Rối Rắm

Chương 75 : Lời thề

Tề Nhạc cắn trứng chim non trong chén, lẩm bẩm nhìn chén đồ ăn vặt, kỳ thật rất bình thường, chỉ là bánh gạo tẻ bình thường, một ít rau cỏ, Tề Chương cố ý bảo bỏ nhiều trứng chim non, Tề Nhạc ăn rất vui vẻ, Tề Chương cố ý về gấp, đánh thức Tề Nhạc đang ngủ sâu, đặt chén vào trong tay cậu, lên lầu lấy chăn đơn ân cần tỉ mỉ bọc lấy cậu, lại lấy trái cây trên bàn lên ghế salon cho cậu ăn, sau cùng là một chén bánh kem, hôn, lại hôn, lưu luyến trở về sở làm. Đây là người yêu của cậu, đặt cậu ở trong lòng, nâng niu trên tay, chiếu cố như tiểu bảo bối, tất cả chi tiết nhỏ nhặt của cuộc sống đều do hắn quan tâm thu xếp, Tề Nhạc cũng không cảm thấy ngột ngạt, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc. Tình cảm bọn họ so với năm năm trước đã sâu nặng hơn nhiều, năm năm ma luyện đã qua đi, hai người tin tưởng rằng cuộc sống sau này cho dù không còn gió táp mưa sa vẫn có thể ở bên nhau, những kẻ ngăn trở bọn họ đã biến mất, ngay cả nhân vật cường đại nhất là cha bọn họ cũng đã rời xa. Nhắc đến cha, Tề Nhạc cũng không quá thoải mái, đến ở đây đã rất lâu, thời gian bên cạnh Tề Chương rất dài, nhân vật bọn họ không hề đề cập đến chính là cha, Tề Chương là tổng tài, vậy cha bọn họ đâu? Ông từng tuyên bố bọn họ muốn gặp lại nhau, ở bên nhau chỉ trừ khi ông chết, chẳng lẽ Tề Chương đã nhốt ông ở nơi nào đó sao? Dù sao cũng là con ruột của ông, cho dù vạn bất đắc dĩ khổ sở, bị ông hành hạ cơ hồ sắp chết, nhưng ông vẫn là cha bọn họ, cho dù bọn họ đi ngược với đạo đức, dứt bỏ lễ giáo, bất chấp ở bên nhau, nhưng thân là con, không thể dứt bỏ đạo hiếu. Tề Chương quả nhiên không về quá khuya, lúc Tề Nhạc đã chép xong tranh của một danh họa, Tề Chương mang theo cặp lồng trở về, lo lắng Tề Nhạc mấy ngày này muốn ăn mĩ thực trong nước, không hứng thú với bào ngư vi cá, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với “tam tiên hãm” *Tên món ăn, mình không biết là món gì=.=!!* Tề Nhạc rất hăng hái, ăn một hơi mười mấy miếng, Tề Chương cười tủm tỉm mang nước đến, cậu ăn hơi nhiều rồi, hiện tượng tốt, mỗi ngày đều ôm Tề Nhạc, Tề Chương biết eo cậu đã có chút thịt, hắn tuyệt đối sẽ không nói với Tề Nhạc, sợ Tề Nhạc lại la hét giảm cân, uổng công hắn thật vất vả dưỡng nên. Tề Nhạc xem TV, Tề Chương cắt móng tay cho cậu, Tề Nhạc không thích để móng dài, cho dù hơi dài một chút cũng phải cắt bỏ, nhưng kỹ thuật cắt móng có vẻ không thăng tiến cho lắm, cắt móng giống như chó gặm, nếu cào một chút sẽ có một đường ửng đỏ, một lần cậu cắt móng tay, cắt quá ngắn đến nỗi cắt luôn vào phần thịt bên trong, đau đến cả đêm ngủ không ngon, Tề Chương nhìn thấy cũng đau lòng, từ đó về sau, móng tay, móng chân Tề Nhạc đều do Tề Chương cắt. Lật xem tay Tề Nhạc, thon dài trắng mịn, có lẽ do mấy năm qua không làm việc khổ cực, lòng bàn tay không có lấy một vết chai, trắng nõn như em bé, nắm trong tay lại mềm nhũn, giống như búp măng, không hổ là tay họa sĩ, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp. Hắn thích nhìn bàn tay cầm bút vẽ của Tề Nhạc, ánh mắt nhìn chăm chú, hắn thích nhìn bàn tay trắng nõn lướt trên những phím đàn, Tề Chương nhớ rõ ngày hôm qua Tề Nhạc đàn cho cậu nghe bài 《 dã phong bay múa 》của Mozart, tiếng nhạc vang lên, mười ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, đây là bảng nhạc khảo nghiệm độ linh hoạt của các ngón tay, tiếng đàn bay bổng chứng tỏ tay phải Tề Nhạc đã khang phục, Tề Chương nghe như suy như túy, dành cho cậu sự tán dương to lớn nhất, vỗ tay liên tục 5 phút đồng hồ, Tề Nhạc cười như thể đang đứng một mình trên sân khấu, đón nhận sự ca ngợi của hàng nghìn, hàng vạn người, không quan tâm sự thật trong phòng chỉ có mỗi cậu cùng Tề Chương. Tề Nhạc đắm chìm trong màn ân ái triền miên trong tivi, cắn trái cây, rất nhập tâm, cảm giác tay trái có chút lạnh lẽo, quay đầu lại, Tề Chương đang đeo nhẫn cho cậu, ánh mắt chuyên chú, cẩn cẩn dực dực, trong mắt tràn đầy thâm tình, trên ngón tay trắng nõn thon dài hiện hữu một chiếc nhẫn bạch kim, nhẫn đôi, dĩ nhiên là đắc giá như chiếc nhẫn kim cương quảng cáo trên tivi. Tề Chương cẩn cẩn dực dực nâng tay trái cậu lên, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay. Tề Nhạc cảm giác hai mắt có chút ước át, cả đời bọn họ cũng không có khả năng giống như những cặp đồng tính luyến ái khác có thể đến một quốc gia chấp nhận hôn nhân đồng tính để kết hôn, bọn họ chỉ có thể ở nơi này, yêu thương ở nơi riêng tư, cho dù có yêu nhau, cho dù gần gũi cả đời, nhưng bọn họ vẫn là anh em, trên đời này không có quốc gia nào chấp nhận anh em yêu nhau, cũng không quốc gia nào đồng ý cho bọn họ kết hôn. Kỳ thật đồng tính luyến ái cũng không phải là bi ai, ít nhất trên đời có rất nhiều quốc gia chấp nhận hôn nhân đồng tính, người đồng tính vẫn có thể đứng trong thánh đường nhận chúc phúc, còn bọn họ mới chính là bi ai, yêu nhau thâm sâu, nồng thắm cũng chỉ có thể ở nơi này hoàn thành nghi thức kết hôn, giáo đường kia, cũng chỉ có thể là nhà bọn họ mà thôi. Bọn họ có thể không cần bất cứ thứ gì, cũng không ai dám nói điều gì nghi kỵ nữa, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, không biết có vị danh nhân nào đã từng nói, kỳ thật cận huyết cũng không phải không thể chấp nhận được, chỉ cần bọn họ không sinh ra những đứa trẻ cùng chung dòng máu thì tình cảm đó không nguy hại đến bất kì ai, cho nên, bọn họ cũng có thể được chúc phúc. “Nhạc, sống cả đời bên em đi, ngàn vạn lần không nên giữa đường rời đi” Vẫn là không thể cho Tề Nhạc bất kỳ sự khẳng định nào, thật muốn đứng trước đám đông, hoặc trong một tiệc rượu quan trọng nào đó, ôm anh trai hắn một cái, nói với mọi người “đây là người yêu của tôi, hơn nữa, còn là anh trai tôi”. Đây là chỗ làm hắn áy náy nhất, không thể danh chính ngôn thuận yêu nhau, không thể cho cậu một thân phận xứng đáng, cũng chỉ có thể như bây giờ, mua một đôi nhẫn, đeo vào tay cậu ngay trong nhà bọn họ, không thể cho Tề Nhạc một hôn lẽ là nỗi đau lớn nhất ẩn sâu trong hắn. Cảm giác rất có lỗi, nhìn Tề Nhạc, trong mắt có chút áy náy, Tề Nhạc cười cười, ôm chầm vai hắn, tựa vào vai, cầm một chiếc nhẫn khác, đeo vào tay Tề Chương. Không cần phải có ánh mắt như vậy, chỉ cần bọn họ dựa vào nhau ở cùng một chỗ, Tề Nhạc đã cảm giác rất hạnh phúc. “Có thể cùng một chỗ đã rất không dễ dàng rồi, anh không tham lam, chỉ cần ở bên cạnh em, anh đã rất thỏa mãn” Tề Chương linh quang chợt lóe, đẩy Tề Nhạc ra. “Nhạc, cha đã đăng báo từ bỏ quan hệ cha con với anh, như vậy chúng ta cũng không còn là anh em nữa, cũng không vấp phải vấn đề pháp lý nào, chúng ta đã là hai người không liên quan đến nhau, như vậy, không phải chúng ta có thể đến Hà Lan hoặc Thụy Sĩ kết hôn được rồi sao? Chúng ta sẽ đến một nơi không ai biết quan hệ chính thức của cả hai, nói rằng chúng ta yêu nhau, muốn kết hôn, nhất định ở một nơi nào rất thoáng với vấn đề này có thể thực hiện được, em đi hỏi luật sư một chút, có lẽ thật sự sẽ có quốc gia dung nạp hôn nhân của chúng ta, em muốn cho anh một hôn lễ, cho anh thân phận người yêu để ở lại bên em, không phải là anh trai của em. Có đôi khi em rất đau, rất hận thân phận anh em của chúng ta, nếu không phải là thân bất do kỷ, anh cũng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy” Lần nọ cha hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Tề Nhạc, vốn dĩ là đẩy cậu vào vực sâu, nhưng bây giờ xem ra cũng không hẳn là chuyện xấu nhất, quyết định lần đó, đã trở thành một cơ hội tốt nhất để bọn họ ở cạnh bên nhau. Tề Nhạc kéo Tề Chương, không cho hắn đi. “Giữa chúng ta không cần phải cử hành hôn lễ như vậy, có thể cùng một chỗ, mỗi ngày ngủ trong lòng em, mỗi ngày được em đánh thức đã là hạnh phúc lớn nhất của anh, Chương, chúng ta thật sự không cần phải hình thức như vậy đâu, trong lòng anh em là tất cả, trong lòng em anh là trân bảo, như vậy là đủ rồi” Tề Chương lặng đi một chút, cười lên kéo Tề Nhạc vào lòng, không cần phải hình thức như vậy, chỉ cần bọn họ cùng một chỗ là phi thường tốt rồi. Bọn họ không cần dùng hình thức để khẳng định thân phận đối phương, bởi vì cả hai đều sớm đem đối phương trở thành người duy nhất có thể chống đỡ cho cuộc sống của mình, mất đi đối phương sẽ chết. “Có chiếc nhẫn này, sẽ không có ai giới thiệu bạn gái cho em, Chương, nếu có người nói đã đến lúc em phải tìm một người vợ, em đưa nhẫn cho họ xem, nói em rất yêu người yêu của mình, không cần bọn họ phải quan tâm” Tề Chương nhìn Tề Nhạc. cười to lên, Tề Nhạc còn nhớ rõ có một lần không cẩn thận bắt nhầm điện thoại Tề Chương, có một thành viên hội đồng quản trị nói muốn giới thiệu cháu gái cho Tề Chương làm quen, hại cậu ăn dấm chua thật lâu, ép hỏi Tề Chương có phải có rất nhiều phụ nữ theo đuổi hắn hay không? Hắn có động tâm hay không? Tề Chương phải dỗ một lúc lâu, thề mãi, Tề Nhạc mới không tức giận. “Em còn nói với bọn họ là người yêu bé nhỏ của em tính tình có chút không tốt, nếu làm cho hắn biết có người nhìn trộm darling của hắn, hắn sẽ bộc phát” Tề Nhạc không thèm nói, nhào lên áp đảo Tề Chương, tay gắt gao giữ cổ Tề Chương, ngồi trên người hắn, ánh mắt hung tợn nhìn Tề Chương. “Nói, tính tình anh không tốt chỗ nào? Trong mắt em anh hẳn là hoàn mỹ không tỳ vết, cho dù tính tình không tốt em cũng không nên nói” Tề Chương cầu xin tha thứ, thỏa mãn lòng tự tôn nho nhỏ của Tề Nhạc, liên tục nói Tề Nhạc là người ôn nhu nhất, Tề Nhạc là tri kỷ nhất, Tề Nhạc là tình nhân hoàn mỹ nhất, Tề Nhạc là người hắn yêu nhất đời này, lúc này Tề Nhạc mới hài lòng rút tay lại, thả lỏng toàn thân, ngã tựa vào lòng Tề Chương, bên tai có tiếng hít thở, trên lưng có bàn tay dỗ dành an ủi từng chút, từng chút một, giờ phút này, ngay bây giờ, cậu phi thường thỏa mãn. Kéo tay, mười ngón tay lồng vào nhau, hai chiếc nhẫn giống nhau phát ra ánh sáng chói mắt, hôn nhân, nhẫn đôi của hai người, chứng minh bọn họ thật sự cùng một chỗ, đây là lời thề, lời thề cả đời sẽ không thay đổi. “Chương, cha đâu? Chúng ta bỏ chút thời gian đi nhìn ông một chút đi” Động tác Tề Chương làm Tề Nhạc chấn động, Tề Nhạc lập tức ngậm miệng, dõi theo ánh mắt hắn. “Còn muốn gặp ông ta sao? Ông ta đã hành hạ chúng ta thật nhiều năm” Tề Nhạc gật đầu. “Dù sao ông ấy cũng cha, chúng ta không thể cắt đứt huyết thống, tình thân, cho dù chúng ta bên nhau không cố kỵ điều gì nhưng cũng không thể mặc kệ việc đã làm ông ấy tức giận. Anh muốn cho ông ấy nhìn một chút, ông ấy tân tân khổ khổ, hao tổn tâm cơ ngăn cản chúng ta bên nhau, nhưng đến cuối cùng chúng ta cũng cùng một chỗ rồi” Kích thích một chút Tề Hạo Nhiên đã điên kia sao? Làm cho ông ta điên hoàn toàn sao? Đây cũng là biện pháp tốt nhất, tay trong tay đến trước mặt Tề Hạo Nhiên, ông ta sẽ phản ứng thế nào? Thật sự cũng là nhờ những khó khăn do những năm gần đây cha khổ tâm hành hạ bọn họ, nếu không hai người đã không yêu nhau sâu đậm như vậy, sau khi mất đi một lần, bọn họ hơn hết biết quý trọng người trước mắt. Cũng tốt, cho ông ta biết một chút Tề thị hôm nay đã đổi chủ, cảnh tượng trước kia của ông đã sớm lu mờ, cho dù ông ta không đồng ý thì bọn họ vẫn cùng một chỗ, làm con, hắn thật đúng là chưa đi nhìn cha lấy một lần, như vậy đến hiếu đạo một lần đi. “Được, cuối tuần này, chúng ta đi gặp ông ta” Tề Nhạc rầu rĩ đáp ứng, không muốn thấy, nhưng vẫn muốn gặp, chỉ cần vừa nghĩ đến cha, sẽ nhớ lại những thống khổ, ôi, không muốn quên, thì cũng quên đi.