Carlos đang ngồi dựa lưng vào cửa ăn cocktail trái cây, anh nghe tiếng Jill trở mình, tiếng thở sâu đều đặn đã nhẹ nhàng hơn. Cô quay đầu hết bên này lại bên kia, vẫn ngủ, nhưng đó lại là những cử động thong thả nhất anh thấy trong 48 giờ qua. Anh cố đứng nhanh dậy, thận trọng hết sức do cơn đau từ bên sườn đã buộc chặt, nhanh chóng đến chỗ Jill nằm, cái bàn thờ nổi. Anh nhặt chai nước dưới chân bệ thờ lên, khi anh đứng dậy mắt cô đã mở. “Jill?Giờ tôi sẽ cho cô chút nước. Cố giúp tôi nhé, được chứ?” Cô gật đầu, Carlos thấy nhẹ nhõm hẳn, nâng đầu cô dậy trong lúc cô nuốt vài ngụm nước. Đây là lần đầu tiên cô phản ứng rõ ràng với bất cứ cái gì, sắc mặt cũng đã tốt hơn. Trong hai ngày cô đã uống khi anh đổ nước vào miệng cô, ít nhất cũng nuốt xuống nhưng trắng bệch nhu con ma và hoàn toàn không hay biết gì. “Chúng ta…đang ở đâu?” Jill hỏi yếu ớt, nhắm mắt, lại gối đầu lên cái gối tạm, một đoạn thảm đã cuốn lại. (Carlos làm, chắc chắn, cũng êm đó chứ ^_^). Tấm chăn phủ lên người cô là tấm màn cửa không bị bắt lửa ở phòng giải lao được anh tận dụng. “Nhà nguyện ở tháp đồng hồ, ” anh nói nhỏ, vẫn mỉm cười. “Chúng ta đã ở đây từ lúc – từ lúc trực thăng nổ. ” Jill mở mắt lần nữa, rõ ràng tỉnh và chú ý. Cô ấy không bị nhiễm, anh đã lo lắng, nhưng cô vẫn ổn, cô hẳn phải ổn. “Bao lâu rồi?” Có vẻ nói chuyện làm cô mệt mỏi lắm, vậy nên Carlos cố tóm tắt tất cả mọi chuyện, tránh cho cô phải hỏi thêm. “Nemesis bắn hạ trực thăng, cô và tôi đều bị thương. Vai cô…bị thương, nhưng tôi vẫn thay băng và nó không có vẻ gì là bị nhiễm cả. Chúng ta đã ở đây hai ngày, hồi phục sức khỏe, chủ yếu cô chỉ ngủ thôi. Hôm nay tôi nghĩ là 1 tháng 10, mặt trời vừa lặn 1 tiếng trước, từ tối qua đã mưa rồi…” Anh ngập ngừng, không rõ có thể nói gì thêm với cô nhưng không muốn thấy cô ngủ nữa, không phải ngay lúc này. Anh đã phải một mình suy nghĩ đủ lâu rồi. “À, tôi tìm thấy một thùng cocktail trái cây, ở ngay trong cái rương trong cái phòng khách đó – phòng có bàn cờ đấy, nhớ không?Cả nước nữa, ai đó đang dự trữ, tôi đoán thế, may cho chúng ta. Tôi không muốn để cô một mình, tôi đã, à, chăm sóc cô. ” Anh không cho cô biết là anh đã lau người cho cô, thay tấm màn cô đang nằm khi cần thiết; anh không muốn cô khó xử. “Anh bị thương à?” “Gãy vài cái xương sườn, không có gì nghiêm trọng cả!À, có lẽ khi tôi phải kéo cái băng dán ra, sẽ đau lắm đây. Tôi chỉ tìm được băng dán ống nhựa thôi. ” Cô cười yếu ớt, Carlos dịu giọng, dường như rất sợ phải hỏi. “Cô sao rồi?” “Hai ngày?Không trực thăng nào tới nữa?” cô hỏi, quay đi hướng khác, anh thấy mình hơi căng thẳng. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. “Không có chiếc nào nữa, ” anh nói và để ý lần đầu tiên mặt cô đỏ lựng. Anh chạm vào má cô, càng thấy căng thẳng hơn; sốt, không quá cao, nhưng một giờ trước khi anh kiểm tra cô đâu có bị. “Jill, cô thấy thế nào rồi?” “Không tệ. Không tệ chút nào, không đau nữa là, ” giọng cô dứt khoát, thẳng thừng. Carlos cười quanh. “Bien, si?Tốt rồi, chúng ta có thể thu xếp và rời khỏi đây sớm thôi…” “Tôi nhiễm virus rồi…” cô nói, Carlos sững người, nụ cười anh lặn mất. Không. Không, cô ấy lầm rồi, không thể nào. “Cô không thể bị nhiễm được, đã hai ngày rồi, ” anh nói chắc chắn, nói với cô điều anh đã tự nhủ với mình khi anh mới tỉnh dậy. “Tôi đã thấy một người lính khác biến thành zombie, không thể hơn hai giờ từ khi Randy bị cắn tới khi cậu ta thay đổi. Nếu cô nhiễm thì giờ đã xảy ra chuyện rồi. ” Jill thận trọng lăn sang một bên, hơi nhăn mặt. “Tôi sẽ không cãi với anh đâu Carlos. Có lẽ nó là dạng biến thể khác vì nó từ Nemesis hoặc là tôi được miễn nhiễm theo cách nào đó, vì đã ở biệt thự Spencer. Tôi không biết nữa, nhưng tôi đã bị nhiễm rồi. ” Giọng cô run run. “Tôi cảm nhận được mà, tôi thấy tôi đang tệ hơn!” “Được rồi, được rồi, shh, ” Carlos nói, quyết định nên đi ngay lập tức. Anh đem theo khẩu revolver của Jill, vài quả lựu đạn tay. Bệnh viện gần đó, ở đó có ít nhất một mẫu vacxin, Trent đã nói thế. Trước đó Carlos đã muốn đi tìm bệnh viện, để tìm đồ tiếp tế, nhưng lúc đó anh đã mệt lử, đi thì đau, dù chỉ là lúc đầu – rồi anh không muốn liều để Jill một mình, bất tỉnh, nguy hiểm vì nhiều lí do. Mình sẽ ra ngoài đi về phía tây, để xem có thấy biển báo gì không… Trent có nói tới việc cái bệnh viện sẽ không còn ở đó lâu nữa; Carlos hy vọng anh không quá trễ. “Cố ngủ thêm chút nữa, ” Carlos nói. “Tôi sẽ đi một lúc, cố tìm thứ gì có thể giúp cô. Tôi sẽ không đi lâu đâu” Jill dường như đã sắp ngủ, nhưng cô cố ngẩng đầu dậy dặn dò rõ ràng cẩn thận. “Nếu anh quay về mà tôi – bệnh nặng hơn, tôi muốn anh giúp tôi. Tôi nhờ anh bây giờ, có thể sau này tôi không nhờ được anh nữa. Anh hiểu không?” Carlos định cự lại nhưng biết rõ anh cũng sẽ muốn như thế nếu mắc phải căn bệnh đó. Chết thì tệ thật, nhưng Raccoon là bằng chứng còn có những điều tệ hơn nữa. Chẳng hạn phải bắn người quý mến. “Tôi hiểu, ” anh nói. “Cô nghỉ đi. Tôi sẽ sớm quay lại. ” Jill ngủ, Carlos bắt đầu nạp đạn. Trước khi rời đi, hắn nhìn thật kĩ gương mặt đang ngủ của cô một lúc lâu, thầm cầu mong cô vẫn là Jill khi anh quay lại. Bệnh viện lại gần hơn tưởng, chưa tới hai khu phố. Nicholai háo hức đợi Ken Franklin, biết rằng cái chết của tên Watchdog sẽ đánh dấu sự khởi đầu kết thúc trò chơi. Cơn bực dọc của Nicholai sắp tới đỉnh điểm. Nếu tên khốn đó có bao giờ xuất hiện…nhưng không, hắn đang đến, và rồi Nicholai lại tiếp tục săn lùng. Hắn kiểm tra cửa sổ ở góc văn phòng hắn đã chọn, quan sát con đường vắng vẻ tối tăm – đồng thời là lối thoát của hắn, nếu tên trung sĩ thuộc loại rắc rối – sắp xếp lại lần thứ mười trong nhiều phút, sẵn sàng làm sót vài chỗ để tên Watchdog mau tới. Không gì diễn ra như hắn dự tính cả, dù hắn đã cố hết sức, Nicholai đang mất bình tĩnh. Cuộc tìm kiếm Davis Chan là một thất bại ngoạn mục; Nicholai không thấy bóng dáng hắn đâu trong hai ngày ở lại thành phố - và lại hai lần tên lính lẩn như trạch ấy đã tránh được đụng độ hắn sau khi gửi báo cáo, làm Nicholai chạy khắp thành phố. Nicholai đã định đến nhà máy “xử lý nước thải” của Umbrella để xử lý Terence Foster vào sớm ngày hôm đó, nhưng hắn lại bị phân tâm đuổi theo cái viễn vông – hắn thấy một người phụ nữ khỏe mạnh gần tòa nhà RPD, một phụ nữ lai Á Đông-Mỹ, cao, mặc váy đỏ không tay bó sát, tay cầm khẩu súng theo cách cô ta biết phải làm gì với nó. Cô ta lẩn vào tòa nhà rồi biến mất, Nicholai tìm hết gần 4 giờ nhưng vẫn không thấy người phụ nữ bí ẩn đó lần nào nữa. Vậy nên, cả ba mục tiêu của hắn đều còn sống. Ít nhất hắn đã thu thập được vài thông tin của Watchdog, dọn dẹp vài phòng nghiên cứu cá nhân bị vài con zombie tầm thường chiếm đóng, nhưng hắn không chịu nổi nữa rồi, không chịu nổi những hột đậu lạnh ngắt đóng hộp, không thể ngủ mà một mắt mở nữa, chơi trò săn lùng cũng quá đủ rồi. Theo như hắn tính, hắn đã giết 4 Beta Hunter, 3 nhện khổng lồ, 3 brainsucker (giữ tên gốc nhé, mọi người). Và cả tá zombie, tất nhiên, mặc dù hắn không tính bọn đó, chúng không còn đáng nữa. Chúng cứ chậm đi và nhớp nháp hơn; Raccoon đã bốc mùi một hầm chứa phân khổng lồ, rồi chỉ tệ hơn khi bọn xác mang virus đó tiếp tục thối rữa, biến thành những đống bùn thối trong cái hầm nặng mùi. Lúc đó mình đã đi khỏi đây rồi. Dù sao, Franklin sẽ tới đây ngay thôi. Sau ngày cùng những mục đích không đạt được, Nicholai đã xem cuộc hẹn của Franklin tại bệnh viện là một thứ gì đó vững chắc, thứ hắn có thể bấu víu – một cái chết đảm bảo. Và hắn đã trải qua những giờ cô độc dài đằng đẵng, bị nhấn chìm trong cơn hỗn mang không rõ ràng, cái chết của Ken Franklin đã trở nên cực kỳ quan trọng. Khi hắn đã chết, Nicholai sẽ cho nổ tung bệnh viện; khi bệnh viện đã bị phá hủy, Nicholai sẽ săn lùng Chan và Foster, rồi hắn có thể rời đi. Mọi thứ sẽ sớm vào trật tự một khi hắn giết chết Franklin. Cùng thời gian Nicholai ôm lấy suy nghĩ đó, hắn nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Tim đập rộn ràng sung sướng, Nicholai đến cạnh cửa sổ và đợi Franklin tìm thấy hắn. Cái văn phòng hỗn độn/phòng kho trên tầng bốn, không xa nơi hắn đã giết và giấu tiến sĩ Aquino. Tới đây nào, Trung sĩ… Khi tên Watchdog mở cửa, Nicholai thư thả dựa vào góc, tay khoanh lại. Franklin mang theo khẩu 9mm VP70, anh ta ngắm ngay mặt Nicholai trong chớp mắt. Nicholai không cử động. “Anh không nên ở đây mới phải, ” Frankly lạnh lùng nói, giọng trầm chết chóc. Hắn bước vào tron phòng, không rời mắt cũng như khẩu súng khỏi Nicholai. Tới lúc cho hắn biết ai thông minh hơn. Ai cũng có thể thực hiện một vụ tập kích, nhưng cần một trí thông minh và kĩ năng nhất định để khiến địch thủ sập bẫy. Nicholai vờ lộ vẻ lo lắng nhu nhược không mấy thân thiện. “Anh nói đúng, tôi không nên ở đây. Aquino ở đây mới đúng, nhưng ông ta đã ngưng gửi báo cáo từ tối qua. Họ nghĩ ông ta quá bận nghiên cứu vacxin, nhưng tôi tìm suốt từ tối qua mà vẫn chưa tìm thấy ông ta. ” Thật ra Nicholai đã gửi vài báo cáo dưới tên Aquino để che dấu sự mất tích. “Anh là ai?” Franklin hỏi. Anh ta cao, lực lưỡng da ngăm đen cùng cặp kính bọc dây sắt khá thanh nhã. Tuy nhiên chẳng có chút thanh nhã gì trong cách anh nhìn Nicholai. Nicholai buông tay từ từ hạ xuống thật chậm rãi. “Nicholai Ginovaef, U. B. C. S. …và là Watchdog. Tôi được phái tới kiểm tra khi vị tiến sĩ bị AWOL. Anh là Franklin phải không?Từ lúc anh tới đã có liên lạc gì với Aquino chưa?Ông ta có nói với anh chỗ ông ấy định giấu mẫu vacxin không, hay là có cho anh mã, hay chìa khóa gì không?” Franklin vẫn không hạ vũ khí, nhưng anh ta đã rối trí. “Không ai cho tôi biết có thay đổi gì trong kế hoạch cả. Anh nói ai gửi anh đến?” Đây là lúc phải liều lĩnh. Nicholai biết tên 4 người có vị trí quan trọng có thể thay đổi kế hoạch của Umbrella, nhiều khả năng một trong số đó là người liên lạc với Franklin và có thể đã cho Franklin biết. “Tôi đã không nói, ” Nicholai trả lời. “Nhưng tôi nghĩ nếu anh biết cũng không sao…Trent gọi tôi tới đây. ” Hắn chọn cái tên hắn ít biết đến nhất, ngay cả sau cuộc điều tra kĩ lưỡng, trong hi vọng Franklin cũng không biết gì về người đó. Trent là một ẩn số, đứng trên những người khác trong số nhân vật cao cấp nhất như một cái bóng bí ẩn. Nicholai thậm chí không biết tên của ông ta. (Trent chỉ là họ) Điều này có hiệu quả với tên trung sĩ. Franklin hạ vũ khí, vẫn thận trọng nhưng lộ rõ vẻ tin tưởng. “Vậy anh không tìm được Aquino à?Còn vacxin thì sao?” Nicholai thở dài, lắc đầu rồi cố ý nhìn sang trái, khoảng không gian bị che khuất khỏi tầm mắt Franklin bằng một cái kệ chất đầy đồ đạc. “Không chút dấu hiệu nào của ngài tiến sĩ cả…nhưng đây là văn phòng ông ta, đằng kia có một cái két sắt. Anh có biết cách nào mở mấy thứ đó ra không?” Nicholai biết rõ Franklin có cách – trên hồ sơ cá nhân của hắn, phần bẻ khóa có liệt kê trong bảng kĩ năng. Nicholai không quan tâm liệu Franklin có mở được két không; điều quan trọng là để tới két, tên trung sĩ phải quay lưng lại Nicholai. Mình giỏi hơn, việc này mình giỏi hơn Aquino, Chan cả tên ngốc này, và điều này sẽ chứng minh. Mình không bao giờ quay lưng lại vơi ai cả. ” Phải, làm như thế hắn chẳng còn chút giá trị gì…Franklin gật đầu, tay khóa khẩu VP70, bước tới góc Nicholai đang đứng “Yeah, tôi có biết chút đỉnh. Để tôi xem thử. ” Nicholai lanh lẹ gật đầu. “Tốt quá. Tôi đã bắt đầu nghĩ mình sẽ kẹt ở đây một thời gian chứ. ” “Có thể như vậy là tốt nhất, ” Franklin nói, bước qua Nicholai tới cái két nhỏ đằng sau kệ. “Với mọi chuyện đang diễn ra ngoài kia, tôi đã nghĩ đến việc tạm thời ở yên đâu đó, đợi mọi việc lắng xuống. ” Nicholai lặng lẽ bước sát Franklin, mắt không rời bao súng chưa tháo khóa. “Không hẳn là một ý tưởng tồi. ” Franklin gật, cau mày nhìn lỗ khóa. “Chan đang làm thế, anh ta nói thông tin sẽ vẫn ở đó vào ngày mai nên tại sao không làm thế chứ, đúng không?” Davis Chan! Nicholai đứng lặng, quyết định – rồi hắn phóng tới giật khẩu 9mm, không sẵn sàng lấy thứ hắn muốn. Cùng lúc hắn xô Franklin mất thăng bằng, dùng tích tắc thời gian hồi phục của anh ta để quan sát khẩu súng ngắn hạng nặng. “Chan – nói cho tao biết hắn ở đâu, rồi mày sẽ sống, ” Nicholai gắt. Tay kia của hắn luồn vào hộp văcxin, cầu mong may mắn. Nó đã trở thành bùa hộ thân của hắn, vật nhắc nhở hắn giỏi đến mức nào – và hắn biết, nó đem lại may mắn. Franklin và Chan, hai tên Watchdog duy nhất không bị cố định địa điểm gửi báo cáo. Tuyệt vời. Franklin lùi lại một bước, hai tay đưa lên. “Này, bình tĩnh đi chứ…” “Hắn ở đâu?” Franklin đổ mồ hôi. “Ở đài radio, được chưa?Tại khu nghĩa trang. Coi này, tôi không biết anh, và tôi cũng không quan tâm anh đang làm gì…” ”Xuất sắc, ” Nicholai nói, rồi bắn hai lần vào bụng Franklin. “Ưưư!” Franklin rên lên nặng nề, máu bắn ra bức tường phía sau. Tên trung sĩ ngã ngửa ra sau, tay dang rộng, sự sửng sốt rõ trên gương mặt ngăm đen. Nicholai cũng hơi bất ngờ; hắn trông đợi nhiều hơn thế từ một tên lính chó săn. Nicholai đưa súng lên, ngắm vào trán Franklin… …rồi hắn nghe tiếng cửa mở, tiếng giày đi về phía căn phòng. Súng vẫn chĩa vào tên Franklin sắp chết, Nicholai cuối xuống nhìn qua khe hở… …và thấy Carlos Oliveira đứng đó, hoảng loạn nhìn quanh, tay nhấc khẩu. 357 revolver, hẳn nhiên đang cố tìm xem tiếng súng phát ra từ đâu. Một món quà từ định mệnh. Nicholai bước ra, ngắm vào gương mặt ngốc nghếch của Carlos trước khi tên lính nhận ra có ai khác ở trong phòng. “Bắt được mày rồi, ” Nicholai thì thầm.