Rồi Sau Đó... (Afterwards...)
Chương 21
Nếu tôi có một đứa con, điều ấy cũng giống như một tuyên ngôn: tôi được sinh ra, tôi đã nếm trại cuộc đời này và tôi nhận thấy nó tốt đẹp đến mức xứng đáng được nhân lên.
Milan Kundera.
Ngày 17 tháng Chạp
- ¿Qué bora es[1]? Bonnie vừa hỏi vừa dụi mắt.
Cô bé vừa thức dậy.
- Đoán xem! Bố cô bé trả lời và vòng tay ôm con gái.
Nathan vừa từ San Diego trở về bằng chuyến bay lúc sáu giờ sáng. Anh đã thấy con gái mình nằm ngủ trên tràng kỷ nhà Goodrich. “Con bé thức đến khuya mới chịu đi ngủ, bác sĩ giải thích cặn kẽ với anh. Chuyến bay về New York của hai ông cháu muộn giờ hạ cánh vì gặp phải thời tiết xấu.”
Anh bế Bonnie vẫn đang ngái ngủ ra xe và hai bố con trở về căn hộ trong tòa nhà San Remo. Cuối cùng anh cũng đặt được con bé vào giường ngủ lúc tám giờ sáng, khi mặt trời đã lên cao.
Bây giờ con bé đang nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ quả lắc treo trong bếp với vẻ nghi hoặc.
- Đã ba giờ chiều rồi ạ?
- Đúng mà, bé con, con đã ngủ say như chết.
- Con đâu có phải là bé con, cô bé vừa cãi vừa ngáp dài.
- Ồ, thế mà có đấy! Anh đang ngồi trên chiếc ghế quầy bar, trước mặt là bát sô cô la bốc khói nghi ngút. Con là bé con của ba.
- Lần đầu tiên trong đời con dậy muộn thế này đấy, cô bé nói giỡn và với lấy một chiếc bánh vừng vòng.
Anh nhìn con gái đầy trìu mến. Được ở bên cạnh con bé là một điều an ủi thực sự. Hôm qua, anh đã tìm lại được tâm trạng phấn khích. Con bé có vẻ như đang vui sướng và hân hoan, đã bớt lo lắng hơn nhiều so với kì nghỉ lần trước. Cú sốc từ vụ ly dị của ba mẹ đang dần tiêu biến. Rốt cuộc con bé cũng hiểu ra cuộc chia tay giữa ba mẹ không buộc nó phải xa một trong hai người. Càng hay.
Nhưng vấn đề này vừa được giải quyết thì lại nảy sinh vấn đề khác, còn nghiêm trọng hơn nhiều: người ta sắp cướp mất ba của nó.
Anh rất lo cho con bé. Nó có thể đương đầu với thử thách này không, thử thách khó khăn nhất mà con bé gặp phải trong cả quãng đời ngắn ngủi của nó? Liệu có cách nào chuẩn bị tâm lý cho một đứa trẻ đón nhận cái tin hay rằng bố hay mẹ nó sắp chết?
Ngay lúc này, anh muốn gạt những ý nghĩ đen tối ấy đi để tranh thủ tận hượng quãng thời gian vui vẻ.
- Ba con mình có thể đi chọn một cây thông Giáng sinh, anh đề xuất với ý nghĩ rằng ý tưởng đó sẽ khiến con gái vui.
- Ồ vâng! Với thật nhiều đồ trang trí nữa: những quả bóng, những ngôi sao và những tràng hoa lấp lánh trong đêm.
- Và rồi chúng ta sẽ đi chợ và nấu một bữa thật ngon.
- Chúng ta có thể làm món mì Ý trộn mực không ba? Con bé năn nỉ.
Đó quả là món nó ưa thích nhất từ khi được thưởng thức lần đầu tiên trong một nhà hàng ở khu TriBeCa nơi cả gia đình ba người họ đã sống khi Bonnie còn bé tí.
- Cùng một món tráng miệng tuyệt hảo. Con có muốn chúng ta chuẩn bị một âu đồ tráng miệng khổng lồ không?
- Tất nhiên là có chứ ạ, con bé vừa nói vừa nhảy cẫng lên vì mừng rỡ.
- Con thích tráng miệng món gì nào?
- Một chiếc pumpkin pie, con bé trả lời không chút do dự.
- Đó là món tráng miệng dành cho Lễ Tạ ơn. Con không muốn món gì đặc biệt cho lễ Giáng sinh ư?
Con bé lắc đầu.
- Không ạ, con thích bánh bí đỏ khi nó còn ướt, với thật nhiều pho mát Ý, con bé nói thêm, chưa chi đã ứa nước miếng.
- Thế thì mau mau ăn nốt bữa trưa của con đi nào.
- Con không muốn ăn nữa, Bonnie rời khỏi bàn ăn và chạy đến nép mình vào vòng tay anh.
Con bé vừa ôm anh thật chặt vừa cọ hai bàn chân nhỏ xíu đang để trần vào nhau.
- Con lạnh đấy à, Sóc nhỏ?
- Vâng, con đang lạnh coóng toàn thân đây.
Con bé thật dễ thương khi cố gắng dùng đến những từ phức tạp.
- Lạnh cóng, anh sửa lại cho đúng và phá lên cười. Con là một cô bé đang lạnh cóng sẽ mau chóng mặc thêm quần áo ấm.
Không dễ tìm được món mỳ Ý màu đen trứ danh. Hai cha con phải tìm đến tận hiệu Dean&Delucca. Chỉ còn cách Giáng sinh vài ngày, hiệu bán đồ khô của khu Soho chật ních người. Hai cha con để mặc đám khách hàng chen lấn xô đẩy, thong thả đợi đến lượt mình và tậu những đồ cần thiết trong quãng thời gian dài kỷ lục. Dẫu sao đi nữa, họ vẫn còn khối thời gian.
Bonnie mất hơn mười lăm phút đồng hồ để so sánh những cây thông bày trên đường Broadway. Khi con bé đã chọn xong, Nathan vác cái cây nhỏ đến đặt trong cốp chiếc ôtô địa hình trước khi dừng lại ở một cửa hiệu nằm trên đại lộ số 3, theo anh, đó là nơi hai ba con có thể tìm thấy những loại hoa quả ngon nhất thành phố.
Anh và Bonnie chọn mua một quả bí đỏ tươi ngon và món xúp cá đựng trong liễn có xuất xứ từ Pháp mang cái tên kì quặc: “Súp kiểu Sétoise”.
Họ trở về nhà vào cuối buổi chiều, sẵn sàng bắt tay vào nấu một thực đơn đặc biệt.
Vừa cởi áo khoác ngoài ra, Bonnie đã vội vàng bày tất cả những nguyên liệu lên bàn bếp: bột nhào, bí đỏ, cam, đường lẫn vani, rượu hạnh nhân đắng, pho mát Ý…
- Ba tới phụ con một tay chứ? Con bé hỏi anh kèm theo một nụ cười.
- Ba tới ngay đây.
Anh nhìn con gái và cảm thấy tim mình se thắt. Anh đã muốn nói với con bé rằng đừng e sợ tương lai, rằng ngay cả khi đã chết đi rồi anh vẫn sẽ luôn ở bên để chăm lo và bảo vệ nó.
Nhưng anh biết gì về việc chăm lo và bảo vệ ấy kia chứ? Ngay cả lúc này, mọi chuyện cũng đâu có diễn ra như vậy. Anh không dám chắc mình sẽ trở thành một thiên thần hộ mệnh hoàn thành sứ mệnh bảo vệ con bé khỏi điều ác.
Sự thật là anh đang sợ hãi. Anh sợ phải để mặc con gái đối diện với những cái xấu xa và bỉ ổi của thế giới bên ngoài mà không có người cha dìu dắt.
Anh tiến lại bàn. Khoác trên người một chiếc tạp dề to quá cỡ, Bonnie đã lật quyển sách dạy nấu ăn đúng trang cần tìm và kiên nhẫn đợi anh hướng dẫn.
- Vào việc nào!
Nathan lăn bột thật kỹ rồi đổ vào khuôn. Sau đó, anh bọc cả khuôn lẫn bột bên trong đó bằng mảnh giấy nhôm đã tẩm đầy đậu khô trước khi bỏ lò. Trong lúc ấy, Bonnie đã nạo xong vỏ và nhặt sạch hạt bí đỏ. Anh giúp con bé cắt phần cùi thành những miếng nhỏ hình vuông rồi con bé thận trọng nhỏ vài giọt rượu mùi trước khi nở với anh một nụ cười mãn nguyện. Nathan bắc nồi bí lên bếp rồi tranh thủ khoảng thời gian rảnh tay này để hỏi chuyện con gái.
- Con còn nhớ khi Sean chết không?
- Tất nhiên là nhớ chứ ba, con bé trả lời và nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngay cả khi Bonnie cố hết sức để che giấu thì anh vẫn nhận thấy một màn sương buồn tủi, ủ dột đang phủ lên giương mặt xinh xắn của con bé. Nhưng anh vẫn gắng gượng tiếp tục.
- Lúc ấy con còn nhỏ xíu.
- Con mới bốn tuổi, con bé chữa lại như thời đó đã cách đây hai, ba chục năm vậy.
- Để giải thích cho con, mẹ và ba đã nói với con những câu “Sean đang ở trên trời”.
Con bé gật đầu ý nói mình vẫn còn nhớ.
- Thoạt tiên con đặt ra rất nhiều câu hỏi về chuyện đó. Nhiều lần, con còn hỏi trên trời có lạnh không. Con muốn biết em trai con làm thế nào nếu muốn ăn và liệu một ngày kia con có thể lên đó thăm em được không.
- Con vẫn nhớ, Bonnie nói đơn giản.
- Vậy mà ba vẫn băn khoăn không biết liệu ba mẹ đã chọn đúng cách để giải thích cho con hiểu chết là như thế nào hay chưa…
- Tại sao thế ạ, khi chết người ta không lên trời hả ba?
- Nói cho đúng thì không ai biết gì về chuyện đó cả, con yêu.
Con bé ngẫm nghĩ một lát như thể tập hợp lại tất cả những hiểu biết của mình về chủ đề này.
- Bạn Sara bảo khi chết, người ta sẽ lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục.
- Chúng ta không thể biết được, Nathan nhắc lại.
Nhưng anh hiểu câu trả lời này chưa làm con bé thỏa nguyện.
- Tại sao không tìm trong từ điển bách khoa toàn thư nhỉ? Bonnie nhanh nhẩu gợi ý. Mẹ luôn dặn con nếu chưa rõ chuyện gì thì phải tra bách khoa thư.
- Ngay cả bách khoa thư cũng không biết gì đâu con ạ. Đó là một điều bí ẩn.
Đúng lúc này, lò nướng đổ chuông báo bánh đã chín.
Nathan đưa lớp bánh nền đã chín và chuyển sang màu trắng ra khỏi lò, nhặt sạch đậu kho dính trên bánh.
Trái với mong đợi của anh, con gái nhỏ không hề ngỏ ý đỡ anh một tay.
- Nào, Bonnie, ba cần con giúp đây. Phải chuẩn bị trang trí bánh kem. Hãy cho ba thấy con vẫn thành thạo cách đập trứng như ba đã dạy đi. Nhanh nào!
Bonnie bắt tay thực hiện nhiệm vụ được giao, ban đầu còn ngập ngừng, sau mỗi lúc một thêm hăng hái. Con bé đánh trứng lẫn với đường. Nó làm rất khéo và năm phút sau, nụ cười đã xuất hiện trở lại trên môi.
- Ba nhìn này, dậy bọt hết rồi! Con bé reo lên.
- Đúng vậy, phải cho cả bí đỏ, nước ép cam và pho mát Ý nữa.
Hai bố con chia nhau làm việc. Anh vắt một quả cam lấy nước trong khi Bonnie thả những miếng bí vào máy xay sinh tố.
Có lúc con bé muốn nếm thử chỗ bí đang xay và chất lỏng sền sệt vẽ thành một bộ ria màu cam trên mép nó.
Anh đi lấy máy ảnh và hai bố con lần lượt chụp ảnh cho nhau. Rồi một tay anh cầm máy ảnh giơ lên cao. Hai bố con đứng sát vào nhau, má áp má.
- Một, hai, ba, Cheese!
Lại thêm một kỷ niệm đẹp!
Anh đợi con gái phết lớp trang trí lên mặt bánh rồi giúp nó đưa lại bánh vào lò.
Bonnie ngồi trước lò bánh quan sát chiếc bánh đang bắt đầu chín dần. Con bé bị lôi cuốn chẳng khác nào đang xem chương trình truyền hình hấp dẫn vào bậc nhất.
- Hừm… chắc sẽ ngon lắm đây. Có phải chờ lâu không hả ba?
- Khoảng bốn mươi phút, con yêu ạ.
Con bé đứng dậy, hếch chiếc mũi nhỏ nhắn về phía anh và giữ nguyên tư thế ấy trong vài giây như thể đang phân vân không biết có nên nói cho anh điều gì đó hay không. Một lát sau, con bé rốt cuộc cũng quyết định:
- Bà ngoại không thích con hỏi bà chuyện chết chóc đâu. Bà nói con còn quá nhỏ và nói đến chuyện đó chỉ tổ xui xẻo.
- Toàn chuyện vớ vẩn, con yêu. Bà nói thể chỉ vì người lớn sợ, không dám nói chuyện chết chóc trước mặt trẻ con thôi.
- Sao thế ạ?
- Họ lo sẽ làm bọn trẻ sợ hãi, trong khi chính vì không thấy ai nói đến nên chúng mới sợ hãi. Người ta luôn sợ những cái bản thân còn mù mờ chưa biết.
Con bé liền hỏi tiếp với vẻ tự nhiên:
- Thế cần phải biết gì về cái chết ạ?
Anh suy nghĩ một lát.
- Đầu tiên, cái chết không thể tránh khỏi.
- Có nghĩa là người ta không thể thoát khỏi cái chết ạ?
- Đúng vậy, con gái bé bỏng của ba, ai rồi cũng phải chết.
- Cả Lara Croft nữa ạ?
- Lara Croft là nhân vật không có thật. Con thừa biết điều ấy mà.
- Thế còn Chúa Jesus?
- Con đâu có phải là Jesus.
- Đúng vậy, con bé công nhận, miệng nở một nụ cười làm bừng sáng khuôn mặt.
- Còn nữa, cái chết là vô phương cứu chữa.
Bonnie thử nhắc lại cái từ mới mẻ mà nó còn chưa biết nghĩa này.
- Vô phươn cứu chữa ấy ạ?
- Vô phương cứu chữa, con yêu. Đó là một từ hơi phức tạp, ý nói một khi người ta đã chết thì không thể sống lại được.
- Tiếc thật, con bé nói với vẻ buồn bã không che giấu.
- Ừ, anh đồng tình, thật đáng tiếc. Nhưng con đừng lo, con không thể chết ngay bây giờ được. Ngày mai cũng không và ngày kia cũng vậy.
- Vậy thì bao giờ con mới chết ạ?
Nathan thấy tiếc vì đã khơi mào cuộc trò chuyện này. Bonnie đang nhìn anh với đôi mắt mở to như thể anh có khả năng dự đoán chính xác tương lai của nó.
- Chỉ khi nào con đã trở thành một người già cực kì là già.
- Với những nếp nhăn hả ba?
- Phải, với những nếp nhăn, mái tóc bạc trắng, và cầm mọc đầy râu.
Liên tưởng sau cũng khiến anh bật cười nhưng không kéo dài lâu.
- Thế còn ba và mẹ? Khi nào ba mẹ chết?
- Con đừng lo: điều đó sẽ không xảy ra ngay hôm nay. Nhưng nếu ba chết đi, con không được quá đau buồn đâu đấy.
Con bé nhìn anh vẻ lạ lẫm.
- Nếu ba chết, con không nên đau buồn sao? Con bé hỏi như thể anh vừa khuyên răn nó một điều hết sức vô lý.
- Có chứ, tất nhiên là có, con có thể sẽ đau buồn, anh lựa lời, nhưng con không nên hối tiếc và trách cứ mình bất cứ việc gì. Hiểu chứ? Con không có lỗi gì hết, Nathan tiếp tục. Ba rất tự hào về con và mẹ cũng vậy. Con không nên tiếc vì thời gian ở bên ba quá ngắn ngủi. Hãy tự nhủ mình rằng chúng ta đã cùng nhau làm nhiều việc, rằng chúng ta còn giữ lại vô số kỷ niệm đẹp về nhau.
- Ba cũng sẽ cảm thấy như thế khi mẹ chết đi ạ?
Nathan bị câu hỏi này khiến cho bối rối. Thay vì trả lời trực tiếp, anh chỉ nói đơn giản:
- Không hẳn như vậy, nhưng ba sẽ cố gắng. Con không nên vì e ngại mà né tránh bày tỏ tình cảm của mình với những người con yêu quý.
- Con đồng ý, con bé đáp mà không hiểu lắm ý anh muốn nói gì.
- Để đối diện với cái chết người mình yêu mến, con phải gần gũi hơn vỡi những người vẫn thường yêu mến con. Chính họ sẽ ủng hộ và giúp con vượt qua.
- Con nên đến gặp ba hoặc mẹ?
- Đúng vậy, Nathan tán thành. Bất cứ lúc nào con cũng có thể tìm đến ba mẹ, nếu con e sợ hoặc lo lắng việc gì đó. Ngay cả khi con lớn lên cũng vậy. Con tìm đến với ba hoặc với mẹ lúc nào cũng được. Và nếu một ngày kia, ba chết đi thì con vẫn còn có mẹ luôn bên cạnh con. Con có một người mẹ tuyệt vời và mẹ sẽ luôn biết cách xoa dịu mọi ưu phiền con gặp phải.
- Nhưng dù có như thế thì cũng thật khó khăn, con bé nói, giọng run rẩy.
- Đúng thế, anh thừa nhận, sẽ rất khó khăn. Đôi khi con sẽ cảm thấy cô đơn cùng cực và con sẽ muốn khóc, rồi cũng sẽ có lúc con phải khóc bởi làm vậy sẽ giúp con dễ chịu hơn.
- Chỉ có trẻ con mới khóc thôi chứ, con bé bắt bẻ trong khi chính nó cũng đang rơm rớm nước mắt.
- Không phải thế đâu, tất cả mọi người đều khóc. Ba thề với con. Những ai không thể khóc là những kẻ bất hạnh nhất trên đời. Mỗi khi con muốn cảm thấy như có ba ở bên, con có thể nói chuyện với ba ở những chỗ ba con mình vẫn thích đến cùng nhau.
- Thỉnh thoảng ba vẫn trò chuyện với Sean ạ?
Anh thổ lộ sự thật với con bé, gần như nhẹ nhõm vì đã làm được chuyện đó.
- Đúng vậy, ba vẫn tiếp tục trò chuyện với Sean và bà nội con. Sean vẫn sống trong trái tim ba. Em nó vẫn luôn là đứa con trai của ba. Và với con cũng sẽ là như vậy: ba sẽ luôn là ba của con và mẹ sẽ luôn là mẹ của con. Ngay cả khi chết đi rồi, điều đó cũng không có gì thay đổi.
- Mỗi khi muốn nói chuyện với họ, ba lại tìm đến nghĩa trang hay sao?
- Không, ba không thích các nghĩa trang. Ba vào trong công viên, buổi sáng sớm, lúc hầu như không có ai. Ba nói với mọi người mình chạy bộ để rèn luyện sức khỏe nhưng thực ra, ba chạy là để được bên họ. Mỗi người phải tìm chỗ thích hợp với mình. Trò chuyện là việc rất quan trọng để người ta yêu quý ở lại bên ta suốt cuộc đời.
- Ngày nào ba cũng nghĩ đến họ ạ?
- Không, Nathan nói dối, ba nghĩ đến họ thường xuyên nhưng không phải mỗi ngày.
Anh cảm thấy hai cánh tay mình nổi da gà. Rồi mắt nhìn xa xăm, anh nói thêm mà như tự nhủ với bản thân mình:
- Cuộc sống là một cái gì đó thật tuyệt vời. Một cái gì đó vô cùng quý giá.
Con bé nhảy lên bá cổ anh và hai bố con đều tìm thấy ở nhau nguồn an ủi. Trong thâm tâm, con bé đang băn khoăn về hai đấng sinh thành kì quặc của mình, người này luôn nói về người kia với những lời nói hết sức tốt đẹp. Con bé không khỏi ngạc nhiên vì lẽ gì người mẹ tuyệt vời nhường ấy và người cha ân cần đến vậy lại không cùng có mặt ở đây với mình trong lễ Giáng sinh. Nhưng con bé ngờ rằng cuộc sống của người lớn hẳn phải là cái gì đó hết sức phức tạp và tốt nhất là không nên xen vào làm gì.
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vui vẻ. Hai bố con không nhắc đến những chuyện nặng nề hay buồn rầu thêm lần nào nữa. Món xúp và mì trộn chỉ tương đối thành công nhưng Bonnie nhận thấy món bánh mứt hai cha con làm thật deliciosa[2] với lớp đường tráng mặt và lớp bột bí đỏ sền sệt.
Hai cha con dành cả buổi tối để trang trí cây thông vừa làm vừa nghe bản Children’s Corner của Claude Debussy mà cô con gái vô cùng yêu thích.
Bên ngoài, tuyết lặng lẽ rơi.
- Tại sao mẹ lại không thích lễ Giáng sinh nhỉ?
- Bởi vì mẹ thấy tinh thần thực sự của ngày lễ đã bị mai một.
Con bé nhìn anh với vẻ sửng sốt.
- Ba vừa nói gì con không hiểu.
Anh cần phải chú ý: con gái anh chưa phải một người trưởng thành. Anh xin lỗi con gái và thử giải thích rõ hơn.
- Thực ra, mẹ con thấy rằng vào dịp này trong năm, người ta nên nghĩ nhiều hơn đến những người còn chịu thiệt thòi đủ đường thay vì mua sắm hàng đống thứ mà họ chưa thật cần.
- Thật thế ba nhỉ? Bonnie hỏi, con bé không thể hình dung sự việc lại có thể khác đi được một khi mẹ nó đã nghĩ như vậy.
- Đúng như vậy con à, anh đồng tình. Chúng ta ở đây, ấm áp và an toàn, trong khi còn nhiều người khác chỉ có một mình. Mà khi người ta buồn thì cảm giác cô đơn thật nghiệt ngã.
- Nhưng lúc này mẹ cũng chỉ có một mình, cô con gái nhỏ nhắc.
- Mẹ chắc đang ở cùng chú Vince, Nathan đoán bừa, không có vẻ gì là tin vào điều mình đang nói.
- Con không tin.
- Linh cảm của người phụ nữ mách bảo con thế phải không? Anh vừa nói vừa nháy mắt với con gái.
- Chính xác đấy ạ, Bonnie đáp và nháy hai mắt cùng một lúc.
Đó là cái mà con bé gọi là “cú nháy mắt đúp”, điều duy nhất con bé có khả năng thực hiện thành công, quả đúng như vậy.
Anh hôn lên tóc con gái.
Trang trí cây thông xong, hai cha còn cùng xem một đoạn phim Shrek, chú yêu tinh da xanh lét và có đôi tai hình phễu.
Sau đó, Bonnie diễn tấu vĩ cầm cho ba nó thưởng thức vài điệu nhạc rồi hát Besame mucho bằng tiếng Tây Ban Nha, con bé đã được học hát ở trường và thể hiện rất thành công.
Nathan biến thành một khán giả rất hăng hái và yêu cầu nghệ sĩ diễn đi diễn lại nhiều lần.
Rồi cũng đến giờ ngủ.
Anh bế con bé vào tận giường và con bé xin anh để sáng đèn hành lang.
- Chúc ngủ ngon, sóc nhỏ của ba, anh nói và lui ra. Ba yêu con nhiều lắm.
- Con cũng yêu ba nhiều lắm, con bé đáp, và tình yêu đó “vô phươn cứu chữa”.
Anh hôn con bé, chúc nó ngủ ngon và không còn lòng dạ nào chữa lại từ mà nó đã dùng sai.
Đúng lúc bước ra khỏi phòng, anh nhớ lại thời điểm ngày này tháng Tư năm 1995, trong một nhà hộ sinh ở San Diego. Lần đầu tiên anh bế cô con gái bé bỏng vừa mới chào đời trên tay. Anh đã xúc động và rụt rè đến mức không biết phải bế con như thế nào. Tất cả những gì anh nhìn thấy lúc đó chỉ là một trẻ sơ sinh bé xíu xiu với khuôn mặt nhăn nheo, mắt nhằm nghiền, điệu bộ kỳ lạ biến đổi liên tục, những ngón tay nhỏ xíu khua khoắng loạn xạ.
Ngay lúc ấy, anh còn chưa biết rằng một ngày nào đó, cô bé sẽ chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời anh. Rằng em bé xíu xiu này rồi sẽ trở thành quan trọng hơn cả con người trong mắt anh.
Cho tới lúc đó, anh vẫn nghĩ rằng làm cha sẽ là một thay đổi căn bản trong cuộc đời anh, nhưng anh không hề có khái niệm gì về việc đó, xét trên phương diện tình yêu và cảm xúc.
Anh còn chưa biết rằng một đứa con có thể đem lại cho anh nhiều niềm vui đến thế.
Cũng không biết rằng mất đi một đứa con vào một ngày nào đó lại có thể đẩy anh và cảnh khốn cùng tuyệt vọng như thế.
Anh chẳng ngờ mọi chuyện lại như vậy.
Rồi thiên thần bé nhỏ mong manh ấy mở tròn mắt và nhìn anh đăm đăm, một chút gì đó giống như nó muốn anh hiểu rằng nó rất cần có anh. Thế là đột nhiên, anh cảm thấy chấn động, lòng tràn ngập một tình yêu vô bờ bến.
Và chắc chắn không một lời lẽ nào đủ để diễn tả một tình yêu như thế.
[1] Tiếng Tây Ban Nha: bây giờ là mấy giờ rồi ạ?
[2] Tiếng Tây Ban Nha: tuyệt ngon
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
78 chương
12 chương
115 chương
45 chương
145 chương