Khi Nicholai thấy Jill bước do dự vào phòng xử lý, hắn liền luồn ra khỏi tầm mắt, qua cửa bảo mật ra hành lang trống, rộng dẫn tới phòng chứa hóa chất. Niềm vui mãnh liệt xâm chiếm hắn, tay đóng nhẹ cửa, cái cảm giác xác minh và tự nhận thức về bản thân đẩy tinh thần hắn lên cao. Sau khi tìm được đĩa tư liệu của Foster, hắn đã bật laptop lên kết hợp dữ liệu. Đó là lúc hắn nhận được cảnh báo từ tổng hành dinh. Không bất ngờ gì, trong vô số những kết cục có thể xảy ra, nhưng nó đã làm hắn phiền muộn thêm. Phần nào đó trong hắn vẫn muốn kết thúc với Jill và Carlos, vì những gì chúng đã làm với hắn, hắn còn định đi tìm lần cuối trước khi gọi người tới đón. Không có thời gian cho việc đó khi những quả tên lửa đang đến, hắn đang trên đường thực hiện cuộc gọi khi hắn nghe tiếng bước chân. Ả ở đây, mình đã đoán đúng vẻ ả và giờ ả ở đây! Hắn hẳn đã đúng, không thì dù định mệnh nào đang bao trùm lấy Raccoon cũng không gửi ả đến đây. Giờ hắn có thể thấy mọi việc diễn ra từ lúc hắn đến Raccoon đã được định đoạt trước. Định mệnh, thử thách hắn, gửi cho hắn những món quà rồi lại rút lại, để xem hắn sẽ làm gì. Tất cả đều trùng khớp, giờ đây, đồng hồ đang nhích dần, hắn phải thoát ra, và ả đã tới đây. Mình sẽ không thất bại. Mình đã thành công tới giờ, lý do sự đồng hợp này diễn ra. Để mình có thể thiết lập lại quyền điều khiển trước khi trở lại với nền văn minh. Hắn có thể hỏi ả về Carlos và Mikhail, hắn có thể tra hỏi ả tường tận…và nếu có thời gian, hắn sẽ chế ngự ả theo một cách vui thú hơn. (tên này là pervert), một lời tạm biệt hắn có thể hồi tưởng lại trong những năm sau này. Nicholai mau chóng di chuyển ra sau cửa, tiếng giày vang vọng suốt hành lang rộng lớn, sẵn sàng khẩu tiểu liên. Hắn đã được cơ hội này, và hắn sẽ làm chính xác những gì hắn mong muốn. Jill bước vào một căn phòng xử lý, cảnh giác cao độ, cô nhìn quanh không gian được bài trí theo kiểu phòng thí nghiệm Umbrella cổ điển – lạnh lẽo, trắng nhách, tường xi măng, lan can kim loại ngăn cách căn phòng hạng hai theo kiểu hoàn toàn dùng để hoạt động, không có gì sáng hay sặc sỡ. Nếu không tính máu…Nhiều tia máu khô nhuộm cả phần sàn quanh bàn làm việc chiếm gần hết căn phòng. Có thể không phải là tác phẩm của Nicholai, không giống cái xác cô tìm thấy trong văn phòng có ống hơi bị bể kế bên. Một người đàn ông lùn, tuổi khoảng giữa tam tuần (35, 36 gì đó), bị bắn vào mặt, cơ thể vẫn còn ấm. Cô không nghi ngờ gì Nicholai ở gần đó, và cô thấy mình gần như hi vọng chạm mặt hắn sớm, chỉ có vậy cô mới không phải liếc chừng từng bước đi của mình. Cô không thấy thứ gì giống tấm card hay radio trong phòng, nên quyết định đi tiếp – cô có để chọn cửa hông ở góc phòng bên trái hay đi xuống. Cửa hông, cô quyết định thế, có khả năng Nicholai đã đi hướng đó; tới lúc này, cô đã đi vào tất cả những phòng có thể trên tầng hai và cô không muốn đánh liều đi xuống để hắn đến sau lưng. Cô đi tới cửa, suy nghĩ về chuyện gì đã xảy ra với những xác mấy người đã chết trong nhà máy. Cô thấy rất nhiều máu, vết chất lỏng, nhưng chỉ vài cái xác. Có lẽ họ đã bị tống xuống tầng dưới…, cô nghĩ, kéo cánh cửa bảo mật ra rồi quét mắt từ trái qua phải với khẩu Beretta. Hành lang có chiều dài bằng căn phòng, bức tường phía sau có một nhánh nhỏ hướng sang phải. Hoàn toàn trống. Cô bước vào trong…hoặc là Nicholai đã ra lệnh dọn dẹp tất cả để nhân viên của chúng không trải qua cơn khủng hoảng khi phải bước qua xác đồng nghiệp của họ… “Đứng yên, con đĩ, ” Nicholai nói từ phía sau, đâm mạnh họng súng vào dưới lưng cô. “Nhưng bỏ vũ khí xuống trước, nếu mày không phiền. ” Hắn lập lại câu cô đã nói với hắn trong công viên một cách chế giễu, và cô khó mà bỏ qua sự hả hê vô cùng trong giọng nói hắn. Cô đã bất cẩn, và cô sắp phải chết vì điều đó. “Được rồi, được rồi, ” cô nói, để khẩu 9mm tuột khỏi tay rơi xuống sàn. Cô vẫn còn khẩu phóng lựu sau lưng, nhưng vô ích – trong khoảng thời gian cô gỡ khẩu súng, hắn có thể trút hết cả băng đạn vào người cô rồi nạp lại. “Quay lại rồi từ từ lùi lại, tay chắp lại trước mặt. Như lúc đang cầu nguyện. ” Jill làm theo điều hắn muốn, bước lùi qua căn phòng tới khi lưng chạm vào tường, sợ hãi hơn mức cô muốn thừa nhận khi thấy nụ cười giật giật không ngớt cửa ngắn, và cái cách cặp mắt hắn đảo qua đảo lại. Hắn điên rồi. Ban đầu hắn có vấn đề gì đi nữa, ở lại Raccoon đã làm hắn trở thành tên mất trí hoàn toàn. Cái lối hắn nhìn cô từ đầu tới chân dấy lên trong cô một nỗi sợ khác. Cô biết nhiều cách hiệu quả để chống lại một tên cưỡng dâm, nhưng đó là khi cô vẫn có thể chiến đấu, và cô nghi ngờ Nicholai sẽ lại gần cô mà không bắn vài phát súng trước. Cô liếc sang trái, xuống hành lang hẹp có cánh cửa đóng. Không kịp, cố nói chuyện với hắn đi. “Tôi nghĩ anh chỉ muốn ra khỏi thành phố, ” cô nói, giọng vẫn bình thường, không chắc nên nói thế nào. Cô luôn nghe là với người điên nên hài hước, nhưng cô không thấy sẽ có khác biệt nào ở đây cả; Nicholai muốn giết cô, thế thôi. Hắn bước thong thả về phía cô, nở nụ cười run run. Tiếng ầm ầm vang lên đâu đó trên đầu, âm thanh từ phía xa. “Tao muốn ra khỏi đây ngay bây giờ, khi mà tao đã có tất cả thông tin. Tao đã giết hết những nhân viên khác của bọn chúng, đám Watchdog. Umbrella sẽ phải thương lượng với tao, và chỉ mình tao thôi, và tao sẽ trở nên rất giàu có. Mọi việc đã cân bằng, giờ mày ở đây, thành công của tao đã được đảm bảo. ” Dù không rõ, Jill cũng tò mò. “Sao lại là tôi?” Nicholai tiến lại gần hơn nhưng giữ khoảng cách an toàn. “Vì mày có thuốc giải, ” hắn nói bằng giọng hiển nhiên. “Carlos lấy cắp nó theo lệnh mày, đừng cố biện hộ. Nói cho tao biết, mày đang tự làm, hay được phái tới để cản trở kế hoạch của tao?Carlos và Mikhail biết được bao nhiêu?” Chúa ơi, mình phải nói gì đây? Một tiếng sấm sét lại đánh xuống phía trên, Jill thấy mình bị phân tâm, quá rối trí vì lí do kì quái của Nicholai bắt phải trả lời hắn ngay. Lạ thật, có thể nghe thấy qua trần nhà cách ly… …không lạ bằng việc suy nghĩ về thời tiết vào lúc thế này. Cô phải nói gì đó, ít nhất cố kéo dài mạng sống; chừng nào cô còn thở, vẫn còn hi vọng. “Sao tôi phải nói cho anh biết gì chứ?Anh đằng này cũng giết tôi thôi. ” Cô nói, làm ra vẻ có gì đó để kể. Nụ cười của Nicholai nhạt bớt, rồi lại bừng lên, hắn gật đầu. “Mày nói đúng, tao sắp làm thế. ” Hắn ngắm khẩu tiểu liên vào đầu gối trái cô, liếm môi. ”Nhưng sau khi chúng ta tìm hiểu nhau một chút, anh nghĩ chúng ta có đủ thời gian…” (Grừừ) Rầm! Jill té ra sau, cô bị thương, nhưng hắn chưa bắn, là tiếng sấm – - rồi trần nhà sụp xuống, chỉ một phần, từng khúc tường, bê tông đổ xuống, Nicholai hét lên, bắn điên cuồng… …rồi biến mất. Nicholai đã kiểm soát được cô, cô đã sắp khóc, chảy máu và hắn đã sắp chiến thắng… …rồi khi trần nhà hiện ra lỗ hổng, những mảnh gạch rụn rơi xuống người hắn, cái gì đó khổng lồ, lạnh băng, cứng cuốn quanh cổ hắn. Nicholai bắn, gào thét. Con phù thủy, ả là… …thế rồi hắn bị lôi vào bóng tối bằng bàn tay khổng lồ, lạnh như nước đá, gương mặt sốc của Jill là hình ảnh cuối cùng hắn thấy trước khi những ngón tay siết lại, trước khi sợi dây thừng lạnh ngắt có sự sống quấn quanh hông hắn. Bàn tay và sợi dây thừng kéo sang hai phía đối nghịch, Nicholai thấy xương hắn nứt ra, da, cơ bắp căng, máu trào lên miệng, la hét – (Nemesis the saviour ^_^) - thế này không đúng, ta điều khiển, dừng lại – - rồi hắn bị xé làm hai, và hắn không biết gì nữa. Jill chỉ có thể thấy một phần những gì diễn ra, nhưng vậy là đủ rồi. Lúc dòng máy tuôn xuống rìa cái lỗ, rơi xuống sàn, cô nghe thấy tiếng tru ùng ục của Nemesis, thấy những vòi luồn xuống giữa dòng nước đỏ lòm, tìm kiếm… Cô không dám chạy dưới nó. Cô quay đầu chạy về ngã rẽ, quơ lấy khẩu phóng lựu, vũ khí duy nhất… …rầm, cô tông vào cánh cửa nặng trịch, xuyên qua, bước vào địa ngục đen thẳm, âm vang, một luồng hơi thối như vả vào mặt cô. Cô đóng chặt cánh cửa rồi đưa tay tới ngọn đèn duy nhất cô có thể thấy, ngọn đèn vuông đỏ phát sáng ở cái bảng cạnh lối vào. Đó là một cái nút phát sáng, cùng lúc hàng đèn huỳnh quang bật sáng, cô đồng thời thấy và hiểu ra hai việc. Nhân viên Umbrella đã chết bị tống vào đây thành một đống lớn, căn nguyên mùi hôi kinh khủng và không có cánh cửa nào khác. Cô bị kẹt, chỉ còn một quả lựu đạn để tự vệ. Ôi trời, nghĩ đi, nghĩ đi… Bên ngoài, cô nghe Nemesis rú lên từ duy nhất nó biết, tiếng rú kinh khủng thúc cô di chuyển, làm gì đó. Cô chạy đến đống xác khổng lồ, thứ duy nhất trong căn phòng chữ U không dính vào nền nhà. Có thể trong số họ có người có vũ khí. Nền nhà chia thành từng mảng phát ra tiếng kêu rỗng, cho cô biết nơi cô đang ở - một loại phòng xử lý rác, nền nhà hẳn nhiên có thể mở ra, thả rác xuống nơi nào nó bên dưới, những thùng hóa chất, ống cống, máy ép rác. Không đáng quan tâm, vì cô không có chút khái niệm gì về cách sử dụng một hệ thống như thế; tất cả những gì cô quan tâm hiện thời là tìm thứ gì đó có thể sử dụng để chống lại Nemesis. Những người chết đã ở giai đoạn cuối quá trình phân hủy, luồng khí hôi thối nồng nặc, nóng tỏa ra từ những cơ thể sưng phồng, đang sạm lại, đống xác cao gần tới cằm cô. Jill không thể xem xét tỉ mỉ được, cô thả khẩu phóng lự xuống và ngay lực tức bắt đầu lục xác, giở lên những tấm áo khoác nhớp nháp, thọc tay vào những cái túi nổ lóc bóc dưới ngón tay như bay của cô. Viết mực, viết chì, gói thuốc lá thấm nước, tiền lẻ - tấm thẻ, rất có thể là cái cô đang tìm. Tuyệt vời, vừa mới đó không phải là… RẦM!RẦM! Nắm tay khổng lồ đánh mạnh vào cánh cửa, vang khắp căn phòng lớn. Cánh cửa sắp gãy chỉ trong vài giây nữa, nhưng cô phải dốc toàn lực. Không cách nào cô giết nó được, nhưng cô có thể cố vòng qua nó. Nhét tấm thẻ vào giày bên trái, cô chộp lấy khẩu súng rồi chạy ngược lại cửa, nghĩ ít ra Nicholai cũng cho cô một sáng kiến hay, điều ít nhất hắn có thể làm, tên khốn điên rồ… Jill chọn vị trí bên cạnh cửa, gần chỗ nó sẽ đập vào khi mở ra. Cô không đứng ngay sau đó, kế hoạch sẽ tiêu tùng nếu cô bị đè ép. (Jill sandwich phần 2) Rầm, cánh cửa bật tung, đập mạnh vào bức tường cách chỗ cô khoảng 1 inch, Nemesis xông vào, đôi tay cùng mấy cái vòi giang rộng, nó tru lên trong cơn khát máu. Nó đang biến đổi, lớn hơn… Jill ngắm vào phần dưới đã tả tơi sau lưng nó mà bắn, quả lựu đạn xuyên vào người đó từ khoảng khoảng cách chưa tới 10 bước. Vẫn gào thét, con quái vật lảo đảo tới trước, rồi trước khi nó có thể đứng thẳng lên lần nữa, Jill đã luồn qua cửa chạy mất, thầm cầu nguyện cô có thời gian gọi cứu viện và rời đi trước khi nó tìm thấy cô lần nữa. Cô chạy qua hành lang, chụp lấy khẩu Beretta, chạy nhanh vào căn phòng kế, ra ngoài hành lang. Ít nhất vẫn có thời gian gọi điện; cô có thể không còn sống để gặp cứu hộ, nhưng Carlos vẫn có thể, tùy ý Chúa. Chỉ có một trực thăng duy nhất, nhưng nó trong tình trạng hoàn hảo, đầy nhiên liệu và sẵn sàng cất cánh. Nếu anh có thể tìm thấy Jill, Carlos nghĩ họ vẫn có thể thoát kịp. Anh ngồi vào ghết phi công, nhìn qua bảng điều khiển, cố nhớ lại, thực hiện thao tác cơ bản. Anh không được huấn luyện chính thức, và cũng đã một thời gian, nhưng anh khá chắc mình có thể làm được. Chiếc trực thăng là loại cũ hai chỗ ngồi, bay cao được khoảng 4000 thước, xa khoảng 200 dặm. Anh vẫn không biết vài nút trên bảng điều khiển để làm gì, nhưng anh không cần phải biết, nó không cần thiết để làm cái thứ đó bay lên. Cái cần xoay di chuyển con chim sắt tới lui, sang các bên. Bộ điều khiển chung thay đổi lực đẩy, điều chỉnh độ cao. Carlos kiểm tra đồng hồ và thoảng thốt giật mình thấy đã 20 phút trôi qua từ lúc nghe thông cáo về tên lửa. Anh đã mất vài phút kiểm tra máy bay, có vài con zombie đi lang thang trong sân anh phải bắn…Không quan trọng. Giờ họ có giữa 20 và cao nhất là 40 phút. Khu liên hợp quá rộng, anh không có cách nào tìm hết kịp được – - vậy thì dùng cái radio chết tiệt đó, đồ ngu! Carlos với lấy tai nghe, ngạc nhiên là mình không nghĩ đến nó, hứa với bản thân sẽ đập mình vì sơ suất đó sau, khi có thời gian. Tạm cho là anh sẽ có lúc sau. “Xin chào, đây là Carlos Oliveira thuộc Umbrella, tôi ở trong thành phố Raccoon, có ai nghe không?Vẫn còn người sống ở đây. Nếu có thể nghe thấy tôi, phải dừng ngay cuộc phóng tên lửa lai?Xin chào?Có nghe không?” Không cách nào biết được nếu có ai nhận được tín hiệu của anh. Umbrella có lẽ đã chặn mọi tín hiệu phát đi, anh chỉ phải thử và… “Carlos?Anh phải không, hết?” Jill! Anh muốn sụp xuống vì mừng khi giọng cô vang vài tai, có lẽ là âm thanh ngọt ngào nhất anh từng nghe. “Phải!Jill, tôi tìm được trực thăng rồi, chúng ta phải ra khỏi đây ngay lập tức!Cô đang ở đâu, hết?” “Trong phòng radio, ở nhà máy Umbrella – anh nói gì về vụ phóng tên lửa, hết?” Cô ấy ở gần quá!Carlos bật cười, Chúng ta ra khỏi đây thôi, mọi chuyện kết thúc rồi! “Liên bang sắp cho nổ tung thành phố trong nửa giờ nữa, lúc bình minh, nhưng không sao đâu, chúng ta đã sẵn sàng bay rồi – cô có thấy cái thang ở giữa phòng không?Hết. ” “Có, nó – họ định cho nổ tung Raccoon, anh có chắc không?” Giọng cô hoàn toàn bối rối và quên hẳn quy tắc khi dùng radio. Chúng ta không có thời gian nói chuyện này! “Jill, tôi chắc chắn. Nghe tôi đây – đi xuống cầu thang và chạy đi, cô sẽ tới chỗ tôi, chẳng có lối nào khác đâu. Đi qua căn phòng xi măng qua cửa ra, tới ngoài, rồi chạy qua cái nhà kho rộng lớn này - ở đó có một loại máy phát điện gì đó, cô sẽ phải chạy qua vài thiết bị. Cửa phía sau sẽ ở khoảng…hướng 11h từ cửa trước, hiểu không?Tôi sẽ ở phía bên kia. Và tốt hơn cô chạy thẳng tới đây đừng có chơi trò thám tử đây. ” Một khoảng lặng ngắn ngủi, Carlos có thể nghe tiếng cười gượgn khi cô trả lời. “Chơi trò thám tử theo ý anh đi. Tôi lên đường đây, ngừng và hết. ” Cười hở răng. Carlos khởi động trực thăng cùng lúc bầu trời đêm xanh thăm thẳm bắt đầu nhạt màu, sắp tới bình minh.