Cơn mưa đã trở thành mưa phùn nhưng Nicholai không để ý, đi dưới lớp lá thu dày sau nghĩa trang. Thêm 50 hay 60 mét là hắn có để đi tắt sang phía đông, song song với đường đi thẳng vào lối sau nhà máy xử lý nước. Hắn không bao giờ dùng đường mòn ở những nơi công cộng khi hắn có thể tránh, không thích cảm giác bị phơi bày. Trong lần kiểm tra trước, Terence Foster vẫn còn sống mạnh khỏe, gửi báo cáo môi trường từ nhà máy xử lý, không hề hay biết rằng, là Watchdog cuối cùng sống sót, thời gian của hắn đang tính từng giờ. Nicholai đã quyết định sẽ giết thẳng tay tên này, không nói năng gì cho mệt. Hắn dễ dàng tìm thấy tài liệu của Chan, trên cái bàn nhỏ trong trạm thu; hắn cũng tìm thấy của Foster. Mã hóa nhanh hai tài liệu – bảo hiểm sức khỏe nho nhỏ - rồi hắn gọi radio đến đón và đi gặp những người sẽ ra quyết định. Nicholai tới được bãi cây thông sau hàng rào một hồ nước trong phản chiếu trong công viên thì hắn thấy Jill Valentine, đi bộ thong thả qua mép nước dưới hàng đèn sắt, hướng về phía hắn muốn đi. Ánh đèn mờ phản chiếu nước lên ả, khiến ả nhìn như ma, nhưng chắc chắc đang sống. Hắn đã nghĩ hắn sẽ không bất ngờ, nhưng hắn lại bất ngờ. Ánh mắt đau khổ trên gương mặt Carlos khi hắn nói về ả…Nicholai đã chắc chắn là thật, hắn không nghi ngờ tới một giây là ả đã chết. À, lời nói dối cuối cùng của hắn. Rất cao thượng, cố bảo vệ con ả khỏi kẻ hắn cho là tên côn đồ ném đá giấu tay…làm như mình sẽ phí thời gian vậy. Nếu giết ả bây giờ thì chẳng phí thời gian chút nào cả. Nicholai nâng khẩu tiểu liên, thận trọng ngắm vào sau đầu ả và lưỡng lự, tò mò mặc cho quyết tâm giải quyết công việc của hắn ở Raccoon. Làm cách nào ả tránh được con quái săn lùng S. T. A. R. S. bấy lâu nay?Ả đã ở đâu khi tên tình nhân Latin của ả đã ngu ngốc ngáng đường Nicholai ở bệnh viện?Và chính xác, ả đang đi đâu? Hắn quyết định đi theo ả, ít ra tới khi có cơ may giải đáp những câu hỏi của hắn. Và như thế, ả đi trên đường chính trong công viên và hắn đi đằng sau hàng rào cao tới hông, hắn không thể di chuyển tốt lắm; bắt ả đứng lại, để vũ khí xuống, rồi đứng yên đó trong khi hắn bò qua hàng rào không phải là phương án hay nhất. Nicholai lẩn vào bóng tối và đếm chậm rãi đến 20, để ả đi lên trước đủ xa không nghe tiếng hắn di chuyển qua mấy cái cây. Hắn sẽ đi theo ả tới giữa cầu trên cái hồ vịt lớn, đối mặt với ả khi ả không có lối nào để chạy. Thỏa mãn với kế hoạch của mình, Nicholai bắt đầu bước đi, cố gắng di chuyển trong im lặng. Trong lúc đếm ả đã ra khỏi tầm mắt của hắn, nhưng trừ khi ả đang chạy, hắn có thể đuổi kịp trước khi… “Đứng im, ” giọng ả bình tĩnh và rõ ràng, họng súng kề sát vào bên đầu hắn. “Ồ, nhưng vui lòng để khẩu súng xuống trước. ” Nicholai làm đúng như vậy, bị sốc, gỡ dây khẩu tiểu liên và để nó rơi xuống. Làm cách nào ả phát hiện hắn? Làm sao ả lại đi vòng ra sau hắn một cách im ắng như thế, mà hắn không phát hiện? Và ả thực sự biết về mình tới đâu? “Làm ơn đừng bắn, ” hắn nói, giọng hắn đứt đoạn. “Jill, là tôi đây mà, Nicholai. ” Khẩu súng vẫn ở nguyên vị trí. “Tôi biết anh là ai. Và tôi biết anh đang làm việc cho Umbrella, không chỉ với tư cách là một người lính. Kế hoạch Watchdog là gì hả Nicholai?” Ả đả biết gì đó. Nếu hắn nói dối, hắn sẽ đánh mất lòng tin nếu may mắn còn sót lại trong ả. Nói và làm những gì phải làm. “Umbrella gửi tôi và nhiều người khác tới đây để thu thập thông tin về mấy cái xác mang virus, ” hắn nói. “Nhưng tôi không biết mọi chuyện lại thế này, tôi thề đấy, nếu biết tôi sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi chỉ muốn toàn mạng ra khỏi đây, giờ tôi chỉ muốn thế thôi. ” Tuy nhiên họng súng vẫn ấn vào thái dương của hắn. Ả thận trọng, hắn phải chấp nhận thế. “Anh biết gì về nhà máy xử lí nước gần đây?” ả hỏi. “Không gì cả, ý tôi là, tôi biết Umbrella sở hữu nó, nhưng chỉ vậy thôi. Làm ơn đi, cô phải tin tôi, tôi chỉ muốn…” “Còn vacxin chữa virus thì sao, anh biết gì về nó?” Nghe đến đây bụng Nicholai thắt lại, nhưng hắn vẫn giữ nguyên nét mặt. “Vacxin?Không có vacxin. ” “Khốn kiếp, không thì tôi đã chết rồi. Chứng minh cho tôi thấy anh muốn hợp tác, và có thể chúng ta có thể làm gì đó. Anh nghe được gì về vacxin chữa T-virus?” Carlos. Nét mặt hắn khi nói về ả…và khi hắn nhìn thấy cái hộp thuốc. Nicholai không dám nói, sự xáo trộn sâu thẳm trong thâm tâm như một lực đẩy, thúc hắn hành động – nhưng hắn không thể, hắn phải thuyết phục ả hắn chỉ là một con cờ của Umbrella không ả sẽ bắn hắn. Hắn mở miệng, không rõ hắn định nói gì… …và hắn được mặt đất dưới chân cứu. Một tiếng ầm ầm đục rồi mặt đất rung rinh, khiến cả hai lảo đảo như người say, đá, cành cây khô nhảy chung quanh chân họ. Khẩu súng rời khỏi đầu Nicholai vì Jill cố giữ thăng bằng. Tuy mất phương hướng và cố đứng thẳng, Nicholai không nghĩ đó là cơn động đất thật. Nó chỉ ở xung quanh họ; bằng chứng, nước trong hồ không lay động. Cơn địa chấn cứ tiếp diễn, mỗi lúc một mạnh, Nicholai biết hắn không có thời cơ nào tốt hơn để trốn đi. Giả vờ hoảng loạn, Nicholai vung hay tay lên hét, cẩn thận chú ý nơi khẩu tiểu liên của hắn trên mặt đất đang rung chuyển. “Là một trong đám biến đổi gien!Chạy đi!” Đó gần như gây ra bởi một con quái vật nhiễm virus hơn là thứ gì khác, bảo ả chạy sẽ có lợi cho hắn - ả phải suy nghĩ lại trước khi bắn một người đang cố giúp ả. Cơn địa chấn càng mạnh hơn khi Nicholai chạy khỏi Jill, một tay vẫn vung vẩy loạn xạ. Hắn gào lên bảo ả chạy đi lần nữa trong khi chộp lấy khẩu tiểu liên rồi phóng đi, không quay đầu lại, hi vọng ả sẽ tin vào diễn xuất của hắn. Nếu không, hắn sẽ thấy viên đạn găm vào người hắn sớm thôi… …rồi trong 20 mét, mặt đất hắn đang đứng không chuyển động, tuy hắn vẫn có thể nghe và cảm nhận tiếng ầm ầm đằng sau. Đủ xa rồi, tìm nơi nấp rồi bắn ả… Trước mặt hắn có cây sồi lớn. Vẫn chạy, Nicholai đưa tay phải ra, quay sang bên trái nắm lấy cái cây, để sức nặng của hắn lôi hắn đi. Ngay khi an toàn sau thân cây xương xẩu, hắn nhìn lại, sẵn sàng khẩu M16 khi nhác thấy ả, đang lùi dần khỏi cơn địa chấn theo hướng ngược lại. Giờ thì chết đi, con đĩ một tỉ dollar- -rồi tiếng ầm ầm trở đột nhiên thành tiếng rống, một vòi nước trắng đục phun lên từ mặt đất, chặn đường bắn của hắn, cây cối xung quanh đổ nát. Tiếng rống kì dị kinh khủng phát ra từ cái vòi nước, nốt trầm rít, cái cột trắng vươn lên 5 mét trong không trung rồi đột ngột cong xuống, Nicholai nhận ra nó là một con thú chưa bao giờ tồn tại trước đây – cái vòm răng và ngà trên người con sâu trắng khổng lồ đủ là bằng chứng. Nó lại rống lên, cong vòng, con quái khổng lồ kết hợp giữa loài lươn mút đá và giòi, giữa sâu màu ngà và rắn, to bằng chiều cao một người – và nó phóng xa khỏi Nicholai. Hướng tới Jill Valentine. Nicholai đổi hướng và chạy, cười khúc khích, nguyền rủa Jill cùng Carlos khi hắn tránh mấy cái cây trong bóng tối, hướng về nhà máy, cười hả hê khi hắn đày chúng xuống địa ngục vĩnh viễn. Jill đang chạy, men theo mép nước, và không biết nó đang đến tới khi nó đâm sầm xuống mặt đất sau lưng cô vài mét. Một luồng khí thối xông qua người cô, mùi thịt ẩm và bụi tỏa ra từ miệng con sâu ăn thịt người. Tiêu tùng! Cô chạy nhanh hơn, muốn kéo dài khoảng cách trước khi dám nhìn lại phía sau, một quả lựu đạn không đủ, phải chạy thôi… Phía trước, góc quanh cái hồ tròn đang phản chiếu, vài băng ghế ở góc, đằng sau là một hàng cây. Mặt đất lại rung chuyển, nhưng Jill gần tới đó rồi; nếu cô qua được góc quanh cô sẽ thoát, cái hồ nhân tạo được viền bằng xi măng, nếu may mắn nó sẽ đâm vào đó rồi bất tỉnh… …rồi hàng cây và ghế trước mặt cô bay đột ngột lên trời, vươn lên trong làn bụi, con sâu mù ói đất ra từ cái miệng đầy răng, nó vừa trườn tới cô. Chúa ơi, nó nhanh quá! Jill nâng khẩu Beretta cô vẫn đang nắm chặt lên găm vào phần dưới bụng béo núc của nó, con sâu lại ré lên, trầm và rít như tiếng rống của con cá sấu đang tấn công. Jill quay người chạy, tim đập nhanh, đã nghe và cảm nhận được một cơn địa chấn khác, tay vẫn nắm khẩu Beretta. Nó sẽ đến trước mặt cô nữa, cô biết, cô sẽ không tới được đầu nào của cái hồ dài cả. Đi thẳng qua càng làm cô chậm hơn. Nghĩ đi, nếu không chạy được thì dùng cái gì ngăn nó lại, bụi, nước, cây, đèn… Đèn. Nhiều cái đã ngả xuống lắc lư dữ dội dưới chuyển động con của cón sâu khổng lồ dưới mặt đất, như cây non bị treo ngược, sắp rơi xuống. Thẳng vào hồ. Không có thời gian để lên kế hoạch, cô phải để nó xuống nước, dụ nó ra. Cô chạy thêm bước cuối rồi dừng lại đủ lâu để quay 900 sang phải, phóng tới hồ nước. Nó bị hư hại, nước đang chảy ra từ lỗ nứt xi măng. Nó trồi lên rồi hụp xuống, mất 1, 2 giây để trồi lên lần nữa – Một hay hai giây, khoảng thời gian cô phải ra khỏi mặt nước. Cho là cô có thể bắn rớt đèn, và con sâu quái vật đó chịu ngoan ngoãn bò vào hồ. Tính toán rủi ro đồng nghĩa với việc cô phải suy nghĩ, mặt đất đã rung chuyễn, đủ mạnh để khiến cô sụp xuống. Cô té và trượt qua lớp dày cỏ và bùn, rồi cô cố đứng dậy đồng thời giữ khẩu súng khô ráo… …rồi nó vụt lên từ mép hồ cách bên phải cô chưa tới 10 bước, bôi bẩn bầu trời đầy mây bằng những viên đá và bùn, xi măng và nước. Giữa cô và con quái vật là một ngòn đèn gần chạm mặt nước. Di chuyển đi! Jill bò lùi lại, di chuyển nhanh hơn cô là cô nghĩ có thể, dừng lại khi thấy sinh vật đó đã dựng đứng lên đang bắt đầu chúi xuống, từng dải nước tuôn ra từ thân hình sưng phồng của nó. Cô vừa lăn vừa nổ súng, phát đầu tiên trật mục tiêu, phát thứ ba và thứ tư chạm vào cột kim loại. Con sâu đang chúi xuống, tạo một cơn sóng đầy bùn khi phát súng thứ năm bắn đứt ngọn đèn. Nó sẽ đè bẹp cô nếu cô không di chuyển, sắp, sắp rồi… Bam!Bam! Phát súng thứ bảy đã làm được, kết quả thật ngoạn mục. Một tiếng tách lớn vừa lúc Jill quăng người về sau sang một bên, cái đèn bị nhận chìm trong phần nước đang rút nhanh của hồ. Phần thịt nửa sền sệt của con sâu đang quằn quoại run lên, lắc lư khi nó vươn lên, oằn người trong đau đớn. Làn da xanh xao bắt đầu tróc ra, cháy đen, luồng khói đen, độc hại bốc ra từ cổ họng nó, phần thân còn lại đập văng tung tóe đá và bụi mù. Nó rít lên lần nữa, âm thanh kì dị đã trở thành tiếng đùng đục như bị nghẹt – - rồi nó đổ xuống, lìa đời trước khi chạm mặt đất, phần da ngoài bắt đầu bong ra, để lộ phần bộ lòng bên trong. Jill lảo đảo đứng dậy, tay trái giữ chặt bên vai đang nhức nhối, lùi xa khỏi con sâu nướng, cái mùi của nó làm cô muốn buồn ói. Cô đã thật sự làm được, cô đã giết chết con quái khốn kiếp đó! Làn hơi ấm từ chiến thắng oanh liệt tỏa trong người trong lúc cô hít vào một luồng hơi sâu nướng nữa. Mình làm được rồi, rồi cô cúi xuống nôn hết ra. Khi không còn gì nữa, Jill run rẩy đứng dậy, tiếp tục hướng về phía đông, nghĩ về cuộc chạm trán với Nicholai. Hắn ta không nói dối giỏi như hắn nghĩ, nếu như trước kia cô chỉ nghi ngờ, giờ đây cô chắc chắn hắn là một tin cực kì xấu. Kế hoạch của cô vẫn không thay đổi, nhưng khi đến nhà máy xử lí nước cô sẽ phải rất cẩn thận. Nicholai sẽ ở đó, cô không nghi ngờ gì…và nếu hắn thấy cô trước, cô sẽ chết trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Nút chặn đường là một đống khổng lồ những xe được xếp chồng lên khoảng ba bốn cái, trải dài giữa nhiều tòa nhà ở cuối khu phố trong một nửa vòng tròn chật hẹp. Carlos vẫn có thể thấy những dấu chéo bánh xe trơn bóng của một loại máy hạng nặng đã xoay sở làm được điều này, cũng như anh đã trông thấy trên ba con đường trước. Umbrella và RPD làm công việc niêm phong thành phố không tệ chút nào. Anh đứng trước một chồng, một phần là bức tường kim loại đổ nát, nếm trải sư do dự gần như liều lĩnh. Quay lại, cố đi về phía bắc trước, rồi sang phía đông – hay leo qua một trong số hàng rào tạm, những thứ trông như cố tình được tạo ra để ngăn anh tìm Jill. Dù sao thì cũng chỉ là cảm thấy thế thôi. Phía bắc tháp đồng hồ chỉ có một công viên lớn, nhưng có lẽ đó là lối duy nhất tới nhà máy Umbrella; anh không thể tưởng tượng nổi cảnh Jill leo qua bức tường xe với cái vai bị thương, còn chui qua thì quá nguy hiểm… …nhưng mày đang cho là cô ấy còn cố được tới đây, một giọng nói nhỏ có ý trách móc thì thầm. Có thể cô ấy đã chết, có thể Nemesis đã giết cô ấy, hay Nicholai, hay… Carlos nghiêng đầu về một phía, cau mày, dòng suy nghĩ bị gián đoạn bởi những tiếng động từ xa. Phát súng ư?Có thể lắm, nhưng màn sương buổi sáng đang buông xuống lại gây ra hiệu ứng ẩm, tiếng ồn bị bóp méo và bóp nghẹt. Anh còn không chắc là từ hướng nào nữa…nhưng đột nhiên anh lại điên cuồng tìm Jill hơn trước. “Sau những gì tôi đã trải qua để lấy vacxin, cô đừng để chết đây, ” anh lẩm bẩm, nhưng điều đó quá gần hiện thực đến mức không còn khôi hài nữa. Anh phải làm gì đó, ngay bây giờ. Carlos chăm chú nhìn bức tường xe thêm một lúc, lựa đường trông chắc chắn nhất, một xe mini và hai xe rắn chắc. Anh cố hít sâu hết mức, thầm đánh dấu đánh giá, rồi bắt đầu leo.