Rối Rắm
Chương 62 : Quyết định của tề nhạc
Tề Chương vọt vào hất văng giấy bạc trên tay Tề Nhạc, lửa giận làm hắn mất đi lí trí, người hắn yêu, người hắn yêu hết lòng hết dạ như thế nào có thể làm loại chuyện này? Hắn không biết, cậu đúng là lại tự sát sao? Tại sao lại muốn dính vào thứ này? Đây là chất trắng ma quỷ đúng không?
Xông lên phía trước ôm lấy Tề Nhạc, lắc lắc cậu, Tề Nhạc hoảng hốt, ý nghĩ không rõ ràng, thân thể run rẩy. Cơn nghiện đã lui đi một phần, nguyên nhân cậu run rẩy chính là lửa giận của Tề Chương, cậu bị phát hiện rồi? Tề Chương có vì tức giận mà bỏ đi hay không? Nếu hắn đi? Hắn có thể sẽ thất vọng như Lí Tư Phàm hay không? Sẽ đi mãi không về?
“Anh phát điên cái gì? sao lại dính vào thứ này? Anh muốn làm gì hả? Nó sẽ lấy mạng của anh, anh không biết sao? Khi nào thì dính vào? Tại sao anh lại rơi vào tình cảnh này?”
Tề Nhạc dùng sức đẩy Tề Chương ra, xoay người ghé bên bồn cầu nôn mửa, cậu thấy ghê tởm, hoa mắt, thân thể không một chút sức lực, chỉ có thể không ngừng nôn vào bồn cầu tất cả những thứ vừa ăn.
Tề Chương không biết trên mặt Tề Nhạc là lệ hay nước, cậu thống khổ nôn mửa, trái tim hắn cũng giống như bị đâm vài dao, đau đớn toàn thân.
Cắn răng ôm Tề Nhạc đang quỳ trên mặt đất, qua loa lau mặt cho cậu rồi ôm cậu đặt lên giường.
“Thành thật ở yên đó cho em. Dáng vẻ nửa người nửa quỷ này là sao? Tự tôn của anh đâu? Anh trai em tuyệt đối không phải người chật vật đến thế này. Anh phải cai nghiện, em không thể trơ mắt nhìn thuốc phiện tàn phá anh. Ngày mai chúng ta sẽ trở về, em cần dùng phương pháp trị liệu ở nước ngoài chữa trị tốt cho anh. Kiên cường lên một chút cho em, nếu tiếp tục diện mạo sa sút này, em thật sự sẽ cho anh vào trung tâm cai nghiện, cho anh tự sinh tự diệt”
Tề Nhạc lùi sâu vào đầu giường nhìn Tề Chương, hắn giàu to rồi lửa giận cũng lớn, cậu chưa từng nhìn thấy hắn như bây giờ, trước kia khi bọn họ cùng một chỗ, Tề Chương chưa bao giờ tức giận với câu, bây giờ hắn thật sự rất nóng, Tề Nhạc sợ đến run rẩy.
Cầm điện thoại gọi bác sĩ nhanh đến đây kiểm tra cho Tề Nhạc, Tề Chương muốn xác định tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu.
Cố gắng bình hoãn lửa giận trong lòng, quay đầu nhìn Tề Nhạc.
Thật sự không ngờ, đánh chết hắn cũng thật không ngờ Tề Nhạc sẽ hít thuốc phiện, thân thể suy yếu chỉ còn một nửa chính là do như vậy sao? Tề Nhạc ngồi chồm hổm trong góc giống như những kẻ nghiện mà hắn từng thấy, ngay cả ánh mắt cũng giống như đúc, đôi mắt khép hờ, hưởng thụ sự vui sướng thuốc phiện mang đến, hai quầng thâm dưới mắt, khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc, chỉ một lòng đắm chìm trong thuốc phiện, Tề Nhạc không biết thân thể cậu không chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy sao?
Tề Nhạc như đang bị dọa, lùi sâu vào trong góc mở to hai mắt, gắt gao nhìn Tề Chương, ánh mắt bối rồi làm trái tim Tề Chương co rút đau đớn.
Cố gắng hít sâu, ban đầu hắn muốn kéo Tề Nhạc hung hăng đánh cho cậu một trận, nhưng Tề Chương nhớ rõ, người này cho dù làm chuyện không thể tha thứ thì vẫn là anh trai hắn, là người yêu hắn, bọn họ thật vất vả mới cùng một chỗ, hắn đã thề phải cho cậu cuộc sống vui sướng, hắn không ra tay, chỉ có thể căm giận nhìn Tề Nhạc, nhưng ánh mắt đau lòng đã tiết lộ nỗi thống khổ của hắn.
Tề Chương tới gần Tề Nhạc, ánh mắt Tề Nhạc di động theo hắn.
“Ca ca, khi nào thì anh dính vào thứ đó? Anh thành thật nói cho em biết anh hít thuốc phiện bao lâu rồi?”
Tề Nhạc dựa vào thuốc phiện mà sống suốt bốn năm qua sao? Nếu cậu nghiện bốn năm thì thật sự không còn thuốc chữa rồi.
Tề Nhạc qua một lúc lâu mới phản ứng lại, có chút tiến về phía trước, lại rúc sâu về sau, vươn tay lại thu về.
“Em không rời đi sao? Giống như thầy Lý, ông ấy nhìn thấy anh hít thuốc phiện liền tức giận rời đi, em không bỏ chạy sao?”
Tiếng nói Tề Nhạc rất nhỏ, Tề Chương biết sau khi Lý Tư Phàm biết Tề Nhạc hít thuốc phiện đã rời đi ngay hôm sau, Tề Nhạc hình như rất áy náy với Lý Tư Phàm, cậu cảm thấy đã xúc phạm thầy mình, còn có, Tề Nhạc cẩn cẩn dực dực, dường như đang lo lắng phản ứng của hắn.
Tề Chương đau lòng, lúc Tề Nhạc gian nan nhất, lúc cậu sa ngã thì những người được xem như tri kỉ của cậu đều rời đi, khi đó, nếu có một cánh tay vươn ra với cậu, Tề Nhạc cũng không biến thành dạng này.
Tề Chương ôm sát Tề Nhạc vào lòng, vuốt tóc cậu, hôn lên tóc cậu.
“Chúng ta thật vất vả mới cùng một chỗ, em đã nói tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh rồi mà, nhưng Nhạc, anh không nên hít thuốc phiện, em không muốn nhìn thấy anh chết, thứ kia sẽ lấy mạng anh, cai nghiện đi, cho dù cai nghiện rất cực khổ, phải tốn rất nhiều thời gian, em cũng sẽ ở bên cạnh tiếp sức cho anh, sẽ mãi bên anh, chúng ta cùng nhau cai nghiện đi”
Lúc này Tề Nhạc mới yên tâm xoay người ôm eo Tề Chương, vùi vào lòng hắn, cảm động hưởng thụ cảm giác chân thật nhất bên cạnh.
“Anh thống khổ không có biện pháp sống sót, mỗi ngày, mỗi đêm đều nhớ em, nhớ em tại sao lại không yêu anh? Nhớ em tại sao không đến gặp anh? Anh té gãy xương sườn, gãy tay, mỗi lần di chuyển vô cùng đau đớn, anh đã nghĩ nếu có em bên cạnh sẽ không đau như vậy đúng không? Nhưng em không đến. Khi đó anh tâm tàn ý lạnh, chỉ thầm muốn tìm một chỗ phát tiết một chút, có người ở quán bar cho anh thứ này, anh nếm thử một chút quả thật như bọn họ nói chỉ cần hít sẽ rất vui vẻ, anh không phải kẻ nghiện, không phải người mù quáng dính vào thuốc phiện, anh chỉ là, anh chỉ là….chỉ là rất đau đớn, anh muốn giải tỏa một chút, để cho quãng thời gian anh sống sẽ không thống khổ như vậy, anh không quan tâm kết quả, anh không cần, anh chỉ muốn không phải đau đớn”
Tề Nhạc thản nhiên nói, cậu tuyệt đối không giống những người đó, Tề Chương ngàn vạn lần không nên hiểu lầm cậu, cậu không sa ngã, cậu chỉ dựa vào thứ này để giải tỏa, chỉ cần cậu không đau khổ cũng sẽ không cần phải dùng đến thứ này.
Nước mắt Tề Chương rơi xuống, đều là lỗi của hắn, Tề Nhạc bây giờ là do một tay hắn tạo thành, khi đó hắn không bên cạnh cậu, lúc Tề Nhạc gian nan nhất hắn không cùng cậu, lúc Tề Nhạc cần hắn nhất hắn lại để Tề Nhạc tự mình gánh chịu, Tề Chương đã sớm biết Tề Nhạc chịu khổ, nhưng hắn đã đánh giá quá thấp rồi, Tề Nhạc yếu ớt, thần kinh mẫn cảm, lúc cùng một chỗ với hắn còn ưu sầu, buồn thương, huống chi là không có hắn bên cạnh,cách một thời gian cha sẽ nghĩ ra cách tàn phá cậu, thần kinh cậu đã chịu đủ dày vò nhưng không chết đã thật là vạn hạnh.
Khi đó hắn đã không để tâm đến màn kịch cha dựng nên, từ lúc Tề Nhạc nằm viện đến giờ hắn không ở bên cậu, là hắn rất tham lam, hắn không để tâm đến cảm thụ của Tề Nhạc, chỉ lo nghĩ đoạt được vị trí tổng tài, bỏ rơi Tề Nhạc, thân thể cậu, sức khỏe cậu bây giờ đều là do lỗi của hắn.
Gắt gao ôm Tề Nhạc, nước mắt Tề Nhạc chảy xuống quần áo, nóng đến bỏng rát thân thể lạnh như băng của cậu.
“Ca ca, xin lỗi, xin lỗi, em thống hận chính mình, là em sai, là em hại anh, ca ca, anh đánh em đi, em đã rất ích kỷ, không bảo vệ tốt cho anh, xin lỗi”
Tề Nhạc hơi luốn cuống tay chân, vội vàng đẩy Tề Chương ra, xát nước mắt, trong lòng rất ấm áp, này không phải lỗi của Tề Chương mà do chính cậu làm nên.
Nhìn Tề Chương khóc, nước mắt Tề Nhạc cũng không kìm chế được.
“Không trách em, không trách em, Chương, em có thể trở về bên cạnh anh là tốt rồi, em lại yêu anh, với anh mà nói, nếu phải chịu thêm khổ cực anh cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần em yêu anh, em bên anh, cho dù chết đi anh cũng nhắm mắt mỉm cười”
“Nhạc, cai nghiện đi, sau khi cai nghiện thống khổ cũng sẽ biến mất. Chúng ta lại lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới, em sẽ giúp anh khôi phục dây thần kinh trên tay, cho anh tiếp tục học vẽ, em sẽ tự mình đi tìm Lý Tư Phàm về dạy vẽ cho anh, sau mỗi ngày làm việc về nhà, em sẽ yêu thương anh như trân bảo, sủng ái anh cả đời, cả đời đều quan tâm anh, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn, ca ca, chỉ cần sau khi anh cai nghiện, hết thảy mọi thứ sẽ trở nên vô cùng tốt đẹp. Vì em, vì hạnh phúc của đôi ta, cai nghiện đi”
Tề Nhạc nhìn vào mắt Tề Chương, gật đầu, gật đầu cam đoan.
“Anh cai nghiện, anh muốn sống cùng em, cùng nhau già đi”
Tề Chương yên tâm cười lên, hắn biết, cho dù thần kinh Tề Nhạc yếu ớt thuần khiết như pha lê, nhưng tính cách cậu quật cường, cậu chưa bao giờ nuốt lời, chỉ cần quyết tâm, không có gì không làm được.
Run rẩy hôn lên môi Tề Nhạc, vuốt ve thân hình gầy gò sau lớp áo ngủ của cậu, nuốt từng giọt nước mắt vào trong, đều là lỗi của hắn, nếu khi đó hắn không nhẹ dạ tin Trần Nhất Minh bọn họ cũng không bị tách ra lâu như vậy, nếu hắn cố gắng nhiều hơn, sớm nỗ lực hành động, Tề Nhạc cũng không chịu nhiều thống khổ như vậy. Nếu khi đó hắn kiên trì thêm một chút, chuyện đính hôn với Mạn Lệ cũng không tổn thương Tề Nhạc lớn đến vậy, nếu hắn không bận rộn chuyện công ty, lần lữa trì hoãn thời gian đến thăm Tề Nhạc, cậu cũng không phải chịu nhiều ngày thống khổ như vậy, là hắn đã đến quá muộn.
Tề Chương lại lần nữa nhẹ nhàng ai thán xin lỗi, xin lỗi Tề Nhạc. Tề Nhạc chỉ nhiệt tình hôn lại hắn, bảo hắn không nên nói như vậy. Nếu nói Tề Nhạc không oán hận đó là không có khả năng; lúc cậu nằm trên giường bệnh không thể di chuyển, cậu hận Tề Chương, lúc cậu rơi vào thuốc phiện, đôi lúc nhất thời thanh tỉnh, cậu cũng hận Tề Chương, lúc cậu ngủ vùi vì thuốc ngủ, rượu cồn, cậu cũng hận Tề Chương; nhưng hết thảy hận thù này đã trở nên cực kỳ bé nhỏ khi Tề Chương trở về bên cạnh cậu; không quan trọng nữa, chỉ cần Tề Chương bên cạnh hứa hẹn sẽ vĩnh viễn không rời đi, này hận thù cũng biến mất.
Ôm Tề Chương, kịch liệt hôn sâu, bọn họ có gần hai ngàn ngày không gặp mặt, không hôn, cậu muốn toàn thân nhuốm đầy hương vị Tề Chương, hương vị nọ làm cậu an tâm, cho cậu dũng khí rất lớn để đối mặt với hết thảy khó khăn.
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
40 chương
54 chương
128 chương
98 chương
23 chương
94 chương
22 chương