Tục ngữ có câu: vui quá hóa buồn, chết vì an nhàn. Ăn tối xong, đang rửa bát, một bản nhạc đột ngột vang lên, tiết tấu dồn dập, nghe rất khí phách, hào hùng, làm Thẩm Nam giật bắn mình, run tay suýt nữa rơi vỡ đĩa. Mạc Bắc lần theo tiếng nhạc đi đến chỗ một cái rương nằm trong góc phòng khách, rầm rầm chát chát lôi ra một cái di động. “Alo, Tiểu Thảo à?” “Biết rồi, anh tránh đi, tìm anh Trần, em xuống ngay đây.” Cúp điện thoại, Mạc Bắc vội vàng xỏ giầy chuẩn bị ra ngoài. Hỏi y chuyện gì thế, y chỉ bảo cậu cứ chờ ở nhà. Thẩm Nam linh cảm thấy có chuyện gì, cầm áo khoác định đi theo, ra đến cửa lại bị y ngăn lại, không cho đi. Mạc Bắc nhíu mày, gãi gãi đầu, cuối cùng nói toẹt ra: “Người đó tìm đến chỗ Tiểu Thảo. Tốt nhất anh đừng ra ngoài.” Tiểu Thảo, Lê Ly Ly. Thẩm Nam loạng choạng, bám lấy Mạc Bắc, tay hơi run nhưng giọng rất bình tĩnh: “Thế thì anh càng phải đi. Đây là chuyện của anh.” Mạc Bắc cắn cắn môi, thở dài, cuối cùng vẫn dẫn cậu theo cùng. Cả quãng đường, Thẩm Nam cứ ngơ ngơ ngác ngác, tim đập như trống trận, đầu trống trơn chẳng nghĩ được gì cả, người cứ lâng lâng như trên mây. Nếu Mạc Bắc không cầm tay cậu dắt đi thì chẳng biết đã bay đến đâu rồi. Giang An không đến một mình mà mang theo cả bốn năm tên côn đồ. Cả Bar HEY vắng tanh, chỉ có mấy người nhàn rỗi đứng vây ở bên ngoài xem kịch. Vừa vào đã thấy Giang An đang túm áo Ly Ly quát tháo ở gần quầy bar. Anh Trần – ông chủ quán bar trừng mắt đứng bên cạnh. Mấy tên côn đồ không ngờ chỉ đứng nhìn không dám lại gần gã. Mạc Bắc buông Thẩm Nam, xông vào, hất tay Giang An ra, kéo Ly Ly ra đằng sau y. Giang An gầy hơn trước, hai mắt đỏ quạch, khuôn mặt điển trai bị vặn vẹo nhìn cũng hơi dữ tợn. “Mày là thằng nào? Xéo ngay! Tao đang tìm người!” “Tìm ai?”. Thẩm Nam khoanh tay, tựa vào quầy bar, cười khẩy. “Thẩm Nam…”. Cơn giận của Giang An bỗng bay đâu mất, hắn chuyển giọng, ngọt như kẹo: “Thẩm Nam, anh tìm em khắp nơi. Về với anh đi!”. “Giang An, chúng ta chia tay rồi. Đừng làm loạn lên nữa. Khó coi lắm!”. “Thẩm Nam! Em không thể tha thứ cho anh một lần sao? Chỉ cần lần này thôi!”. Ly Ly ỷ có người che chở, trốn đằng sau Mạc Bắc, không nhịn được xen vào: “Một lần hơn ba mươi đứa…”. Giang An trừng mắt nhìn cậu: “Mày câm m* cái miệng đi! Thằng đ…”. Nói còn chưa hết câu, người đã bay ra ngoài, va phải cái bàn con, rầm rầm chát chát làm đổ luôn cả mấy cái ghế. Mạc Bắc đứng sừng sững ở đó, tách hai bên ra, liếc nhìn Giang An khinh bỉ, mở miệng: “Thằng ch* nào vậy, nói chuyện thiếu não thế?”. Lúc này cả người Ly Ly cứng đờ vì sợ hãi nhưng hai mắt mở to cố gắng không khóc. Anh Trần ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng vỗ về an ủi, rồi đẩy vào gian trong, hạ lệnh: “Gọi cảnh sát.” Mấy thằng Giang An mang đến lúc này bỗng tỉnh ra, hò hét xông tới. Thẩm Nam chưa kịp kêu “cẩn thận”  thì đã há hốc mồm nhìn Mạc Bắc gạt ngã tên thứ nhất, quét ngã tên thứ hai, vặn tay thằng thứ ba và bị thằng thứ tư… cầm bình rượu đập. Đầu tiên là một tiếng bốp cực to, rồi sau đó là tiếng rắc rắc khi bình rượu bị vỡ, tiếp theo thì… thằng thứ tư cũng ngã lăn ra sàn. Thằng thứ năm không dám xông lên. Mạc Bắc buông cái thằng y đang vặn tay ra, đạp thêm một phát, ngẩng đầu nhìn thằng còn lại cười: “Hai năm gia không ló mặt, chẳng thằng nào nhận ra gia nữa phải không?”. Thằng thứ năm hơi run run, cũng chẳng biết là có nhận ra hay không nữa, lắp bắp phun ra được một câu: “Gia… bọn em không biết đây là địa bàn của gia…”. Mạc Bắc đứng thẳng dậy, cho hai tay vào túi quần: “Tao ở đâu thì đó là địa bàn của tao.” “Cút.” Chỉ có một thằng cút. Cộng thêm một thằng nằm trên sàn ôm tay rên hừ hừ, ba thằng khác muốn rên cũng rên không nổi. Thẩm Nam đứng sau lưng y vẫn còn cảm nhận được sát khí quét qua mặt. Trong nháy mắt, cậu ngộ ra được ba chữ: Trùm – lưu – manh. Đột ngột bị chen ngang, không ngờ Thẩm Nam lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Cậu không cần dựa vào quầy bar để che dấu thân hình đang run rẩy nữa mà bước lên vài bước tiến lại gần. Mạc Bắc tự động lùi sang một bên nhường chỗ cho hai người bọn họ tiếp tục giải quyết chuyện riêng tư. Giang An đã đứng dậy từ trước, sắc mặt cực kỳ khó coi, mím môi trừng mắt nhìn Thẩm Nam lại gần. Thẩm Nam đột nhiên phát hiện, hiện tại cho dù nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tơ máu của hắn, cậu vẫn có thể dễ dàng giữ được khuôn mặt tươi cười như thường. Thật chẳng biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng cậu giờ như thế nào nữa. Thẩm Nam hạ tầm mắt, nhẹ nhàng nói hết sức có thể: “Vui gặp mặt, cười chia ly. Chẳng có ai không thể sống thiếu một ai đó được, cần gì phải hành hạ nhau như vậy. Anh về đi!” “Thẩm Nam, anh thật tình với em mà.” “Tôi biết.” “Anh thề tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!” “Tôi mắc bệnh sạch sẽ.” “Thẩm Nam!” Giang An vươn tay túm lấy tay cậu, đôi mắt đỏ quạch mở to: “Chẳng phải em đã nói là em cũng thích anh sao? Em cũng yêu anh thì cần gì phải so đo mấy chuyện đó!” Mạc Bắc dời mắt nhìn sang chỗ khác, chân di di. Thẩm Nam cười, đẩy tay hắn ra, lùi lại: “Giang An, em yêu anh.” “Nhưng em cũng chẳng cần anh.” Mặt Giang An bắt đầu vặn vẹo, hắn nghiến răng: “Chẳng cần… Mày đương nhiên chẳng cần!” “M* nó, mày có thằng khác bao rồi dĩ nhiên cần đ*o gì tao!” “Rầm!” Thẩm Nam bị ai đó kéo giật lại, ngã xuống sàn, liếc thấy Mạc Bắc phi một cái ghế kim loại ra ngoài, đập vào cái kệ đựng rượu đằng sau quầy bar đổ vỡ loảng xoảng. Có cái gì đó phóng vụt qua, một tiếng roẹt nho nhỏ vang lên. Mạc Bắc nheo mắt, một tay chặn ngang họng Giang An, một tay tóm lấy tay hắn chậm rãi bẻ ngoặt ra phía sau, chẳng thèm để ý đến đoạn đối phương giãy dụa, vùng vẫy cố thoát ra. Y từ từ ép tay hắn dính hẳn vào lưng rồi nhẹ nhàng… xách lên. “Crắc” Y buông tay ra, Giang An trợn trắng mắt gục xuống. Thẩm Nam đứng đằng sau nên không nhìn thấy Mạc Bắc làm cái gì. Chỉ thấy mảnh thủy tinh và mảnh vỡ của chai rượu bị đạp vụn rơi tung tóe trên mặt đất. Còn có cả máu. Mình nhớ là trước giờ khi nhìn thấy máu, mình đâu có khó chịu đâu? Đầu óc quay quay, Thẩm Nam chợt nghĩ. Cảnh sát tới không trễ, vừa kịp nhìn thấy Giang An trợn trắng mắt ngã xuống. “Mạc Bắc!” Người dẫn đầu họ Lưu, hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ điền nhìn rất chính trực. Gã trừng mắt nhìn Mạc Bắc rồi nghiến răng trèo trẹo rít lên: “Lại là mày!” Mạc Bắc theo bản năng miết tay vào áo lau lau, máu kết thành một mảnh lớn. Y quay người lại, ngẩng cổ đầy tự tin: “Không phải tại em! Em… phòng vệ chính đáng!” Vừa nói vừa giơ cánh tay trái bê bết máu lên, tay phải còn xé luôn cả phần ống tay bị rách đi, cho bọn hắn nhìn vết thương do bị cái ghế đập trúng trên cánh tay. Vẻ mặt vô cùng chính trực. Bốn viên cảnh sát đi theo Cảnh sát Lưu đồng thời trợn tròn mắt nhìn y vô cùng khinh bỉ. Cảnh sát Lưu cố nhẫn nhịn, nhưng cũng tặng y một cái nhìn khinh khỉnh, quay lại trừng mắt nhìn anh Trần: “Vậy còn mày?” Anh Trần ôm Ly Ly cười giả lả: “Dân thường! Em là công dân lương thiện cần tìm sự an ủi và được bồi thường. Xin anh đòi lại công bằng cho em!” Hai mắt Ly Ly đỏ bừng, đầy ấm ức và oan uổng, cậu nức nở kêu: “Em là người bị hại……” Đầu Thẩm Nam vẫn quay quay. Cảnh sát đi đi lại lại, bác sĩ đi đi lại lại, anh Trần cũng đi đi lại lại. Cảnh sát Lưu bảo cậu hợp tác lấy lời khai viết báo cáo. Làm xong thì về. Bước ra khỏi đồn cảnh sát, gió lạnh tạt vào người làm Thẩm Nam tỉnh táo hơn một chút. Cậu hỏi: “Mạc Bắc đâu?” Anh Trần ngậm điếu thuốc, trả lời vu vơ: “Cậu ta là ‘khách quen’ ở đây, ít đến lần nào hay lần đó. Anh Lưu cũng không bảo cậu ấy tới.” Anh Trần và Ly Ly đưa cậu về đến tận nhà. Ly Ly chọc chọc Thẩm Nam: “Tính Bắc gia tốt lắm…”. Đầu Thẩm Nam vẫn còn quay quay. Gật đầu. “Chỉ là bất cẩn, ra tay hơi nặng một chút, cũng không phải là cố ý làm người khác bị thương.” Gật. “Bình thường cậu ấy không đánh người khác đâu…”. Gật. “Đừng trách cậu ta nhé…”. Thẩm Nam đứng trong thang máy, mấy ý nghĩ kỳ dị chẳng hiểu sao cứ hiện lên trong đầu, rồi các thể loại hình ảnh thượng vàng hạ cám đua nhau nhảy ra, giống như một nồi cháo bỏ thêm đủ thứ gia vị rau cỏ thịt cá, đun sôi sùng sục, nổi bong bóng phập phồng, bắn hết cả ra ngoài. “Tinh~” Cửa thang máy mở. Đậy nắp, tắt bếp. Mấy suy nghĩ lung tung beng lúc nãy bay sạch, chẳng còn dấu vết. Gõ cửa. Không có động tĩnh gì. Gõ tiếp. Không ai thèm ra. Tức mình anh đạp cửa. “Mạc Bắc, anh đây!”. Đợi một lúc, đang định đạp thêm phát nữa, cửa mở hé ra. Một con mắt của Mạc Bắc lộ ra, chớp chớp vài cái. “Để anh vào.” “Em… chưa mặc quần áo…”. Thẩm Nam muốn nhín cũng không nhín được, cười phá lên, lại bồi thêm một cước: “Mặc quần thôi là đủ!”. Thẩm Nam vẫn tưởng rằng, Mạc Bắc gầy nhẳng thế, cởi trần ra chắc giống một sợi mì trắng dài, xương thịt dàn đều, sờ vào man mát, mìn mịn. Hôm nay nhìn mới biết… được! Bắp thịt không có chỗ nào nở nang hẳn lên, nhưng mọi đường nét trên cơ thể đều rất rõ ràng, sắc nét. Người thon dài, uyển chuyển, không có chút mỡ thừa nào, giống như một bức tượng nghệ thuật. Dáng người kiểu này chắc phải gọi là “Gầy nhưng chắc thịt”? Thẩm Nam lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ không đầu không cuối xem nên dùng từ nào cho hợp lý, tay thì cứ hết sờ lại véo lưng Mạc Bắc, cứng cáp mà vẫn đàn hồi tốt, thịt thượng hạng nha~~. Mạc Bắc quay lưng lại với cậu, câm lặng nghiến răng chịu trận. Vẫn còn đang sưng đó, đau. Trước khi Thẩm Nam đến, Mạc Bắc đã xử lý xong vết thương trên tay mình, băng bó rất gọn ghẽ, có thể thấy người làm kinh nghiệm phong phú đến mức nào. Thẩm Nam dùng tinh dầu hoa hồng xoa bóp cho cậu mấy chỗ thâm tím trên người do bị chai rượu với ghế đánh vào. Otaku ít khi ra ngoài phơi nắng nên da Mạc Bắc trắng bệch, nhìn rõ cả mấy vết thương cũ trên người. Thẩm Nam vừa xoa bóp vừa đoán xem đống vết sẹo dài ngắn nông sâu này được ‘tạo ra’ như thế nào. Trán y cũng bị cái ghế đập trúng, xước một mảng, hơi sưng lên. Thẩm Nam lấy băng cá nhân dán lên, tiện phát hiện, chân mày bên phải của y cũng có một vết thương, đã được khâu lại, mí mắt bên trái cũng có một vết sẹo nhỏ. Thẩm Nam chau mày hỏi, sao trên người cậu lắm vết sẹo thế. Mạc Bắc khẽ rụt cổ lại nói, thể chất người em dễ bị sẹo lắm. Rồi hai người ngồi ngẩn tò te trên giường. Hai người cứ ngồi như thế cho đến lúc mùi dầu hoa hồng gần bay hết, Mạc Bắc bỗng hừ giọng. Thẩm Nam liếc mắt nhìn y. “Thật ra thì… em vẫn chưa dùng sức…”. Mạc Bắc cúi đầu, câu cú cứ mơ mơ hồ hồ kiểu gì. Thẩm Nam không nói gì. “… dùng lực không lớn đâu…” >﹏