo suy tính kia, giống như một cái máy ATM vô hạn ngạch..
Một người đàn ông như vậy mà không ai thích mới là chuyện lạ!
Đáng tiếc chính là rất khốc!
Từ khi bước vào cửa hàng đến lúc thanh toán bằng thẻ tín dụng, một câu hắn cũng chưa nói cùng ta. Sự lạnh lùng đó thực có thể đem người sống mà đông lạnh mà.
Ai bảo người ta sinh ra đã là ông chủ chứ, ta đành phải chủ động đánh vỡ sự im lặng khó xử này vậy.
– Không ngờ Lâm tiên sinh chẳng những làm ăn giỏi mà phẩm vị đối với thời trang cũng tốt như vậy. – ta vốn là muốn khen tặng hắn, nhưng nói ra khỏi miệng thì ta mới phát giác ý tứ châm chọc hàm xúc rõ ràng.. Hy vọng là không chọc giận hắn..
– Không hẳn là am hiểu…. – trầm mặc một lát hắn nói trả lời. – Bạn gái trước kia của tôi … rất thích tôi bồi cô ấy đi dạo phố, những lúc muốn mua này mua nọ mà không biết chọn sao thì lại quay sang hỏi ý kiến tôi. Cho nên, chỉ là một thói quen mà thôi…
Ta thực thích hắn dùng từ “Bạn gái”. Cách xưng hô này nghe rất ngây thơ, thì ra Uyển Uyển nói hắn “chuyên nhất” là thật. (chuyên nhất: chung tình)
Nếu vậy, vị hôn thê của hắn nhất định là rất hạnh phúc.
– Xem ra Lâm tiên sinh rất yêu cô ấy?! – ta mỉm cười nói.
Hắn quay đầu quét ta liếc mắt một cái, không nói gì, cũng không nói là không phải.
Nhưng ta dám khẳng định cái liếc mắt thản nhiên kia, bên trong đó ẩn một tia quyến luyến khôn kể.
Ta bắt đầu tò mò, người con gái có thể làm cho Lâm Quân Dật quyến luyến trân trọng thì sẽ hoàn mỹ như thế nào? Có lẽ là một người con gái tuyệt đẹp, cao quý, khôn ngoan và dịu dàng…
Ta trộm nhìn bóng dáng hắn, nguyên lai thế giới này không phải là không có người đàn ông nào hoàn mỹ, nhưng hầu hết thuộc về các hoàng tử cao quý và các công chúa thiện lương.. Những kiểu người như hắn thì phụ nữ chỉ có thể đứng nhìn lên mà thôi!
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
15 chương
1 chương
57 chương