Người ta chỉ có duy nhất một tuổi trẻ nhưng lại nhớ về nó trọn đời. Lời thoại trong phim Liberty Heights của Barry Levinson 1972 Nantucket, đầu hè. Cô lên tám tuổi. Đó là lần đầu tiên hai người gặp gỡ. Cô vừa từ Boston đến tối ngày hôm trước. Sáng hôm ấy, cô đi dạo trong khu vườn lớn của dinh thự thuộc sở hữu gia đình. Cô ghét cay ghét đắng chiếc váy vải bông trùm gối đang mặc trên người. Với tiết trời nóng bức thế này, cô chỉ muốn bận độc một chiếc quần soóc và một áo sơ mi thể thao nhưng mẹ luôn bắt cô phải mặc sao cho đúng với một bé gái kiểu mẫu. Nhiều lần cô bắt gặp một cậu con trai với mái tóc đen óng, cậu ta không dám bắt chuyện với cô và chạy biến đi ngay khi cô dợm bước tiến lại gần. Hết sức tò mò, cô đem chuyện ra hỏi mẹ, bà mẹ bảo cô không cần quan tâm đến cậu con trai ấy, “chỉ” là con trai của người giúp việc thôi mà. Buổi chiều cô giáp mặt cậu lần nữa trên bãi biển. Cậu đang thả một con diều tự chế từ những thanh tre và một mẩu buồm xin được của dân chài. Để tạo ra chuôi điều khiển cho con diều, cậu đã nảy ra ý buộc đầu dây vào một ống xuyến lấy từ thanh treo rèm cũ. Cách chế tạo thì thủ công như vậy nhưng con diều đã lên rất cao. Mallory cũng mang theo một con diều, một mẫu chế tác tinh xảo người ta mua cho cô trong một siêu thị đồ chơi ở Boston. Thế mà con diều ấy không tài nào cất mình lên nổi. Cô đã cố công vô ích, chạy thật nhanh theo mọi hướng, con diều nhất định rơi tõm xuống bãi cát. Ngay cả khi cậu bé vờ như không hề để ý đến cô. Mallory biết cậu ta đã nhiều lần liếc trộm mình. Nhưng cô không nản và thử lại lần nữa. Chẳng may món đồ chơi đẹp đẽ của cô rơi tóm xuống nước, lớp vải diều đẫm nước và lấm lem cát. Mắt cô bé ngân ngấn nước. Cậu lại gần bên cô và bắt chuyện bằng cách đeo vòng xuyến điều khiển con diều của mình vào cổ tay cô. Cậu giải thích cho cô biết là cần phải chạy ngược chiều gió, nới dần dây và thả ra từ từ. Như vậy thì diều sẽ lên rất nhanh. Cô thốt lên những tiếng kêu vui sướng. Mắt cô sáng long lanh và cô cười suốt. Sau này, để khoe vốn kiến thức của mình, cậu bảo cô rằng người Trung Quốc thường thả diều để cầu may. Để trả món nợ hiểu biết ấy, cô nói nhà sáng chế Benjamin Franklin đã dùng diều để nghiên cứu về sét rồi phát minh ra cột thu lôi (cô đã đọc được thông tin này trên lớp vỏ bìa bọc món đồ chơi). Sau đó, với vẻ cực kì hãnh diện, cậu hạ thấp con diều xuống để cô bé được chiêm ngưỡng con vật ngộ nghĩnh do chính tay cậu vẽ lên phần cánh diều. - Chính tay tớ vẽ đấy. - Cậu vẽ con rùa à? Cô bé hỏi. - Đâu có, con rồng đấy chứ, cậu trả lời, vẻ hơi phật ý. Lại một lần nữa, cô bé cất tiếng cười lanh lảnh. Tâm trạng vui vẻ này thật dễ lây cho người khác, chẳng mấy chốc, hai giọng cười trẻ thơ trong vắt đã hòa vào tiếng sóng. Cách đó một quãng ngắn, chiếc máy thu thanh bán dẫn phát ca khúc You’ve Got a Friend của Carolr King, một trong những ca khúc đỉnh nhất mùa hè năm đó. Cô nhìn cậu hết sức chăm chú và nhận thấy cậu con trai này trông dễ thương chưa từng thấy. Cậu lấy vẻ trịnh trọng tự giới thiệu: - Tớ tên là Nathan. Cô đáp lễ, vẻ trịnh trọng không kém: - Tớ là Mallory Mùa thu 1972 Natucket - Nat! Thỉnh thoảng cô lại khạc nước hồ đang tràn vào miệng. Toàn thân tê liệt vì lạnh, mỗi lúc cô lại thấy khó thở hơn. Đã hai lần, cô tuyệt vọng vươn tay, hy vọng sẽ tóm được một cành cây nhưng bờ hồ cao quá. Kiệt sức và hoảng sợ, cô có cảm giác như mình chìm đến nơi. Nhưng Nathan đang bơi về phía cô. Cô hiểu rằng cậu chính là cơ may sống sót cuối cùng của mình. - Bám vào tớ đây này, đừng sợ. Mệt nhoài, cô bám vào cậu như bám vào một chiếc phao cứu sinh. Bỗng cô có cảm giác mình được nâng bổng lên cao, vừa kịp túm lấy một khóm cỏ và leo lên bờ. Cô đã được cứu. Không kịp lấy lại hơi, cô quay đầu lại, nhưng cậu đã không còn trên mặt nước. - Nathan! Vô cùng hoảng hốt, mắt ằng ặc nước, cô thu hết sức bình sinh gào tên cậu: - Nathan! Nathan! Vẫn không thấy cậu ngoi lên mặt nước. Cô suy nghĩ rất nhanh. Cô cần phải làm cái gì đó. Ướt như chuột lột từ đầu đến chân, run lập cập vì rét, cô lao đi báo người lớn. Chạy nhanh nào Mallory. Ngày 13 tháng Bảy 1977 Nantucket Hai đứa trẻ đã bước sang tuổi mười ba. Chúng đạp xe xuôi theo lối đi dẫn xuống bãi biển Surfside, bãi tắm lớn nhất của đảo. Mây bắt đầu ùn ùn kéo tới và biển ngầu bọt sóng. Thế mà bọn trẻ chưa đắn đo tới một giây đã lao xuống tắm. Chúng ngâm mình rất lâu trong đại dương và bơi cho đến khi mệt nhoài mới chịu lên bờ. Chúng chỉ ngoi lên mặt nước khi những đợt sóng đã bắt đầu trở nên đe dọa. Gió thổi mạnh. Mallory rùng mình. Hai đứa chỉ mang theo một chiếc khăn tắm. Nathan lau khô lưng và tóc cho cô bạn trong khi răng của cô đã va đập vào nhau lập cập. Mưa từng giọt lớn lỗ chỗ trên cát và chỉ trong vài phút, bãi biển đã vắng tanh không còn một bóng người. Lúc này, bãi biển chẳng còn ai ngoài hai đứa trẻ ngồi chơ vơ giữa mưa và gió. Cậu là người đứng lên trước tiên rồi quay lại đỡ cô đứng dậy. Bỗng cậu nghiêng người về phía cô. Theo bản năng, Mallory ngước lên nhìn và kiễng chân lên. Cậu vòng tay ngang eo cô. Cô quàng tay qua cổ cậu. Khoảnh khắc môi họ chạm nhau, một cơn rùng mình lạ lẫm chạy dọc người cô. Cô cảm thấy vị mặn mòi của muối biển trên môi cậu. Đó là nụ hôn đầu tiên rất đỗi ngọt ngào, kéo dài đến khi răng chúng va vào nhau. Ngày 6 tháng Tám 1982 Beaufort, Bắc Caroline Cô đã sang tuổi mười tám. Hè năm ấy, cô đã xa nhà một chuyến để đi dự trại hè. Lúc này đã tám giờ tối. Cô ra ngoài đi dạo trên bến cảng nhỏ, những cỗ thuyền buồn sánh vai với những ghe tàu nhỏ của dân chài lưới trong vùng. Vầng mặt trời màu đỏ ối đang chênh chếch phía dưới chân trời và truyền cho cả chân trời một màu đỏ rực. Từ xa, những chiếc thuyền trông như đang bập bềnh trôi nổi trên dòng nham thạch nóng chảy. Nhưng với cô, đó là một buổi tối buồn. Vừa thả hồn theo tiếng sóng vỗ ì oạp vào đê chắn sóng cho lòng nguôi ngoai bớt, cô vừa điểm lại mấy tháng vừa qua. Năm đầu đại học của cô là một thất bại. Kết quả học tập không đến nỗi nào nhưng chuyện sức khỏe và các mối quan hệ yêu đương mới thực sự đáng lo: cô đã sai lầm khi hai lần đi chơi cùng những anh chàng nhạt như nước ốc và cô cũng không có lấy người bạn gái nào đúng nghĩa. Cô đọc nhiều loại sách, quan tâm đến tin tức thời sự và thực tại sống quanh mình nhưng tâm trí lòng dạ thì hết sức ngổn ngang. Càng ngày cô càng sống khép kín, xa lánh mọi người, chính cô, người đã từng cởi mở với người khác đến thế. Dần dà, cô giảm khẩu phần ăn hàng ngày, bỏ qua bữa sáng và bữa điểm tâm chiều, hai bữa chính ăn cũng ít dần đi. Tạo ra một dạng trống rỗng trong cơ thể là một cách như bao cách khác để làm đối trọng với nỗi hỗn loạn trong tâm trí. Nhưng chính vì coi thường sức khỏe như thế, rốt cuộc cô đã ngất xỉu giữa giảng đường và Ban giám hiệu đã phải cho mời bác sĩ. Thời gian gần đây, cô đã thấy khá hơn một chút nhưng cô thừa hiểu không phải vì thế mà căn bệnh tránh khỏi nguy cơ tái phát. Sắp tròn ba năm trời cô không còn nhận được tin tức của Nathan. Từ khi Eleanor Del Amico thôi không còn làm việc cho bố mẹ cô, cô không còn gặp lại Nathan nữa. Thời gian đầu, họ viết cho nhau những lá thư dài, nhưng rồi sự xa cách đã thắng mối gắn bó quyến luyến giữa hai người. Vậy mà cô vẫn chưa bao giờ quên được cậu. Cậu vẫn luôn hiện hữu, đâu đó tại một góc nhỏ trong tâm trí cô. Tối nay, cô tự hỏi không biết cậu giờ ra sao rồi nhỉ. Cậu vẫn sống ở New York chứ? Cậu đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng như hằng mong ước chưa? Liệu cậu có muốn gặp lại cô không? Cô vẫn tản bộ dọc theo đê chắn sóng nhưng bước mỗi lúc một nhanh hơn. Đột nhiên cô cảm thấy cần phải nói chuyện với cậu ngay lập tức. Ngay tại đây, ngay tối nay, ngay lúc này. Cô rảo bước đến một bốt điện thoại công cộng, bấm số liên lạc với tổng đài nhờ tra giúp một số điện thoại, rồi cô cũng có được cái mình cần tìm. Rồi một cuộc gọi xuyên màn đêm. Miễn sao chính cậu ấy là người bắt máy. - Alô? Chính là cậu ấy. Họ cùng nhau trò chuyện rất lâu. Cậu thú nhận năm ngoái đã nhiều lần thử bắt liên lạc với cô. “Bố mẹ cậu không chuyển lời nhắn của tớ đến cậu sao?” Cô cảm thấy điều cốt yếu đã không thay đổi và rằng họ vẫn thấu hiểu nhau như thể chưa từng rời xa nhau quá một ngày. Cuối cùng, họ hẹn cuối tháng sẽ gặp nhau. Cô gác máy. Trên bến cảng, mặt trời đã lặn hẳn. Lòng nhẹ nhõm, cô nhằm thẳng hướng kí túc xá mà bước. Đó là một thiếu nữ hoàn toàn khác. Những nhịp đập tim cô dội lên tận óc. Nathan…… Nathan….. Nathan….. Ngày 28 tháng Tám 1982 Seaside Heights, New Jersey Hai giờ sáng Trên bờ biển, những bóng đèn điện trang trí vẫn còn nhấp nháy, mặc cho các quầy hàng hội chợ đã bắt đầu dọn hàng. Mùi các món rán trộn lẫn với mùi kem bông và mùi táo chín. Gần bánh xe khổng lồ, những thùng loa cỡ đại đang phát ca khúc Up Where We Belong của Joe Cooker đến lần thứ một trăm trong suốt cả buổi tối nay. Mallory dừng xe trên bãi đậu không có mái che. Cô đứng chờ anh. Nathan đã tìm được công việc cạnh bãi tắm nhỏ mở cửa lúc một giờ của Manhattan trong suốt thời gian nghỉ hè. Để kiếm vài đô la, anh vào làm cho một trong số rất đông những quán kem nằm dọc theo bờ biển. Từ khi gặp lại nhau vào cuối tuần trước, tối nào họ cũng gọi điện cho nhau. Theo lịch hẹn, Chủ nhật tuần sau họ mới gặp nhau nhưng cô đã tạo bất ngờ cho anh bằng cách lái xe từ Boston đến mà không hề báo trước. Cô đã lấy một trong những chiếc xe của bố, chiếc Aston Martin mạnh mẽ màu xanh thẫm cho phép cô vượt qua quãng đường trong vòng chưa đầy mười lăm phút. Rồi anh cũng đến, mặc quần cụt và áo phông có in hình bảng hiệu cửa hàng nơi anh làm việc. Anh lẫn trong những nhân viên thời vụ khác. Cô nhận ra âm điệu La tinh và Ailen trong giọng nói của họ. Vì không ngờ sẽ được gặp cô, anh cứ đứng từ xa mà băn khoăn tự hỏi, không biết cô nàng trông như diễn viên điện ảnh đang đứng tựa vào chiếc xe đời mới và nhìn về phía anh kia là ai. Thế rồi anh nhận ra cô. Anh chạy về phía cô, quàng tay ôm lấy cô ngay khi có thể rồi nhấc bổng cô lên quay tròn mấy vòng. Cô choàng tay qua cổ anh, cười vang rồi kéo anh về phía mình rồi nhấm nháp đôi môi anh trong khi tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thuở ban đầu, tình yêu của họ là như thế. Ngày 28 tháng Chín 1982 Nathan, Chỉ một vài dòng để nói với anh rằng những giây phút được gần bên anh dịp cuối hè qua thật tuyệt vời. Em nhớ anh. Sáng nay em đã lên lớp học trở lại nhưng em không thể không nghĩ tới anh. Nhiều lần trong ngày, em đi dạo trên sân trường, em hình dung anh ở bên em và chúng ta vẫn tiếp tục trò chuyện. Những sinh viên mà em đã gặp trên đường hẳn sẽ băn khoăn con nhỏ điên khùng, mặt mũi lơ ngơ đang huyên thuyên một mình này là ai! Em rất vui khi được gần bên anh, em yêu cái cách anh thấu hiểu và quan tâm tới em mà không cần em phải nói ra lời. Em mong anh cũng cảm thấy hạnh phúc như vậy. Yêu anh và hôn anh. Mallory. [cô viết trên bì thư bằng bút mực đỏ một câu lưu ý dành cho người đưa thư: Bác bưu tá, bác bưu tá kính mến, làm ơn phát thư đúng giờ để người yêu cháu nhận được càng nhanh càng tốt những lời yêu thương này của cháu!] Ngày 27 tháng Chín 1982 Mallory, Vừa đặt điện thoại xuống mà anh đã thấy nhớ em rồi. Những giây phút ở gần bên em đã làm nẩy sinh trong anh mong muốn được có thêm thật nhiều những giây phút như thế nữa. Anh hạnh phúc khi ở bên em. Hạnh phúc như thể nhìn thấy giấc mơ thành hiện thực. Từ nay về sau, khi nghĩ về tương lai, anh sẽ không nói “tôi sẽ” nữa mà là “chúng mình sẽ”. Và điều đó thay đổi mọi chuyện. Nathan. [Anh dán kèm trên phong bì chiếc vé bộ phim họ vừa xem cùng nhau, E.T. người ngoài hành tinh. Thực ra, họ đâu có xem được gì nhiều, bởi suốt buổi chiếu, họ chẳng làm gì khác ngoài việc hôn nhau.] Một ngày Chủ nhật tháng Mười Hai năm 1982 Trong phòng kí túc xá nữ của cô tại Cambridge. Từ loa máy hát vang lên bản Concerto của Dvorak được Jacqueline Du Pré trình diễn rất ấn tượng cùng chiếc đàn Violongxen Stradivarius. Họ đã ngồi trên giường ôm hôn nhau từ một tiếng nay. Anh cởi áo lót của cô và ngồi vuốt ve làn da cô như thể anh đang chạm vào một vật vô cùng quý giá. Đó là lần đầu tiên họ cùng nhau ân ái. - Em có chắc là em muốn làm vậy ngay lúc này không? - Có ạ, cô trả lời không chút ngập ngừng. Đó là điều cô yêu quý ở anh: sự pha trộn giữa nét tinh tế và ân cần đã biến anh thành một người thật khác biệt. Niềm tin vững chắc rằng nếu một ngày nào đó cô có những đứa con thì chỉ có thể là với anh mà thôi đã in sâu trong tâm trí cô như vô thức. Ngày 3 tháng Giêng 1983 Nathan, tình yêu của em, Kì Giáng sinh đã kết thúc rồi. Những ngày vừa qua, em yêu giấc ngủ mỗi đêm được chia sẻ cùng anh xiết bao. Nhưng tối nay, em buồn quá. Anh vừa lái xe quay về Manhattan. Tối nay, em thấy khó mà đợi qua những kì nghỉ tiếp theo để gặp lại anh. Ngay cả khi em biết ngày mai chúng mình sẽ lại gọi cho nhau. Điều khiến em lo sợ là toàn bộ chuyện này dừng lại. Bởi những gì em đã có với anh thật là đặc biệt. Em yêu anh đến phát điên lên được. Mallory. [Cô đã để lại trên phong bì nhiều dấu son môi kèm theo những lời sau: Làm ơn đặt những bức thư cùng những nụ hôn này vào hòm thư của ông Nathan Del Amico. Và hãy coi chừng nếu những nụ hôn này bị phai đi!] Ngày 6 tháng Giêng 1983 Mallory, chiếc la bàn ngọt ngào của anh, Anh nhớ em nhưng em vẫn bồng bềnh hiện hữu trong không gian, rất gần bên anh. Giá như em biết được rằng anh đang mong chờ lại được ôm em trong vòng tay và mỗi sáng thức dậy có em bên cạnh. Cơn mưa nụ hôn đã tràn ngập phòng anh và nó xuất phát từ hướng Cambridge. Tôn thờ em. Nathan. [Anh đã nhét vào bì thư ảnh anh chụp có trong khuôn viên khu kí túc trường Cambridge trong kì nghỉ hè vừa qua. Đằng sau tấm ảnh, anh đã trích lại một câu trong Romeo và Juliette: Đối với ta, mắt nàng chứa đựng nhiều hiểm họa hơn là hai chục cái lưỡi kiếm của họ.] 1984 Dinh thự gia đình ở Boston Tiếng còi xe vang lên trong phố. Cô liếc nhìn qua cửa sổ. Nathan đang ngồi sau tay lái chiếc Mustang cũ kỹ đợi cô trước cửa. Cô lao ra phía cửa nhưng ba cô đã đứng như trời chồng ở đó để ngăn cô lại. - Con không được phép đi chơi với thằng đó nữa, Mallory. - Ba có thể cho con biết lý do được không? - Không là không, thế thôi. Tới lượt mẹ cô khuyên giải con gái: - Con có thể tìm thấy người tốt hơn thế gấp vạn lần kia mà, con yêu. - Tốt hơn cho ai kia ạ? Cho con hay cho bố mẹ? Cô tiến về phía cửa ra vào nhưng Jeffrey không chịu nghe theo lẽ đó. - Mallory, ba báo trước, nếu con bước qua ngưỡng cửa này… - Nếu con bước qua ngưỡng cửa này… thì sao ạ? Ba tống con ra người đường hay sao? Hay tước quyền thừa kế của con? Đằng nào thì con cũng chẳng biết làm gì với tiền của ba mẹ… - Thế mà tiền đó đang nuôi cô ăn học cơ đấy. Mà thế là đủ rồi, cô chỉ là đồ trẻ ranh vắt mũi chưa sạch! - Con báo cho ba biết là con đã hai mươi tuổi rồi… - Tôi khuyên cô đừng có bướng nữa đi! - Còn con, con xin khuyên ba mẹ thế này: đừng ép con phải chọn giữa anh ấy và ba mẹ. Cô im lặng vài giây, để câu trả lời của mình có thời gian gây ấn tượng, trước khi nói thêm: - Bởi nếu con buộc phải chọn, con sẽ chọn anh ấy. Cho rằng cuộc tranh luận đã đến hồi kết thúc, cô ra khỏi nhà và đóng sập cửa lại. Mùa hè 1987 Kì nghỉ đầu tiên của họ ở nước ngoài Khu vườn tượng nổi tiếng của Florence Họ đang đứng trước một đài phun nước lớn bao quanh là những hàng cam, vả, bách. Những tia nước lấp lánh trong nắng và tạo nên những áng cầu vồng xinh xắn. Cô ném một đồng xu xuống nước và giục anh làm theo. - Ước một điều gì đi anh. Anh từ chối. - Anh không tin những chuyện này đâu. - Thôi nào, Natt, ước điều gì đó đi. Anh lắc đầu nhưng cô cố nài. - Làm điều đó vì chúng ta đi anh. Anh vui sướng lấy từ trong túi ra đồng xu một nghìn lia, nhắm mắt lại và ném nó vào đài phun nước. Về phần mình, cô không thể mong muốn gì hơn là những gì cô đang có lúc này. Chỉ ước sao điều ấy được dài lâu. For always. For ever. Mùa hè 1990 Kì nghỉ tại Tây Ban Nha Họ đang trong khu vườn mê cung Horta ở Barcelone. Đó là lần đầu tiên họ bất đồng thực sự. Ngày hôm trước, anh đã thông báo với cô rằng anh phải trở về sớm hơn dự định hai ngày vì có việc đột xuất. Họ đứng đó, tại một trong những nơi lãng mạn nhất thế giới và cô vẫn giận anh. Anh cố nắm lấy tay cô nhưng cô lảng ra xa và một mình tiến sâu vào mê lộ xanh rờn. - Một ngày nào đó, anh sẽ để lạc mất em thôi, cô khiêu khích anh. - Anh sẽ lại tìm ra em. Cô nhìn anh bằng vẻ thách thức. - Anh tự tin quá đấy. - Anh tự tin về chúng ta. Mùa thu 1993 Một sáng Chủ nhật trong căn hộ của họ Cô quan sát anh qua lỗ khóa phòng tắm. Anh đang đứng dưới vòi hoa sen và lại biến phòng tắm của họ thành phòng tắm hơi như thường lệ. Anh hát váng (và sai nhạc) một ca khúc của U2. Rồi anh khóa vòi nước nóng lại, gạt mạnh tấm ri đô che quanh vòi hoa sen và thốt lên vui sướng. Làn hơi nước còn đọng lại trên mặt gương treo trong phòng tắm, để hiện lên một dòng chữ. ANH SẮP ĐƯỢC LÀM CHA! 1993 Cùng ngày hôm đó Hai phút sau Cả hai người họ đang đứng dưới vòi hoa sen và nói với nhau vài câu giữa những nụ hôn không dứt. - Nếu là con gái thì sao? Chính cô là người hướng cuộc nói chuyện trở về việc chọn tên cho đứa con sắp chào đời. - Tại sao không phải là Bonita nhỉ, anh đề xuất, không có vẻ đùa cợt chút nào. - Bonita ấy à? - Bonita hay Bonnie cũng được. Dù sao đi nữa cái tên đó cũng có nghĩa là “tốt lành”. Đó là từ anh muốn nghe mỗi khi gọi tên con. Cô mỉm cười, bật nắp một lọ nhỏ và xoa sữa tắm khắp ngực anh. - Em nhất trí, với một điều kiện. - Điều kiện gì? - Em sẽ chọn tên cho đứa tiếp theo. Anh chụp lấy bánh xà phòng mùi oải hương và xoa lên lưng cô. - Đứa tiếp theo ấy à? - Tên đứa con thứ hai của vợ chồng mình. Cô kéo anh lại gần. Cơ thể phủ đầy bọt của họ sẽ chà xát vào nhau. 1994 Mang thai ở tháng thứ Tám, cô đang nằm trên giường và lật trang một cuốn tạp chí. Nathan áp đầu lên bụng cô và rình nghe từng cử động của đứa bé. Trên mâm đĩa Laze, Pavarotti đang thực hiện thành công một nốt đô quãng tám vang dậy trên nền một bản nhạc của Verdi. Từ khi Nathan đọc một cuốn sách tán dương thái quá những lợi ích của nhạc cổ điển lên sự phát triển trí não của trẻ, không tối nào anh không lên kế hoạch cho một trích đoạn nhạc kịch. Mallory thì nghĩ thể loại nhạc này có thể tốt cho đứa trẻ nhưng không phải cho cô. Cô đeo tai nghe máy walkman và thưởng thức About a girl của Nirvana. 1999 Trong một nhà hàng ở West Village Họ gọi một chai sâm banh. - Nếu là con trai thì… - Chắc chắn là con trai, Nathan ạ. - Làm sao em biết được? - Em biết thế vì em là phụ nữ và bởi vì em đã mong chờ đứa con này từ năm năm nay. - Nếu là con trai, anh đã nghĩ đến… - Không có chuyện bàn bạc gì nữa hết, Nathan. Con nó sẽ tên là Sean. - Sean ư? - Cái tên đó trong tiếng Ailen có nghĩa là “Tặng vật từ Chúa”. Anh nhăn mặt. - Anh không thấy Chúa có liên quan gì ở đây. - Ngược lại thì có, anh thấy rõ mà. Tất nhiên là anh thấy rất rõ. Sau khi sinh Bonnie, các bác sĩ đã khẳng định cô không bao giờ sinh con được nữa. Thế nhưng cô chưa bao giờ tin họ. Cô biết rằng Nathan không thích cái tên sặc mùi tôn giáo như thế này nhưng tối nay, anh vui sướng tới mức chấp nhận bất cứ đề nghị nào. - Tuyệt, anh nói và nâng cốc, chúng ta chờ cậu nhóc Sean. Mallory mở choàng mắt và thước phim về những tháng ngày hạnh phúc đột ngột dừng lại như thể lõi phim vừa vỡ tung. Toàn thân cô nổi da gà. Chuyến du hành trở về quá khứ này thật khiến người ta phải xót xa. Như mọi lần, kí ức về quãng thời gian hạnh phúc khôn cùng này làm tràn ngập trong cô một sự dồn nén cảm xúc mà cô không sao kiềm chế được. Cô rút tiếp một tờ khăn giấy mà có cảm giác nước mắt đang chảy tràn nơi khóe mắt. Chúa ơi, chúng con đã phá hỏng mọi chuyện. Dĩ nhiên là cô nhớ Nathan nhưng hố sâu ngăn cách giữa hai người sâu đến mức cô có cảm tưởng không thể tiến dù chỉ một bước, về phía anh. Cô có thể phục vụ món súp cho những người vô gia cư thâu đêm, đấu tranh chống lại những tập đoàn đa quốc gia lạm dụng lao động trẻ em, biểu tình chống những nhà sản xuất các sản phẩm biến đổi gene: những việc ấy không khiến cô sợ hãi. Nhưng đối mặt với Nathan một lần nữa lại là một chuyện khác hẳn, và khó khăn hơn rất nhiều lần. Cô đứng sững trước khung cửa sổ, nhìn ra phố và ngắm bầu trời một lúc lâu. Những đám mây tản ra và một tia sáng trăng rọi xuống chiếc điện thoại đang để trên bàn. Cô quyết định nhấc máy. Ít ra cô cũng phải làm cái gì đó. Anh nhấc máy nhận điện rất nhanh: - Mallory hả? - Em đồng ý, Nathan, anh có thể đến đón Bonnie sớm hơn. - Cám ơn em, anh nói, giọng nhẹ nhõm, anh sẽ cố gắng có mặt vào đầu giờ chiều. Chúc em ngủ ngon… - Còn một chuyện nữa… - Em cứ nói. Cô lấy giọng thách thức: - Em vẫn còn nhớ mọi chuyện, Nathan ạ: nhớ từng giây chúng ta ở bên nhau, từng chi tiết, cả màu sắc của bầu trời và mùi cát khi chúng ta trao nhau nụ hôn đầu, từng lời anh nói khi em báo tin mình có thai, những đêm mình hôn nhau đến buốt cả môi… Em vẫn còn nhớ mọi chuyện và không có gì trong đời em đáng kể hơn anh. Thế nên anh không có quyền nói những lời như ban nãy. - Anh… Cô không đợi anh nói hết câu đã gác máy. Nathan đến bên cửa sổ. Tuyết vẫn rơi trên công viên trung tâm. Một cụm tuyết lớn xoay vòng trước ô kính và đậu lại trên bậu cửa sổ. Trong một khoảnh khắc, anh lơ đãng phóng tầm mắt ra xa, vẫn nghĩ đến điều Mallory vừa nói. Thế rồi anh đưa tay quẹt khô dòng nước mắt đang lặng lẽ chạy dàn dụa trên má.