Rối Rắm

Chương 7 : Cùng nữ sinh nói chuyện yêu đương

Cùng nữ sinh nói chuyện yêu đương. Tề Nhạc nhìn đồng hồ, cậu cùng Tề Chương đã có một ngày không nói chuyện rồi. Hắn đi chơi bóng rổ, mà cậu lại ở phòng hội họa ngây người một ngày. Đem bài tập của thầy Lưu giao cho làm loạn thất bát tao, trong đầu đều nhớ Tề Chương, nhớ Tề Chương đang hăng hái trong trận đấu bóng rổ, nghĩ hắn ném bóng ăn ba điểm, nhớ đôi chân thon dài, Tề Chương lớn lên rất tuấn tú. Bất Tri bất giác cầm cuốn tập, tưởng tượng đến động tác chơi bóng của Tề Chương, vẽ lại từng động tác một, dùng thời gian cả ngày chỉ để vẽ phác thảo lại, mỗi một nét bút đều là hình ảnh sống động của Tề Chương, mặc kệ là cười to hay cau mày, cũng rất truyền thần, giống như nhìn thấy người sống sờ sờ trước mắt. Cậu thích tựa vào ban công, hưởng thụ cảm giác gió thổi phất phơ trên mặt, trước kia đều cùng Tề Chương hưởng thụ, bây giờ, đã không còn thân ảnh kia bên người rồi. Tai phone cũng chỉ có mình cậu nghe, cho dù bài hát rất hay cũng không ai nghe cùng, không ai chia sẻ, không ai biết cậu vui sướng, không ai biết cậu bây giờ có cô đơn tịch mịch hay không, cậu cảm giác thế giới này rất rộng lớn, làm cho bản thân có chút khủng hoảng. Không có Tề Chương bên cạnh, bất cứ chuyện gì cũng trở nên rất nhàm chán. Khi đó cho dù là ngẩn người cậu cũng không có lấy một chút buồn chán bởi vì có người cùng cậu. Bây giờ xong hết rồi, cậu phảng phất như mất đi trọng tâm cuộc sống, hết thảy đều không có ý nghĩa. Trần Nhất Minh cũng không biết an ủi như thế nào, Tề Nhạc đau thương chỉ có Tề Chương là có thể an ủi. Tề Nhạc rất lâu không nói gì, cậu cũng cảm thấy rất nặng nề, nếu có cái gì đó có thể thay đổi một chút thì tốt rồi. Hai tròng mắt nhàm chán chuyển động loạn xạ, nhìn chỗ ngoặc nơi hành lang có hai ba nữ sinh len lén nhìn bên này, Trần Nhất Minh hai mắt sáng lên. Cậu nhớ kỹ ba nữ sinh này, bọn họ vốn cùng lớp với Tề Nhạc, rất thích Tề Nhạc. Trước kia bởi vì bên người có Tề Chương không cho phép ai đến gần Tề Nhạc, bây giờ Tề Nhạc lẻ loi một mình rồi, bọn họ càng lớn mật nhìn Tề Nhạc. Cho dù là đứng ngắm nhìn từ xa xa, Tề Nhạc vẫn rất mê người. Khí chất u buồn trên người cậu mới là thứ làm cho nữ sinh say lòng. Những nữ sinh này muốn đến gần nhưng lại không biết làm sao để nói chuyện với nhau nên mới có thể ngượng ngùng nhìn cậu. Tề Nhạc đang rất nhàm chán, có người cùng nhau chơi đùa một lúc, cậu ta cũng không bị thất hồn lạc phách một lần nữa đi. Chứng kiến chuyện này đối với bạn bè thân thiết mà nói thật sự rất cực khổ. “Hội trưởng” Ba nữ sinh mặt đỏ lên, đang len lén nhìn Tề Nhạc, hội trưởng hội học sinh đứng trước mặt bọn họ cũng không biết phải làm sao. “Ở đây làm cái gì vậy?” Một nữ sinh mặc váy màu hồng nhạt len lén ngắm Tề Nhạc, không nói gì, nhưng lại cười lên. “Cậu ấy một mình ngẩn người, cậu có muốn nói chuyện tâm sự qua ngày với cậu ấy không? Tề Nhạc là người rất tốt để ở chung, cậu ấy tính tình không có hư hỏng, rất ôn hòa, là nam sinh tốt đấy” Trần Nhất Minh cảm giác hắn bây giờ y hệt bà mối, còn kém không mặc y sam màu đỏ, tay cầm bông tú cầu mai mối nữa là đủ, ôi, chỉ cần bây giờ trái tim Tề Nhạc có thể di chuyển trọng tâm một chút, cậu cũng chấp nhận hy sinh hình tượng của mình. Nữ sinh mặc váy hồng nhạt mừng rỡ, đẩy các cô gái đi đến. “Tử Yên cậu mỗi ngày đều thầm thương trộm mến Tề Nhạc, đi thôi, đi thôi, chúng tớ sẽ cổ vỗ cho cậu” Các cô gái khoát vai Tử Yên. Tử Yên mặt đỏ lên, nhìn Tề Nhạc, trong mắt chứa chan hy vọng. Trần Nhất Minh nhận ra nữ sinh này nhất định thầm mến Tề Nhạc từ rất lâu. Tề Nhạc cũng có thể yêu đương với nữ sinh rồi, mặc kệ kết quả như thế nào, cậu cũng có thể biết đến cảm giác vui vẻ bên nữ sinh, thế giới của cậu ta chắc chắn sẽ muôn màu muôn vẻ, phong phú như màu sắc trong bảng vẽ của cậu ta vậy, không nên chỉ có mỗi Tề Chương. “Tề Nhạc, đây là Tử Yên, là bạn cùng lớp với cậu, đều là học trò đắc ý của thầy giáo, cậu có biết nàng hay không?” Tề Nhạc tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn thấy cô gái đang vui vẻ. “Uhm, có chút ấn tượng” Tử Yên cười càng vui vẻ hơn, Tề Nhạc không tự chủ được cũng cười theo, nữ sinh này rất đáng yêu nhỉ? Trần Nhất Minh thấy Tề Nhạc cười, trái tim cậu cũng buông lỏng. “Nghe nói thầy giáo cho các cậu bài tập, các cậu không thảo luận một chút sao?” Tề Nhạc gật đầu, dù sao cậu cũng đang nhàm chán, có người cùng nói chuyện phiếm cũng không tồi. Tử Yên cao hứng tới gần Tề Nhạc, bọn họ cùng nhau đứng bên cửa sổ trao đổi bài tập thầy giao cho. Trần Nhất Minh đứng một hồi mới phát hiện Tề Nhạc đã khôi phục sức sống ban đầu, mình là người thừa thãi. Trần Nhất Minh lặng lẽ rời đi. Tề Nhạc đã quá cô đơn rồi, cả trái tim cậu ta đều đặt trên người Tề Chương nên mới có thể cô đơn như vậy. Nhưng bọn họ sẽ không làm bạn cả đời, cậu ta phải thích ứng với cuộc sống không có Tề Chương, phải thích ứng nhanh hơn với việc không có Tề Chương bên cạnh, có người giúp cậu ta dời đi tâm ý, vậy cậu có thể vui vẻ vượt qua thời kỳ gian nan này. Tử Yên thuận tay cầm cuốn tập phác họa của Tề Nhạc, nhìn thấy tràn ngập thân ảnh của một người hoàn toàn giống cậu. “Đây là bài tập thầy giáo giao cho sao? Đã làm tốt rồi hả? Tôi còn không có bức tranh nào tốt đây” Tề Nhạc cầm cuốn tập, tinh tế vuốt ve hình dáng người kia, trong mắt mang theo rất nhiều quyến luyến. “Bài tập của tôi vẫn chưa làm” “Nhưng tôi thấy cậu ngồi cả ngày hôm nay ở chỗ này?” Tề Nhạc cầm cuốn tập trong tay, đây là nguyên nhân cậu ngây người cả ngày hôm nay, cậu nhớ Tề Chương một ngày, vẽ một ngày. “Anh em các cậu tìm cảm thật tốt” Tề Nhạc cười thản nhiên, tình cảm tốt lắm, tốt đến nỗi làm cậu phạm phải tình cảm cấm kỵ, cậu phải át chế tốt loại tình cảm này. “Bài tập của tôi còn chưa chuẩn bị tốt, ngày mai chúng ta cùng nhau hoàn thành đi. Sau đó, tôi mời cậu đi xem phim, có được hay không?” Tử Yên cẩn thận đề nghị, hy vọng bọn họ có thể có một cuộc hẹn ngọt ngào chỉ riêng hai người. Tề Nhạc ngẫm lại, dù sao cậu ở ký túc xá cũng nhàm chán, đi xem phim một lần cũng tốt, lần trước cậu đi xem phim hình như cũng đã nửa năm, Tề Chương mang cậu đi xem hành tinh đại chiến, nghĩ đến lại thấy rung động. Tử Yên thấy Tề Nhạc gật đầu, vui vẻ hoan hô lên. Tề Nhạc quả nhiên tính tình rất tốt. Trước kia nhìn cậu lạnh lùng tưởng rằng không thể ở chung. Sau khi nói chuyện với nhau mới phát hiện cậu quả nhiên như lời Trần Nhất Minh nói, vốn là một nam sinh không tệ. Ban đầu còn nghĩ rằng cậu ta chỉ có ngũ quan xinh đẹp cùng gia thế xuất sắc, thật không ngờ cậu còn ân cần như vậy. Chờ mong đến ngày mai, Tử Yên hết sức phấn khởi, so với Tử Yên, Tề Nhạc có chút không yên lòng, lật đi lật lại xem cuốn tập họa, một lần lại một lần nhìn hắn, nhớ tới hắn, không biết hắn bây giờ đang làm cái gì? Ngày hôm say, Tử Yên đã có mặt ở phòng tranh từ lúc sáng sớm, lúc nàng đẩy cửa vào nhìn thấy Tề Nhạc ngồi trước giá vẽ, mặt tạp dề dính đầy màu vẽ, cẩn thận vẽ tranh. Chỉ là sắc mặt tái nhợt hơn hôm qua, ngay cả đôi môi như cánh hoa cũng trắng bệch, giống như ánh trăng đêm qua còn lưu lại chút dấu vết, cậu dường như đã mất hết thần thái. Nhưng nàng lại nhìn thấy trên bức tranh cậu đang vẽ là một bầu trời đêm màu lam sâu thẳm, trong suốt, như phát sáng. Trên bầu trời có hai ngôi sao màu bạc làm bạn với nhau, sao rất sáng, chỉ có hai ngôi sao giữa bầu trời đêm trong trẻo. Trời đất bao la, hai ngôi sao gắn bó bầu bạn với nhau, không có gì có thể tách ra, tương liên cùng một chỗ, bất ly bất khí. Bầu trời kia, hai ngôi sao kia trên bức tranh tựa hồ như đang tỏa sáng lấp lánh, thật giống như Tề Nhạc đem tất cả thần thái của mình đặt vào trong bức tranh. Thổi linh hồn vào cho bọn chúng, là chính linh hồn của cậu, là tác phẩm tâm huyết, là tiếng nói của trái tim, của linh hồn được cất giấu từ trong sâu thẳm vọng về. Tất cả tình cảm của cậu được biểu hiện trong bức tranh vô cùng nhuẫn nhuyễn. Nhìn thấy có người đi vào, Tề Nhạc xoạt một tiếng kéo rèm che lại bức tranh. Tử Yên không nói ra nhưng kỳ thật đã sớm nhìn thấy rồi. “Đây là bài tập của cậu sao? Thầy giáo sẽ tán thưởng nó” “Không, tôi chỉ nhất thời có cảm hứng mà vẽ, chúng ta bắt đầu đi” Bức tranh này sẽ không mở ra nữa, khi nào tưởng niệm hắn cậu sẽ xem một chút, hai ngôi sao làm bạn gắn bó bên nhau là cậu cùng Tề Chương. Bọn họ cũng không thể khôi phục lại tình cảm ban đầu nữa, đã không gặp một ngày một đêm rồi, cũng không nói gì, cậu cảm giác bản thân tương tư ngập tràn. Tối hôm qua Trần Nhất Minh kể đủ chuyện ám chỉ dáng vẻ vui vẻ đáng yêu của nữ sinh, kết giao bạn gái thật là tốt, sau khi Nhất Minh ngủ, cậu một mình ngồi bên cửa sổ, nhìn cửa sổ tầng lầu cách vách đóng chặt, rèm cửa kéo chặt ngăn cản tầm nhìn của cậu. Không nhìn thấy người bên trong cửa sổ, chỉ có thể si ngốc đợi chờ, hy vọng sáng sớm khi thức dậy dọn phòng sẽ mở rèm một chút, có thể nhìn thấy hắn. Một đêm không ngủ nhưng cậu không đợi được, lúc Trần Nhất Minh giục cậu đi rửa mặt, ăn sáng cậu không nhìn thấy người bên kia cửa sổ. Có thể đã rời giường rồi đi, trước kia ngủ cùng nhau, cậu đều phải giục mấy lần Tề Chương mới có thể đứng lên. Không về được lúc xưa, cậu nhớ hai ngôi sao nhìn thấy đêm nọ, sau khi rửa mặt, cũng không quan tâm Trần Nhất Minh bắt chuyện, chạy tới phòng hội họa bắt đầu sáng tác. Bức tranh vẽ xong sẽ không tách ra, trong nháy mắt định vị vĩnh hằng, cậu cùng Tề Chương, tại nơi nào đó trong tâm khảm cũng là không thể chia lìa. Bọn họ vốn là anh em, đáng chết lại là anh em ruột thịt.